Lòng bàn tay Phó Nhiễm vẫn còn đặt trên sống lưng Minh Thành Hữu, chạm vào lớp vải áo vest chất lượng cao. Xem ra là cô lo lắng nhiều rồi. Minh Thành Hữu độc mồm độc miệng như vậy, đâu có giống người gặp chuyện gì?

Cô đập mạnh một cái: "Lái xe cho cẩn thận vào!".

Minh Thành Hữu suýt nữa thì nhảy dựng lên, sắc mặt đột ngột thay đổi, có điều không tiện nổi nóng.

Trong khoảng thời gian ấy, điện thoại liên tục vang lên. Phó Nhiễm dè dặt nhìn anh: "Sao anh không nhận máy?".

"Nhận rồi thì nói gì? Nói là tôi không lên giường với cô sao?"

Phó Nhiễm cũng đoán ra là Thẩm Ninh gọi tới. Nghe giọng Minh Thành Hữu như vậy, cô dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trở về Y Vân Thủ Phủ, quản gia Tiêu sai người chuẩn bị cơm tối. Phó Nhiễm rửa tay sạch sẽ ngồi xuống trước bàn ăn, Minh Thành Hữu thì lại sải bước đi lên gác.

"Cậu ba, ăn cơm đã chứ ạ?"

Minh Thành Hữu chẳng thèm quay đầu lại, nói với quản gia Tiêu: "Mấy người ăn trước đi, tôi nghỉ ngơi một lát".

Phó Nhiễm bụng đói cồn cào. Bữa trưa ăn chẳng ngon, lúc này nhìn thấy cả một bàn thức ăn dĩ nhiên không thể cưỡng lại được. Quản gia Tiêu đi lên gác không chỉ một lần, Phó Nhiễm lên tầng hai, đúng lúc gặp  bà ấy đang đứng đực ngoài cửa phòng. "Anh ấy vẫn không ăn tối sao?"

"Tôi gọi mấy tiếng rồi, cậu ba vẫn không có động tĩnh gì."


"Bà đi xuống trước đi, khi nào anh ấy đói bụng sẽ tự ra."

Đâu còn là đứa trẻ ba tuổi nữa mà từ trên xuống dưới cứ phải nâng niu, chiều chuộng.

Phó Nhiễm đi vào phòng, tiện tay khép cửa lại. Áo vest của Minh Thành Hữu được vắt bên mép giường. Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước róc rách chảy. Cô đi tới, cầm áo vest lên, miệng còn lẩm bẩm: "Quần áo cũng chẳng biết đường để gọn gàng".

Góc áo quẹt qua tấm ga giường trắng như tuyết. Phó Nhiễm đột ngột dừng bước, một màu đỏ rực chói lọi kích thích đôi mắt.

Cô ôm áo vest của Minh Thành Hữu đứng đực bên cạnh giường, tiếng nước bên tai bỗng khiến cô khó chịu vô cùng, quằn quại như rơi vào chảo dầu sôi. Phó Nhiễm đi tới trước cửa phòng tắm, giơ tay gõ nhẹ nhàng: "Minh Thành Hữu?".

Ngoài tiếng nước ào ào chảy, không có ai trả lời.

Bóng hình nhỏ bé bị ánh đèn kéo thành một đường thẳng. Phó Nhiễm vô cớ cảm thấy sợ hãi. Cô gọi liên tục mấy tiếng, gọi tới nỗi thanh âm đã biến đổi. Một tay cầm áo vest của Minh Thành Hữu, tay kia nhanh chóng kéo tay nắm cửa mạ vàng.

Cửa không khóa, giây phút đẩy ra hơi nước nóng hầm hập lập tức phả vào mặt.

Minh Thành Hữu vừa tắm xong, lúc giữa hông quấn tạm một chiếc khăn tắm, rất lỏng lẻo hờ hững. Chiếc khăn mặt trắng được vắt qua hai vai. Anh cầm một đoạn lên lau tóc. "Làm gì vậy, xem tôi tắm à?"

"Tôi... Tôi đi vệ sinh."


Minh Thành Hữu giơ tay kéo cánh tay Phó Nhiễm để cô vào hẳn trong phòng tắm. Phó Nhiễm gấp gáp, tay kia nắm chặt khung cửa. "Anh định làm gì?"

