Chương 171:

Chung Hiểu Âu biết mẹ mình nghi ngờ, nghi ngờ thì nghi ngờ, cô cũng không cách nào phủ nhận, nhưng cũng không cách nào ngả bài, cô sợ không có được báo trước, bố mẹ nhất định, đột nhiên như thế, sao có thể tiếp nhận được. Chung Hiểu Âu có chút đứng ngồi không yên suốt nửa tháng, vô thức, đã tới Quốc khánh, trong kì nghỉ Quốc khánh, nhà mới của hai người cũng không thể thi công, Chung Hiểu Âu cũng tạm thời được nghỉ ngơi, tối 30, cô và Cố Minh nằm nghỉ ngơi trên sô-pha.

"Quốc khánh, chúng ta có sắp xếp gì không? Bảy ngày này?" Chung Hiểu Âu dựa vào sô-pha, nghịch ngón tay Cố Minh, cứ vuốt đi vuốt lại.

"Không biết nữa, những chuyện này em nghĩ đi, đừng bắt tôi nghĩ, tôi không muốn nghĩ thêm bất cứ chuyện gì nữa." Hiếm khi tâm trạng Cố Minh nhàn nhã như thế, cô ấy nghiêng đầu, dựa vào vai Chung Hiểu Âu, lúc này có người tới gõ cửa, Chung Hiểu Âu ở trong nhà hỏi, "Ai thế?"


Bên ngoài không có âm thanh, lại gõ thêm mấy tiếng, Chung Hiểu Âu nhìn qua mắt mèo, "Là Cố Vũ." Chung Hiểu Âu quay đầu nói với Cố Minh.

"Em có mấy người bạn, bọn họ mua cà ra chính tông ở hồ Dương Trừng, còn có cả rượu kê Thiệu Hưng, em mang sang cho hai người, một mình em cũng không ăn hết." Hai tay Cố Vũ xách theo rất nhiều đồ, từ sau khi Cố Minh nói đang giao du với Chung Hiểu Âu cho Cố Vũ, Cố Vũ cũng không bước chân vào cửa nhà bọn họ, tiếp nhận cần có thời gian. Bình thường ở công ty, vì cậu làm việc ở tầng tám, hai người ở tầng mười, Cố Vũ cũng không rảnh rỗi chạy lên tầng mười như trước, nên cơ hội chạm mặt ở công ty cũng rất thấp.

"À? Mang cho chúng tôi nhiều thế? Cảm ơn nhé." Chung Hiểu Âu khách sáo nói.

"Ừm, không có gì, anh Tiểu Quân mang cho em nhiều lắm, một mình em không ăn hết, chị, hai người ăn cơm chưa?" Cố Vũ vẫn đứng trước cửa.


"Ăn rồi, vào đây ngồi lúc đi." Cố Minh gọi Cố Vũ.

"Vâng." Cố Vũ thay giày trước cửa, có chút cẩn thận ngồi xuống sô-pha.

"Nghỉ lễ em làm gì?" Cố Minh hỏi.

"Ngày mai nghỉ ngơi, mùng Hai đi cắm trại trên núi với nhóm anh Tiểu Quân." Kế hoạch cũng không tệ, "Chị, hai người thì sao?"

"Vẫn chưa có sắp xếp gì."

"Vậy, có muốn đi cắm trại chung với bọn em không?" Cố Vũ hỏi.

"Có những ai?"

"Thì là anh Tiểu Quân, còn có mấy người bạn của anh ấy, hình như còn có anh Đinh Tam."

"Toàn đàn ông, bọn chị không đi." Cố Minh từ chối.

"Vâng." Cố Vũ không lên tiếng, ngồi một lúc rồi tự động về nhà, lúc ra tới cửa, lại nói, "Buổi chiều mẹ gọi điện cho em."

"Nói gì thế?"

"Chỉ nhàn rỗi nói đôi câu, hỏi nghỉ lễ chúng ta có về không, em nói không về."

"Ừm, biết rồi."

"À, còn có một chuyện." Cố Vũ chạy tới bên sô-pha, nói với Cố Minh, "Chị, chị ra đây một lúc."


"Sao thế."

"Chị ra đây."

Cố Minh cùng Cố Vũ ra ngoài, "Buổi chiều mẹ gọi điện, còn hỏi chuyện của chúng ta."

"Chuyện gì của chúng ta?"

"Thì là hỏi chị có bạn trai mới chưa, em có bạn gái chưa các kiểu."

"Ừm! Em nói thế nào?" Chuyện gì tới, cuối cùng cũng sẽ tới.

