Trans: Diêu Nhiên

Chiếc hộp có hơi nặng, Quý Vân Tu cầm hộp trang sức, không biết phải làm sao.

Anh không hiểu vì sao Tuế Tuế không cần.

Tịch Tuế nhỏ giọng dặn dò: “Đây là đồ mà anh mua với giá cao, phải giữ cho cẩn thận.”

Quý Vân Tu lắc đầu cố chấp muốn đưa ngọc bội cho cô.

Tịch Tuế nhớ đến lúc nãy mới ký ‘giấy xác nhận giao dịch bán đấu giá’, Quý Vân Tu thanh toán toàn bộ ngay tại chỗ, tự tin có vốn là đủ rồi! Nhưng cô luôn muốn báo đáp cho Quý Vân Tu, kết cục vẫn là Quý Vân Tu nỗ lực vì cô nhiều như vậy, tấm lòng hay tiền bạc, bất kể là bên nào cô đều không biết nên hoàn trả thế nào.

Quý Hoài Tây cũng đã hoàn tất giao dịch đấu giá, đi qua con đường duy nhất này để rời đi. Hắn đi đến trước mặt hai người, thậm chí giọng điệu như đang phê bình, nói đạo lý với Quý Vân Tu: “Anh cả, hôm nay anh cũng quá ngang ngạnh rồi, tự dưng lại ép buộc Tuế Tuế giơ bảng.”

Bởi vì là giao dịch riêng biệt, Quý Hoài Tây cũng không biết ban nãy khối ngọc bội kia là do Quý Vân Tu giành trả tiền. Hắn ta thậm chí còn nghĩ rằng Tịch Tuế đã dung túng cho hành vi trẻ con của Quý Vân Tu, nhất thời ham vui mà trả giá cao.

Nếu như chuyện này truyền đến tai của người nhà họ Tịch thì chắc chắn ấn tượng đối với Quý Vân Tu càng kém!

Quý Hoài Tây tính toán đến là nhanh trí nhưng lại tính sót mất năng lực của Quý Vân Tu, chỉ coi anh là một kẻ ăn bám được nhà họ Quý nuôi dưỡng. Quý Vân Tu không nghe được giọng nói bên ngoài cũng lười phải trả lời hắn, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ tinh xảo trong tay rồi lặng im không nói chuyện.

Quý Hoài Tây ngày càng táo tợn lại ở đây giả vờ làm người tốt với Tịch Tuế: “Tuế Tuế, chuyện hôm nay cô cũng đừng quá để ở trong lòng, trước đây anh cả của tôi chưa từng đến mấy nơi kiểu này, cũng không quá hiểu luật lệ trong này.”

Tịch Tuế lập tức trừng hắn ta một cái: “Tôi mua đồ mà tôi vừa ý, mắc mớ gì tới anh?”

Dù sao hiện tại cô đã nghĩ thông suốt rồi, sớm muộn gì cũng phải trở mặt với Quý Hoài Tây, nguỵ trang cũng chẳng có ý nghĩa gì. Theo cô thấy, Quý Hoài Tây chỉ đơn giản là

một cây gậy ngoáy phân* đại gian đại ác! Bất kể chuyện gì đều cũng phải chọc một chân vào để phá hỏng tâm trạng!

*Gậy ngoáy phân (搅屎棍): Ám chỉ những người hay quấy nhiễu, gây xích mích, làm hỏng chuyện tốt của người khác, làm người khác ghét bỏ.

Ánh mắt của Quý Hoài Tây hơi cứng lại.

Tịch Tuế nhìn thoáng qua, chỉ nói chuyện với Quý Vân Tu: “A Tu, chúng ta đi thôi.”

Nhìn thấy bóng dáng hai người dần dần rời đi, ngón tay Quý Hoài Tây nắm chặt lại chốc lát lại buông ra.

Hắn ra hiệu cho trợ lý nhỏ phía sau: “Đi, tuồn tin tức của buổi đấu giá hôm nay ra ngoài.”

Tịch Tuế và Quý Vân Tu sánh bước bên nhau.

“Vừa nãy Quý Nhan nói đang đợi anh ở bãi đỗ xe, em đưa anh qua đó trước nhé?”

“Muốn đưa Tuế Tuế về nhà.”

“Anh muốn đưa em về nhà sao?”

“Ừ!”

“Không cần đâu tài xe lái xe đến đón em, hơn nữa bây giờ sắp mười giờ rồi, anh về nhà với Quý Nhan đi. Sau khi đến nhà thì nhắn tin cho em là được rồi.”

“Không, phải đưa Tuế Tuế về nhà.” Anh kiên trì, quả thật rất cố chấp.

Tịch Tuế thực sự cảm thấy giày vò qua lại thế này rất phiền phức, cô không muốn mình gây thêm phiền toái cho Quý Vân Tu nên mới từ chối hết lần này đến lần khác.

Mạnh mẽ từ chối không có tác dụng, cô liền thay đổi cách nói chuyện, thái độ như lừa gạt người ta: “Anh xem, nếu như anh đưa em về nhà, thế thì em về đến nhà rồi mà anh vẫn chưa về. Nhưng nếu hai chúng ta về nhà cùng lúc cũng có thể tới nơi cùng một lúc, đến khi đó chúng ta có thể nhắn tin hoặc là gọi điện thoại cùng nhau, đúng không nào?”

