Dịch giả : Hàn Thiên Long - nhóm dịch: HTP

Một tháng sau, đệ tử ngoại môn trên Tử Đỉnh Sơn đều muốn điên rồi. Một tháng này, Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, đã khiến cho bọn họ biết cái gì gọi là đem chuyện làm sư thúc trở thành sự nghiệp.

Bọn hắn phát hiện, vô luận là ở bất kỳ chỗ nào, chỉ cần là ở trên Tử Đỉnh Sơn thì đều sẽ thấy một tên thiếu niên trắng tinh, thân hình có chút nhỏ gầy, trên mặt lộ ra đắc ý muốn che giấu, nhưng lại không che giấu được, đi lại nghênh ngang. Gặp người liền ho khan một tiếng, nếu có người không biết hắn, thì hắn còn chủ động đi giới thiệu về bản thân.

Ba chữ Bạch sư thúc kia bọn hắn đều đã nói đến sắp rách cả miệng, nhưng hết lần này đến lần khác... Bọn hắn không có biện pháp. Bạch Tiểu Thuần là sư đệ của chưởng môn, bối phận vượt qua tất cả đệ tử. Nếu như có đệ tử nào dám bất kính với hắn, thì như vậy cũng chính là xúc phạm môn quy.

Cuối cùng, cũng may là mọi người tìm được Trương Đại Bàn, để cho Trương Đại Bàn ra mặt khuyên bảo. Đến lúc này mới tiễn đưa được Bạch Tiểu Thuần giống như tổ tông này đi, đi tới... Thanh Phong Sơn.

Lại qua một tháng, đệ tử của Thanh Phong Sơn... Cũng đều điên rồi.

Nhất là ba người Trần Phi, ở trong một tháng này lại càng thất hồn lạc phách. Bạch Tiểu Thuần ở trên Thanh Phong Sơn, thường xuyên xuất hiện tại trước cửa của bọn hắn, mỗi một lần nếu như ba người Trần Phi không liên tục hô lên trăm lần Bạch sư thúc, thì còn chưa xong.

Thậm chí dưới sự bới móc của Bạch Tiểu Thuần, chỉ cần ba người Trần Phi có nửa điểm không cung kính, là hắn lại bày ra bộ dạng đi tới Chấp Pháp đường bẩm báo, khiến cho ba người Trần Phi kinh hãi lạnh mình, cả ngày cẩn thận từng li từng tí. Cuối cùng gần như là khóc lóc kể lể cầu khẩn, nói ra Tiền Đại Kim, lại bị tra tấn đến không thành hình người. Đến lúc này Bạch Tiểu Thuần mới buông tha cho bọn hắn, than thở đi ra khỏi Thanh Phong Sơn, chính hắn cũng có chút tự trách mình.

“Đệ tử ngoại môn đều biết ta, nhưng đệ tử nội môn thì còn chưa có người thấy qua a. Nhất là tên Tiền Đại Kim kia, thực cho là ta đã quên rồi hay sao?” Bạch Tiểu Thuần cân nhắc nửa ngày, nhẹ gật đầu thật sâu, cảm thấy cuộc sống sau này lại có thêm niềm vui thú, vội đi tìm đệ tử nội môn.

Một đoạn thời gian sau đó, trên cả ba ngọn núi vẫn còn bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần qua lại, nhưng phần lớn là ở khu vực cư trú của đệ tử nội môn. Lấy thân phận của hắn, hầu như mọi nơi của Linh Khê Tông hắn đều có thể tiến vào.

Chẳng qua là rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần đã không còn hứng thú. Những đệ tử nội môn kia phần lớn là bế quan, suốt mấy tháng hắn cũng không thấy có bao nhiêu thân ảnh. Nhất là Tiền Đại Kim, vô số trận pháp ở bên ngoài động phủ đều mở hết cả ra, bị dọa không dám bước ra khỏi cửa. Bạch Tiểu Thuần đứng chặn ở cửa ra của Tiền Đại Kim liên tiếp một tháng, mà cũng không thấy mặt đối phương, dù có kêu gọi đầu hàng như thế nào cũng không thấy gã trả lời.

“Ta cũng không tin!” Bạch Tiểu Thuần đứng ở cửa ra vào của Tiền Đại Kim, ý định oanh mở trận pháp. Nhưng trận pháp của động phủ đệ tử nội môn, đơn giản là rất khó cưỡng ép mở ra. Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy không được, liền muốn đi tìm thêm người tới đây, hợp sức oanh mở động phủ của Tiền Đại Kim.

Đúng lúc này, đột nhiên có hai đạo thân ảnh từ đằng xa đang rất nhanh tiến đến. Đó là hai tên đệ tử nội môn, một cao một thấp. Sau khi tới gần, bọn hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, cũng không có bái kiến, mà bình tĩnh mở miệng.

