Edit: Tiểu Hy Hy.

“Anh dựa vào đâu mà từ chối?” Cố Thịnh Nhân ra vẻ đương nhiên, “Tôi nói, nếu như anh tin tôi, kết quả tệ nhất cũng chỉ là chậm mất bốn ngày. Nhưng nếu gặp phải tang thi triều thật, cho dù anh…”

Cô nhìn thoáng qua Lãnh Băng Băng, nói: “Tôi thừa nhận anh rất lợi hại, nhưng là cho dù là Lôi Đình mạnh nhất, cũng không nhất định có thể toàn thây mà thoát khỏi tang thi triều phải không?”

Lãnh Băng Băng trầm mặc không nói, dường như đang suy xét.

Lại Tử lập tức nóng nảy, hai người bọn họ, chỉ muốn đem Cố Thịnh Nhân mang về lãnh tiền thuê, nếu như thật sự bị Lãnh Băng Băng đưa đi, chuyến đi này của bọn họ chẳng phải là trắng tay sao?

Lại Tử quát lớn: “Đừng tin nữ nhân này nói hươu nói vượn, cô ta chẳng qua là muốn nhân cơ hội chạy trốn thôi!”


Cố Thịnh Nhân lạnh lùng liếc nhìn tên mập, nhàn nhạt nói: “Tôi kêu anh câm miệng.”

Khoảnh khắc lời cô vừa dứt, mang theo uy áp kinh sợ của ma pháp ánh sáng.

Lại Tử chỉ cảm thấy giọng của Cố Thịnh Nhân như đánh thẳng vào óc mình, hắn muốn phản bác theo bản năng, lại phát hiện bản thân nhất thời không mở miệng nổi.

Hắn khiếp sợ nhìn Cố Thịnh Nhân, đối phương cũng không đặt ánh mắt trên người hắn.

Còn Lãnh Băng Băng, như có suy tư gì liếc mắt nhìn Cố Thịnh Nhân, thấp giọng nói: “Được, tôi đồng ý.”

Cố Thịnh Nhân cười khẽ: “Hợp tác vui vẻ.”

Hai người kia lại không phản ứng được ý của hai người.

Kiều Thành thần sắc hơi khó chịu, nhìn lạnh như băng: “Vị tiên sinh này, Lý đại tiểu thư là chiến lợi phẩm của bọn tôi, anh như vậy không được lỗi lạc cho lắm.”


Cố Thịnh Nhân cười nhạo một tiếng nói: “Các người làm tôi hôn mê, còn chuẩn bị mang tôi đi tặng người ta, bây giờ lại nói tới lỗi lạc?”

Lãnh Băng Băng lạnh lùng nhìn hai người: “Trước khi tôi trở mặt, cút!”

Lại Tử hung hăng phun một bãi nước bọt ra đất: “Mẹ nó tên tiểu bạch kiểm từ đâu tới, cho mày mấy phần mặt mũi mà mày tưởng mình là cái gì to tát lắm cơ! Ông nội Lại Tử của mày…”

Một đường chém lạnh băng sượt qua mặt hắn, lời của Lại Tử đột nhiên im bặt.

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt hơi tái nhợt.

Đường cắt vừa rồi, hắn thậm chí còn chưa nhìn thấy đối phương ra tay.

Nếu, người đàn ông này muốn mạng của mình…

Lại Tử hơi rùng mình, trên mặt nặn ra một nụ cười khó coi: “Vừa rồi… Mạo phạm rồi…”

Hắn mở cửa xe ra: “Mời hai vị xuống xe, thứ cho chúng tôi không thể đưa…”


Cố Thịnh Nhân cười như không cười: “Ai nói bọn tôi muốn xuống xe?”

Nụ cười trên mặt Lại Tử cứng đờ.

Cố Thịnh Nhân thong thả ung dung nói: “Hiện tại tôi tuyên bố, xe này, bọn tôi muốn cướp, hai người các ngươi, xuống xe ngay và luôn đi.”

Lãnh Băng Băng nghe cô thản nhiên vô sỉ nói vậy, trong mắt xẹt qua một tia ý cười.

Lại Tử trên mặt xẹt qua một tia tức giận, hắn cẩn thận nhìn Lãnh Băng Băng, lại phát hiện đối phương không có nửa ý phản đối.

Nơi này cách căn cứ Băng Sương, cho dù là lái xe, còn phải đi thêm mười ngày nữa, nếu hai người còn đi bộ…

Lại Tử cứng ngắc, Kiều Thành lại thở dài một hơi, dẫn đầu xuống xe.

Lại Tử thấy đồng bạn đi mất rồi, oán giận nhìn Cố Thịnh Nhân, cũng xuống xe theo.

Cố Thịnh Nhân đột nhiên mở miệng gọi Kiều Thành: “Nhớ phải đổi đường đi.”
Kiều Thành chưa nói gì, chỉ cúi đầu đi về phía trước.

“Bằng thực lực của cô, hai người kia không thể bắt được cô mới phải.” Bên trong xe chỉ còn lại hai người, Lãnh Băng Băng đột nhiên nói.

Hắn nhìn Cố Thịnh Nhân, ánh mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu.

Vị Lý đại tiểu thư này, so với đời đồn, hình như không giống lắm.