Trình Nhất Như thấy Trình Tích Tri đứng trên bục, được tất cả mọi người chú ý.

Những người vừa vây quanh cạnh mình, lúc này đều chăm chú nhìn về phía Trình Tích Tri.

Từ nhỏ luôn thế, chỉ cần nơi nào có Trình Tích Tri là không ai nhìn thấy Trình Nhất Như tồn tại. 

Cô ta bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay.

Bỗng nhiên trên người ấm áp, Trình Nhất Như ngẩng đầu, là Nguyên Hàng khoác áo khoác lên người cô ta.

Cô ta nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, ấm áp trong lòng. Người đàn ông này, dù kiếp trước, hay kiếp này, trong mắt đều chỉ có mình. 

Trong nháy mắt, trong lòng Trinh Nhất Như nảy sinh rung động. Có lẽ, buông ân oán kiếm trước ra, một lòng ở bên cạnh Nguyên Hàng cũng rất tốt.

Nhưng mà dời mắt nhìn Trình Tích Tri tỏa sáng trên bục, cô ta vội ép ý nghĩ này xuống đáy lòng.

Không, không tận mắt nhìn Trình Tích Tri ngã xuống vũng bùn, không nhìn thấy Trình gia suy tàn, sao có thể yên tâm được? 

Cô ta nghĩ đến kế hoạch của mình, miệng nở nụ cười.

Nguyên Húc đứng trong đám người, nhìn Nguyên Hàng thân mật với Trình Nhất Như không coi ai ra gì, nhíu mày.

Chuyện trong nhà muốn cho Nguyên Hàng và Trình thị trở thành thông gia, hai anh em đều biết.  Do bản thân mình không đồng ý, trong nhà đã ra quyết định, để con thứ Nguyên Hàng kết thành thông gia với Trình thị. 

Đối tượng Trình thị thông gia với Nguyên Thị chỉ có thể là một, chính là Trình Tích Tri.

Dù sao Trình Nhất Như cũng chỉ là con nuôi, muốn quan hệ thông gia bền chắc, đương nhiên một đứa con gái không chảy dòng máu Trình gia không đủ tư cách.

Nhưng nhìn dáng vẻ hai người Nguyên Hàng và Trình Nhất Như, rõ ràng hai người có tình cảm thắm thiết. 

Nguyên Húc nhìn Trình Tích Tri mang dáng vẻ xinh đẹp đứng ở trên bục, giống như thiên nga trắng cao quý, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy em trai có tình cảm với chị gái cô là không xứng với cô.

Kiểu phụ nữ này, nên có một người yêu thương cô hết lòng hết dạ. Cô nên được nhận yêu thương chăm sóc tốt nhất.

Nguyên Húc lắc đầu, cảm thấy có chút kỳ lạ đối với những suy nghĩ hiện lên của mình, anh cảm thấy hai ngày nay tâm trạng của mình đều không bình thường. 

Cố Thịnh Nhân xuống bục, cảm thấy khát nước, vừa lúc phục vụ đi qua, cô tiện tay lấy một ly champagne uống một ngụm.

Ánh mắt liếc tìm bóng dáng của Nguyên Húc, Cố Thịnh Nhân phát hiện không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu. Chẳng lẽ đã rời đi sớm?

Cô bỗng cảm thấy hơi buồn tẻ, dứt khoát tìm vị trí lúc trước ngồi xuống, chờ tiệc rượu kết thúc sẽ về với anh cả. 

Sao tự dưng lại nóng như vậy?

Cố Thịnh Nhân ngồi một lúc, cảm thấy rõ ràng nhiệt độ trong không khí bắt đầu trở nên cao hơn.

Không đúng! Loại khách sạn cao cấp này không thể xuất hiện sai lầm như thế. 

Cố Thịnh Nhanh phản ứng nhanh chóng, không phải là khách sạn xảy ra vấn đề, mà là mình.

Mình lại bất giác bị người khác bỏ thuốc.

Cô cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra lúc nãy, có khả năng nhất chính là lúc vừa xuống bục, là ly rượu lấy từ trong tay phục vụ đã đi ngang qua. 

Cũng chính là ly champagne để ngay trước mặt lúc này!

Chết tiệt!

Cố Thịnh Nhân thầm mắng mình quá chủ quan, cảm thấy càng ngày cơ thể càng nóng, cô vội vàng đi về phía toilet. 

Cũng không thể mất hình tượng trong sảnh khách này.

Cách đó không xa, Trình Nhất Như vừa cười vừa tán chuyện với người ở bên cạnh, vừa liếc mắt nhìn Trình Tích Tri bước chân đi không bình thường về phía toilet.

Cô ta nhếch lên nụ cười không rõ, nói một tiếng xin lỗi với người bên cạnh, sau đó qua chỗ khác lấy điện thoại gọi. 

“Này... Bây giờ anh có thể tới đây.”