"Thì... thì là nói chưa." Cố Vũ xoa mặt, im lặng một lúc, "Dù sao em cũng sẽ đứng về phía chị, nếu chị không nói với bố mẹ, em sẽ giấu giúp chị, nếu chị nói, em sẽ đứng về phía chị."

Cố Minh có chút kích động nhìn Cố Vũ, vỗ vai cậu, "Cảm ơn em, Cố Vũ." Người em trai này, cô ấy thường nghiêm khắc với cậu, nhưng thật ra với Cố Vũ, có lẽ cậu muốn một người chị gái dịu dàng hơn, đáng tiếc Cố Minh không như thế.

"Được rồi, chị biết rồi, chị có chừng mực." Cố Minh vỗ vai Cố Vũ.

Cố Minh cũng không nghĩ có một ngày phải đối diện vấn đề này cùng bố mẹ, dù sao, Quốc khánh cũng không có sắp xếp gì, thì về nhà một chuyến, cô ấy mua vé máy bay ngày mùng Một, Chung Hiểu Âu nói muốn đi cùng, bọn họ liền đặt khách sạn ở gần nhà Cố Minh, hai vị phụ huynh thấy con gái về nhà, có chút mừng vui, "Không phải Cố Vũ nói hai đứa không về sao? Sao lại đột ngột thế, về cũng không báo, còn chưa mua rau cỏ gì, Lão Cố, đi mua hai con cá vược về đây, mua ở nhà họ Ngô ấy, cá nhà bà ấy tươi." Có lẽ người mẹ nào trên đời cũng như thế, con cái về nhà, việc đầu tiên nghĩ tới chính là làm đồ ăn ngon.
"Ôi mẹ, hôm nay đừng bận rộn nữa, con về mấy ngày mà, ngày mai rồi mua."

"Ôi chao, cũng đúng cũng đúng, có phải lại gầy hơn lúc trước rồi không?" Mẹ Cố sờ mặt Cố Minh, Cố Minh có chút khó xử, nhưng vẫn nhịn lại, "Gầy không tốt sao ạ? Gần đây mọi người đều đòi giảm cân, rất nhiều người muốn gầy cũng không gầy được."

"Nói lung tung cái gì thế, giảm cân cái gì, cả người con toàn là xương, phải chăm béo cho mẹ, nghe rõ chưa?" Mẹ Cố cố ý nổi giận vỗ vai Cố Minh.

"Nghe thấy rồi, con biết rồi."

"Một mình chạy tới nơi xa xôi như thế, con nói xem trước kia con muốn gả vào cái khốn khiếp ở Tứ Xuyên kia thì thôi không tính, bây giờ không gả nữa lại vẫn ở lại đó, mẹ muốn con về đây ở." Không biết tại sao đột nhiên lại nói tới chuyện này.

"Mẹ, bao năm qua, con ở đó tích lũy được rất nhiều quan hệ với tài nguyên, cuộc sống cũng đã quen thuộc, nếu bố mẹ đồng ý, hai người tới Thành Đô sống đi, vừa hay hiện tại Cố Vũ cũng ở đó."
"Chúng ta không muốn, đồ ăn ở đó dầu mỡ lắm, Thành Đô thì ngày ngày âm u."

"Ô nhiễm không khí ở Thượng Hải cũng không kém cạnh."

Cả nhà đang nói chuyện, Cố Minh nghĩ tới Chung Hiểu Âu ở khách sạn một mình, ăn cơm tối xong liền tìm cớ chạy ra ngoài, Chung Hiểu Âu vẫn đang ở khách sạn chờ cô ấy.

"Em ăn tối chưa?" Cố Minh hỏi.

"Em ăn rồi, về nhà vui không?"