Minh Thành Hữu giật lấy chiếc áo vest trên cánh tay cô: "Cầm quần áo của tôi làm gì?".

"Anh bị thương rồi, đúng không?"

Việc đã đến nước này, Minh Thành Hữu quyết định không giấu cô nữa. Anh bắt lấy cánh tay Phó Nhiễm, tới trước bồn mát xa. Dưới nền đất bên cạnh vứt bừa một chiếc sơ mi dính đầy máu. "Đi, xử lý giúp tôi."

Khẩu khí ngang nhiên, chẳng giống nhờ vả người khác chút nào.

Nhưng hiếm khi thấy Phó Nhiễm không phản bác. Cô nhìn thấy bóng Minh Thành Hữu đi ra ngoài cũng đã chú ý tới vết thương có độ lớn bằng bàn tay sưng lên sau lưng, cô nhìn mà phát hoảng. Từ bả vai kéo thẳng xuống hông, hệt như một con rắn độc khổng lồ quấn lấy cơ thể. Cô cúi xuống nhặt áo sơ mi lên, trong lòng cũng bắt đầu ân hận. Nghĩ cũng đủ biết, vết thương này bị tin đồn kia gây ra. Thật ra lúc đó không phải cô không nhìn thấy chiếc máy quay mini trong tay cậu thanh niên bàn bên, có điều chuyện này lộ ra vừa hay có thể hả cơn giận ở Mê Tính, chỉ có lợi chứ không có hại.

"Này, đừng để quản gia Tiêu nhìn thấy." Minh Thành Hữu quay trở lại, đứng dựa bên cạnh cửa.

Phó Nhiễm đi tới trước tủ quần áo, tìm một cái túi bọc chiếc sơ mi vào. "Mẹ vẫn chưa biết chuyện anh bị đánh phải không?"

"Cô đừng nhiều chuyện." Minh Thành Hữu liếc xéo cô một cái rồi tự động nằm lên giường. Anh xòe hai tay ra, nghiêng đầu: "Bôi thuốc cho tôi".

Phó Nhiễm cầm thuốc mỡ lên, nhìn chằm chằm vào vết thương hẹp dài, sưng tấy của anh, đầu ngón tay đã thấm thuốc nhưng rất lâu không đặt xuống. Vết thương này rất sâu, chẳng biết phải bao lâu nữa mới có thể hồi phục được.


"Đừng nói là cô, thật ra tôi cũng rất sợ quay về nhà." Minh Thành Hữu nằm bò bên mép giường, lúc này gương mặt anh trầm ngâm u ám, khác hẳn vẻ ngạo mạn hống hách thường ngày.

"Anh bị đánh bằng gì vậy?"

"Roi mây."

Phó Nhiễm nhìn thấy chỗ xương cụt của người đàn ông trầy da tróc thịt, làn da nhẵn mịn gợi cảm cứ thế bị rách miệng. Ngón tay cô lướt từ bả vai của anh xuống, trong lòng tựa như đang có từng chiếc kim đâm chọc, cô đúng là quá đáng rồi. "Tôi không ngờ bố lại đối xử với anh như vậy."

"Tôi biết." Minh Thành Hữu lấy khuỷu tay nâng hông lên, sống lưng đập mạnh vào tay Phó Nhiễm, đau đến nỗi anh liên tục xuýt xoa: "Mọi người đều nói bố thương yêu tôi nhất. Ai mà ngờ được ông ấy mới là người đánh tôi ác nhất. Mỗi lần mắc lỗi không thoát được một trận đòn, tôi cũng quen rồi".

"Mẹ bênh anh như vậy, anh hoàn toàn có thể cầu cứu bà."

"Ha..." Minh Thành Hữu bỗng nhiên nắm chặt tay Phó Nhiễm, không mạnh không nhẹ. Lòng bàn tay anh mạnh mẽ, nóng rẫy, làn da màu đồng càng khiến màu đỏ rực của vết thương sau lưng thấm tận cốt tủy. "Cô có biết lần đầu tiên tôi bị đánh, bố tôi đã nói gì không?"

Phó Nhiễm rụt tay lại, tiếc là anh nắm quá chặt, cô đành thôi: "Chắc chắn là nói anh đáng đời".