“Bạch sư thúc, sự tình liên quan đến Tiền Đại Kim, có thể cho thiếu chủ nhà ta một cái mặt mũi mà buông tha được không?”

“Thiếu chủ nhà ta là Thượng Quan Thiên Hữu.” Gã đệ tử nội môn cao hơn, còn cố ý cường điệu một câu.

Thượng Quan Thiên Hữu, là tam đại thiên kiêu đứng đầu cả ba ngọn núi của bờ nam!

Thậm chí có thể nói là tư chất ngàn năm cả bờ nam Linh Khê Tông đều hiếm thấy. Mặc dù là đệ tử ngoại môn, nhưng ngày sau nhất định trở thành tu sĩ Trúc Cơ, khiến cho không ít trưởng lão trong tông môn, đều đối xử với Thượng Quan Thiên Hữu này khác biệt so với người khác. Đặc biệt là khi người này được xem là hi vọng có thể áp qua bờ bắc của cả bờ nam, nên lại càng được đại lực bồi dưỡng.

Mà tùy tùng của Thượng Quan Thiên Hữu này ở trên Thanh Phong Sơn lại càng có rất nhiều.

Thần sắc của Bạch Tiểu Thuần vẫn như thường. Nếu đổi lại là trước kia thì hắn sẽ thấy sợ, nhưng mặc dù hắn sợ chết, thì cũng không có nghĩa là nhát gan. Chỉ cần sự tình không liên quan đến tử vong thì lá gan của hắn rất lớn.

Hôm nay thân phận của hắn, đã để cho ở trong tông môn, hầu như không thể phát sinh ra sự tình tử vong. Giờ phút này hắn khinh miệt nhìn về phía hai người đang nói chuyện, mỉm cười.

“Trông thấy bổn tọa, mà rõ ràng còn không bái kiến. Lá gan của hai người các ngươi không nhỏ, là ai cho phép các ngươi kiêu ngạo như thế. Mắt không có tôn trưởng, chính là cái Thượng Quan Thiên Hữu kia?” Bạch Tiểu Thuần hất tay áo nhỏ lên, hờ hững mở miệng.

Lời hắn vừa nói ra, sắc mặt của hai gã đệ tử nội môn này lập tức biến hóa. Trong đó, người đệ tử nội môn cao, trong mắt lập tức lộ ra lăng lệ ác liệt.

“Bạch sư thúc nói năng nên cẩn thận một chút.”

Gã vừa nói đến đây, còn chưa kịp nói tiếp, thì bóng dáng Bạch Tiểu Thuần ở trước mặt đã biến mất trong nháy mắt. Lúc gã đệ tử nội môn cao này còn đang sững sờ, thì đã có cuồng phong đập vào mặt. Bạch Tiểu Thuần đã xuất hiện ở trước mặt gã.

Tốc độ cực nhanh, tuyệt đối không phải là bọn hắn có thể thấy rõ. Thậm chí hai người còn chưa kịp phản ứng, tay phải của Bạch Tiểu Thuần đã nhấc lên, một cái tát nhấc lên âm thanh như tiếng sét phá không đã rơi lên trên mặt gã đệ tử nội môn cao này.

Áo bào của gã đệ tử nội môn cao này lập tức tràn ra màn sáng phòng hộ. Đây là một trong những pháp khí của đệ tử nội môn. Nhưng gần như ngay khi màn sáng này dựng lên, vừa mới va chạm với bàn tay của Bạch Tiểu Thuần, thì nháy mắt đã tan vỡ chia năm xẻ bảy, mà cũng không có cách nào ngăn cản chút nào, tùy ý để bàn tay của Bạch Tiểu Thuần, ẩn chứa lực lượng lớn như một ngọn núi lửa, bỗng nhiên rơi xuống.

Oanh một tiếng, trong mắt gã đệ tử nội môn kia tràn ngập ánh sao, trong đầu ù ù, chỉ cảm thấy giống như bị một ngọn núi hung hăng đụng phải. Gã phun ra một ngụm máu tươi, thân hình như diều đứt dây bị ném mạnh ra bên ngoài, trực tiếp bay ra bên ngoài hơn mười trượng, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có, trực tiếp hôn mê.

Việc này xảy ra quá bất ngờ. Gã đệ tử nội môn lùn đứng ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, trong đầu ù ù, theo bản năng lùi lại về phía sau. Nhìn gã đồng bạn bị một cái tát của Bạch Tiểu Thuần đánh cho hôn mê, lại nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, gã hít vào một ngụm khí, dùng sức nuốt xuống một ngụm nước bọt.

“Ngươi... Ngươi...” Gã chỉ vào Bạch Tiểu Thuần, thân hình run rẩy, trong đầu phát mộng. Gã chẳng thể nào ngờ, lực lượng thân thể của Bạch Tiểu Thuần lại có thể rợn người như vậy.