"Ừm." Cố Minh gật đầu, trên đời này, có nơi nào tốt hơn nhà? Hai người dính lấy nhau một lúc, buổi tối Cố Minh không muốn về nhà ngủ, liền ở lại khách sạn, dường như khách sạn là nơi rất thích hợp để làm một số chuyện, sáng sớm ngày hôm sau, Cố Minh không dậy nổi, nằm mãi trên giường, ôm lấy Chung Hiểu Âu, ngày nghỉ nhàn hạ hiếm có, cứ thế mấy ngày, Cố Minh ở cùng bố mẹ hai ngày, tới mồng Bốn, cô ấy cảm thấy, lần này, bay về đây, là muốn nói chút chuyện với bố mẹ, nhưng lại chần chừ giống như ngày tháng Mười cuối hạ đầu thu. Cố Minh ở nhà, bảo bố mẹ ngồi ngay ngắn, nói có chuyện quan trọng muốn nói, không biết tại sao, có lẽ nhiều năm qua, sớm đã luyện được bản lĩnh vạn sự bất biến, hoặc là trong lòng cô ấy có chút nắm chắc, cảm thấy ít nhất bố mẹ mình sẽ không có hành vi náo loạn như mẹ Hà Ninh, huống hồ từ nhỏ tới lớn, chuyện học hành của cô ấy, thi trường gì, học chuyên ngành gì, yêu Thạch Lỗi, tới Thành Đô vì Thạch Lỗi, đều là ý kiến chủ quan của cá nhân Cố Minh, nhưng lần này có chút khó xử, dù sao, quyết định của bản thân sẽ khiến bố mẹ lo lắng, Cố Minh đơn giản kể lại, trong quá trình ấy diễn ra hết sức yên lặng, ngay cả tiếng tivi cũng không có, Cố Minh chỉ nói hơn một năm qua bản thân có quen biết một người, cô ấy rất thích người đó, ở cạnh người đó Cố Minh cảm thấy rất dịu dàng, rất ân cần, hai người đã qua lại một thời gian, cô ấy muốn ở bên người đó lâu dài, bố mẹ rất vui mừng, hai người vẫn lo lắng vì chuyện Thạch Lỗi nɠɵạı ŧìиɦ mà Cố Minh sẽ bị tổn thương, lúc này lại tìm được người mình thích, đương nhiên bố mẹ Cố vui mừng không thôi, "Thế cậu ấy đâu?"
"Ở Thượng Hải, trong khách sạn."

"Sao không dẫn về nhà? Đã tới rồi, cũng ở Thành Đô sao?"

"Vâng."

"Tối nay gọi tới ăn cơm cùng chúng ta, ôi chao, tốt quá, nhưng lúc trước mẹ hỏi Cố Vũ, sao nó nói con vẫn chưa yêu ai?"

"Cố Vũ không biết, bố mẹ, người con thích, người con muốn ở cạnh cả đời, là một người phụ nữ."

Bố mẹ là người thế hệ trước, có lẽ vì nguyên nhân lịch sử, cũng có thể là vì nguyên nhân khác, nên không dễ dàng tiếp nhận chuyện này, nhưng may mà thời đại này cũng có một số phương diện đạt được tiến bộ, bố mẹ sau 70 dễ tiếp nhận những chuyện thiểu số này hơn bố mẹ sau 50, 60.

Kết quả còn tốt hơn dự đoán của Cố Minh, bố mẹ không làm loạn lên hỏi tại sao lại như thế, sao con có thể làm ra chuyện như vậy, chỉ là nghiêm túc hỏi cô ấy có chuyện gì, Cố Minh đơn giản nói cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là gặp được, rất thích người kia, mà trùng hợp người đó là một cô gái mà thôi.
"Đây vốn dĩ là chuyện của bản thân con, nhưng con đường tương lai rất khó khăn, hai đứa đã nghĩ tới chưa? Cho nên hiện tại người ở khách sạn là một cô gái? Ở Trung Quốc, cũng không thể kết hôn, lại còn rất nhiều lời đàm tiếu, con có chịu được không?"

"Mẹ, khi con không kết hôn được với Thạch Lỗi, mẹ an ủi con, mẹ bảo con đừng quan tâm tới những lời đàm tiếu kia, chỉ cần bản thân hạnh phúc là được, mẹ nói nếu họ hàng nhà mình có đàm tiếu, mẹ sẽ giúp con cản lại, cho nên, lần này cũng thế đúng không?"

"Đương nhiên mẹ sẽ làm thế, chuyện của con gái mẹ, bọn họ có quyền gì mà chen mồm, chỉ là, Tiểu Minh này..." Mẹ Cố thở dài, "Con đường này, là con đường rất khó đi, con phải tính toán cho kĩ mới được."

"Con biết."

"Mẹ mệt rồi, muốn đi nghỉ, cô gái kia lớn hơn con hay nhỏ hơn con?"
"Nhỏ hơn."

"Nhỏ hơn à? Còn cần con chăm sóc à? Ôi chao, Lão Cố này, cái này..." Dường như mẹ Cố còn có chuyện muốn nói, nhưng trước mặt Cố Minh lại đè xuống.

"Trưa mai cùng ăn bữa cơm đi, mẹ... bố mẹ... chuyện lớn thế này, con cũng phải để bố mẹ xem người ta thế nào."

"Vâng, ăn ở nhà hay là ra ngoài ạ?"

"Ở ngoài đi, mẹ không muốn nấu nướng." Mẹ Cố nói xong rồi đứng dậy về phòng ngủ.