"Ông nói, chuyện của đàn ông phụ nữ không nên can dự, phải giấu mẹ lén lút thực hiện. Tôi còn chưa đồng ý thì ông đã lấy roi mây ra quật cho tôi một trận đau điếng. Thứ đó ông dùng khi còn điều binh, chẳng biết đã dính máu của bao nhiêu người." Minh Thành Hữu lật người nằm nghiêng, lồng ngực trần trụi hướng thẳng về phía Phó Nhiễm. Đôi mắt anh toát lên vài phần cô đơn. Nếu bỏ qua một thân thế cao quý thì anh cũng muốn được như những gia đình bình thường, không có một người mẹ nuông chiều không cần biết lý do cũng chẳng có một người bố cứ thế quát đánh mặc kệ đúng sai phải trái.

Phó Nhiễm nhìn đến thất thần, đôi mắt hẹp dài của Minh Thành Hữu đánh về phía cô. "Cô từng bị ăn đòn bao giờ chưa?"

Một chuỗi chuông điện thoại chặn đứng những lời cô chuẩn bị nói ra. Phó Nhiễm vừa nhận máy thì lập tức nghe thấy tiếng nức nở đang được kìm nén của Phạm Nhàn ở đầu kia. Trong lòng bỗng dâng lên một sự bực bội, cô cũng không lên tiếng trước mà đợi Phạm Nhàn mở lời.

Khoảng nửa phút sau, Phạm Nhàn mới ngừng hẳn tiếng khóc, giọng nói nghẹn ngào: "Tiểu Nhiễm, là mẹ có lỗi với con. Bố mẹ không nên bắt con đính hôn với nhà họ Minh...".


Tin tức truyền đi qua nhiên nhanh chóng.

Phó Nhiễm đánh mắt nhìn Minh Thành Hữu nằm trên giường. Người đàn ông này đúng là tạo được scandal vang dội hơn cả minh tinh trong showbiz. Sợ anh nghe được lời Phạm Nhàn nói, Phó Nhiễm cầm di động đi ra ngoài ban công.

Phạm Nhàn vẫn còn đang ai oán, Phó Nhiễm chỉ yên lặng lắng nghe. Đêm về lạnh ngắt, gió đêm lướt qua mu bàn tay mịn màng, rung rinh như tơ lụa. Tâm tư của Phó Nhiễm đã trôi đi rất xa, khi thu về được thì cô nghe thấy giọng Phạm Nhàn, ngữ điệu không biết vì áy náy hay điều gì khác mà cực kỳ nhẹ nhàng, tình cảm: "Tiểu Nhiễm, tính tình Thành Hữu còn chưa ổn định. Mẹ và bố con đều mong hai đứa có thể sống tiếp. Mẹ vẫn chỉ có câu đó thôi, khi nào có con sẽ tốt...".

"Mẹ..." Phó Nhiễm ngắt lời Phạm Nhàn: "Nếu đổi lại là cô ta, mẹ còn khuyên như vậy không?".

Bên tai trầm mặc rất lâu. Nếu không nhờ tiếng thở khẽ của đối phương, Phó Nhiễm thật sự sẽ tưởng bà đã cúp máy.

"Tiểu Nhiễm, còn mười ngày nữa là tới sinh nhật con, tới lúc đó bố mẹ sẽ tổ chức linh đình cho con."

Phó Nhiễm dời di động khỏi tai, đưa ngón cái ấn về phía nút đỏ.

"Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm... Con nghe mẹ nói đã..."

Tút... Tút... Tút...

Phạm Nhàn không giỏi nói dối, nếu không cho dù gạt cô một chút cũng tốt.

Phó Nhiễm ngây ngốc nhìn chằm chằm lòng bàn tay, bả vai bỗng nhiên chặt chẽ, sống lưng giá lạnh cũng chạm được vào hơi ấm. Minh Thành Hữu kéo cô vào lòng, hai cánh tay bao quanh vai cô càng lúc càng siết chặt. Phó Nhiễm cảm nhận được nỗi đau, hơn cả là một dòng chảy ấm áp thấm đẫm cái bi thương tận đáy lòng xen lẫn những bấp bênh phức tạp. Cô không biết Minh Thành Hữu đã đứng sau lưng cô từ lúc nào...


Hết chương 13