Phải biết rằng đây chính là Ngưng Khí tầng tám a.

“Trưởng bối là người mà một tên đệ tử nội môn như ngươi có thể chỉ vào như thế sao.” Bạch Tiểu Thuần quay đầu nhìn về gã đệ tử nội môn lùn kia, vừa nói vừa đi về phía trước.

Gã đệ tử nội môn lùn này phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân hình mãnh liệt lùi về phía sau. Nhưng gã còn chưa kịp đi được bao xa, thì đã nghe tiếng gió gào thét. Bạch Tiểu Thuần trong nháy mắt đã tới gần, một lần nữa một cái tát vù vù đánh tới.

Đúng lúc này, một âm thanh mang theo âm lãnh, bỗng nhiên từ dưới núi truyền đến.

“Dừng tay!” Lúc âm thanh này truyền ra, đã có một thân ảnh cấp tốc lao đến.

Bạch Tiểu Thuần cũng không thèm liếc nhìn, bàn tay đánh xuống nhanh hơn. Oanh một tiếng, vô số mảnh răng của gã đệ tử nội môn lùn bay ra, máu tươi phun, cả người uốn éo, trực tiếp bay ra xa, ngã xuống hôn mê.

Làm xong những điều này, Bạch Tiểu Thuần mới hất bàn tay bé nhỏ lên, ngẩng đầu nhìn thân ảnh từ dưới núi đang cấp tốc tới gần. Đây là một trung niên nam tử, có tu vi Ngưng Khí tầng chín, ngang với Trần Hằng.

Gã nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, phẫn nộ cười rộ lên.

“Ngươi không nghe thấy lời ta vừa nói sao. Chết tiệt, Bạch Tiểu Thuần, ngươi...”

“Vị sư điệt này, ngươi cũng muốn ăn một cái tát?” Bạch Tiểu Thuần hất cằm lên, mỉm cười mở miệng. Lúc trước hai người, cộng thêm với kẻ trước mắt này, Bạch Tiểu Thuần liếc thấy bọn hắn căn bản là không có chút tôn kính nào đối với mình. Thậm chí bên trong còn mang theo khinh miệt, giống như là cao cao tại thượng vậy. Hắn rất là phản cảm với những đệ tử nội môn như vậy.

Lời hắn vừa nói ra, sắc mặt trung niên nam tử này âm tình bất định, két một tiếng dừng lại. Lực lượng thân thể của Bạch Tiểu Thuần làm cho lòng gã kinh sợ, vừa rồi cũng thấy khó thở. Giờ phút này nhớ lại, gã lập tức thở sâu, hơn nữa với thân phận của Bạch Tiểu Thuần, thì tất cả những hành động lúc trước của hắn, coi như là Chấp Pháp đường cũng đều không nói được cái gì.

“Bạch Tiểu Thuần, thiếu chủ nhà ta cho phép ngươi tới bái kiến.” Trung niên nam tử này nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Sau nửa ngày mới thở sâu, cưỡng ép đè xuống lửa giận, nói ra mục đích đến lần này của gã. Đó là gã nhận lệnh của Thượng Quan Thiên Hữu, đến đây bảo Bạch Tiểu Thuần đi qua.

Theo gã thấy thì thiếu chủ nhà mình có chút chuyện bé xé ra to rồi. Bạch Tiểu Thuần này chẳng qua là một gã đệ tử may mắn lập công, là một nhân vật giống như tiểu nhân mà thôi, giết được mấy cái tộc nhân yếu ớt của một gia tộc tu chân. Nếu vận khí không tốt, thì cũng không có khả năng được tông môn tuyên dương như thế. Thật sự không đáng để thiếu chủ, người mà sẽ thăng chức rất nhanh, thậm chí còn có một tia hy vọng Kết Đan phải phái người tới truyền lời.

Dù chẳng qua là bảo tên Bạch Tiểu Thuần này đến bái kiên, nhưng theo gã trung niên nam tử này cũng là làm mất thân phận.

“Một tên đệ tử ngoại môn, cứ coi như là thiên kiêu thì như thế nào, bắt ta phải đi gặp sao? Hẳn là hắn phải tới gặp ta!” Từ trong chuyện này, Bạch Tiểu Thuần liền rõ ràng cảm nhận được sự cao ngạo đến từ Thượng Quan Thiên Hữu kia. Lấy thân phận của mình, đối phương không tự mình đến thì cũng thôi, không tự mình đưa tin còn chưa nói, rõ ràng còn bảo mình qua bái kiến.

Tay áo hắn hất lên, một cỗ gió lớn thổi qua. Trong mắt gã trung niên nam tử lập tức lộ ra lửa giận.

“Bạch Tiểu Thuần, thiếu chủ nhà ta bảo ngươi tới bái kiến là đã cho ngươi thiên đại mặt mũi. Bao nhiêu người muốn đi bái kiến mà còn không có cơ hội. Ngươi...” Gã vừa nói đến đây, thì thần sắc bỗng biến đổi, mãnh liệt lùi về phía sau, nhưng vẫn chậm một bước. Thân hình Bạch Tiểu Thuần nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt gã, vẫn là một cái tát ầm ầm giáng xuống.

“Ngươi dám!!” Tu vi Ngưng khí của gã trung niên nam tử lập tức toàn diện bộc phát. Khi gã bấm niệm pháp quyết, liền có từng đạo phong nhận biến ảo ra, ngăn cản ở trước người. Nhưng khi những phong nhận này vừa xuất hiện, thì nháy mắt đã có âm thanh nổ vang ngập trời. Những phong nhận kia, dưới bàn tay thế như trẻ che của Bạch Tiểu Thuần đã vỡ vụn toàn bộ, không ngăn cản được chút nào.

Bàn tay của Bạch Tiểu Thuần trong nháy mắt đã đánh vỡ tất cả chướng ngại, rơi lên trên mặt trung niên nam tử này.

Oanh một tiếng. Tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Thân hình gã trung niên nam tử này bị ném ra bên ngoài tới hơn mười trượng mới miễn cưỡng dừng lại được.

“Ngay cả Trần Hằng còn không bằng, khó trách nhận kẻ khác làm chủ. Cút!” Bạch Tiểu Thuần hất tay áo nhỏ lên, kiêu ngạo hừ một tiếng.

Gã trung niên nam tử hoảng sợ nhìn Bạch Tiểu Thuần, thân thể run lên. Má trái của gã đã sưng lên, mang theo máu tươi tràn qua kẽ răng, cấp tốc lui về phía sau.

Cho đến khi đối phương đã đi xa, Bạch Tiểu Thuần quay đầu lại nhìn qua động phủ của Tiền Đại Kim, hai mắt nheo lại. Hắn sợ chết, cho nên đối với bất luận kẻ nào có ý đồ muốn giết mình, cho tới giờ đều là có thù tất báo.

Dù cho Tiền Đại Kim này có tới tìm Thượng Quan Thiên Hữu, thì Bạch Tiểu Thuần cũng sẽ không bỏ qua việc này. Mấy ngày nay, nhìn hắn giống như tùy tiện ở trong tông môn, nhưng trên thực tế đã sớm điều tra về Tiền Đại Kim.

“Cho rằng trốn ở bên trong là ta không có biện pháp sao?” Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh, quay người rời đi. Lấy thân phận của hắn bây giờ, cũng không lâu lắm, liền có một ngọc giản nhiệm vụ từ Chấp Pháp đường bay ra, xuyên qua động phủ của Tiền Đại Kim, xuất hiện ở trước mặt gã.

Cũng giống như Bạch Tiểu Thuần lúc trước, đều là cưỡng chế an bài nhiệm vụ nguy hiểm. Tiền Đại Kim đắng chát hồi lâu, nhưng cũng không thể không ra ngoài chấp hành... Trong đầu cũng có ý nghĩ ra ngoài để tránh họa.

Nhưng gã xem thường Bạch Tiểu Thuần có thù tất báo. Nhiệm vụ như vậy, hắn đã vì Tiền Đại Kim mà an bài hơn mười cái, vả lại cũng âm thầm liên hệ với Hầu Vân Phi. Hầu gia là một gia tộc tu chân có lão tổ Trúc Cơ, nội tình thâm sâu, lại cực kỳ coi trọng Bạch Tiểu Thuần. Hơn nữa Hầu Vân Phi và Hầu Tiểu Muội cũng là minh hữu của hắn.

Do đó tự nhiên sẽ tương trợ việc này, cam đoan có thể khiến cho Tiền Đại Kim trong khi chấp hành nhiệm vụ lần này, vẫn lạc ngoài ý muốn.

Về sự tình Tiền Đại Kim, không phải là Chấp Pháp đường không biết rõ. Bất quá chỉ là lúc ấy Bạch Tiểu Thuần dù sao cũng đã chết, vả lại việc này cũng không thích hợp truyền ra, nên cũng không có lập tức truy cứu, nhưng cũng đã có hồ sơ ghi chép lại.

Hôm nay Bạch Tiểu Thuần trở về, muốn phải xử lý, thì Chấp Pháp đường cũng không có chút ngăn cản, mơ hồ còn có vẻ như mắc nợ. Vì vậy tùy ý Bạch Tiểu Thuần động thủ, thậm chí ở bên trong nội bộ, cũng đã đem Tiền Đại Kim liệt vào bên trong danh sách tử vong rồi.