Quý Vân Tu nghiêm túc suy nghĩ tính logic của những lời này một lát, xác nhận không có vấn đề gì.

Anh lưỡng lự một lúc lâu mới gật đầu đồng ý.

Tịch Tuế cười cười: “Vậy bây giờ em đưa anh đi tìm Quý Nhan.”

Tuyệt đối không ngờ rằng, cô lại bê đá đập chân mình.

Vừa dứt lời, Quý Vân Tu lại từ chối đồng hành cùng cô, biểu cảm trên mặt căng chặt, lời lẽ nghiêm túc mà nhấn mạnh: “Phải về nhà cùng một lúc.”

Tịch Tuế: “…”

Thực ra có thể không cần tính toán đến mức chính xác như vậy đâu!

Tại vị trí này có thể thấy rõ xe của nhà họ Quý và nhà họ Tịch, nhưng bọn họ đậu ở hai hướng khác nhau, nếu như đi qua đó thì khoảng cách xác thực là như nhau.

Tịch Tuế nhanh chóng dùng mắt thường tính ra khoảng cách của hai người, lập tức gật đầu: “Vậy được rồi.”

Hai người vẫy tay từ biệt.

Trước khi Quý Vân Tu về nhà có nhắn tin cho Tịch Tuế, đáng tiếc là không được trả lời. Anh ngồi trên thảm trải sàn, hai tay cầm điện thoại giữ ở màn hình trò chuyện, chỉ có ghi chép lịch sử trò chuyện biểu thị từ đầu đến cuối không có tin nhắn chờ mới.

Tia Chớp đi tới đi lui ở trên sàn nhà, cuối cùng dùng móng vuốt đào đào chiếc hộp gỗ bị Quý Vân Tu tiện tay đặt trên mặt đất. Nghe thấy tiếng động, Quý Vân Tu liếc một cái rồi  giơ tay qua. Quý Vân Tu muốn cầm cái hộp lên, Tia Chớp không chịu nên khăng khăng dùng móng vuốt đè lại.

Một người một chó giằng co không dứt.

“Oẳng!” Tia Chớp mở to đôi mắt long lanh có thần ấy, quyết phân cao thấp với chủ nhân.

Quý Vân Tu giơ tay lên, chiếc hộp bỗng bị Tia Chớp đẩy xuống dưới người. Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay to lớn đã nắm lấy lỗ tai sinh mệnh của nó!

“Ô ~” Tia Chớp không tình nguyện đẩy cái hộp đến trước mặt chủ nhân.

Quý Vân Tu lấy khối ngọc bội hoạ tiết đám mây trong hộp gỗ ra, ngón tay niết lấy vành ngoài hình tròn, còn có xúc cảm lành lạnh. Anh lại mở điện thoại lên, vẫn không có tin nhắn mới. Không lâu sau, Quý Vân Tu bước ra từ phòng ngủ của mình xoay người đi lên lầu, đi vào phòng vẽ tranh.

Diện tích của phòng vẽ rộng lớn, chỉ có độc nhất một cái giá vẽ ở giữa nổi bật nhất. Khi ánh sáng đèn bên trong bừng sáng như ban ngày, Quý Vân Tu thong thả bước đến chính giữa căn phòng, chậm rãi giở tấm vải phủ trên bức tranh lên. Nhìn chằm chằm vào bức tranh thiếu nữ ánh vàng nọ, anh dần dần mê mẩn.

Những gì đã xảy ra tối nay giống như một tập tranh hoàn chỉnh bị tách rời từng trang một, hết cảnh này đến cảnh khác hiện lên trong suy nghĩ. Trái tim dường như trở nên trống rỗng, làm thế nào cũng không thể lấp đầy được. Anh bất giác nâng cánh tay lên muốn chạm vào bức vẽ kia nhưng cách trong gang tấc lại dừng lại.

Một âm thanh nhỏ đến khó có thể nghe thấy vang lên trong phòng vẽ yên tĩnh, người đàn ông bề ngoài trầm tĩnh không nói nhìn chằm chằm vào người trong bức tranh, lẩm bẩm một mình.

“Tuế Tuế …”

“Vì sao vậy?”

Vì sao không nhận quà anh tặng?

Vì sao lại không chịu để cho anh đưa về nhà?

Vì sao Tuế Tuế… lại từ chối tất cả những gì anh muốn làm cho cô?

Anh trăm mối không có cách giải, lên mạng tìm nguyên nhân.

Câu trả lời nhận được là: ‘Nếu như đối phương một mực từ chối là bởi vì bài xích, xa lánh, ghét bỏ.’

Anh cầm khối ngọc bội đè lên bức tranh, ngọn đèn trần chiếu lên khối ngọc cổ xưa, màu sắc trong thành ngọc như là vệt sáng bùng nổ bên trong viên ngọc lưu ly.

Sau đêm đó, trên cuộn tranh có nhiều thêm một nét dệt hoa trên gấm.

Trên thắt lưng của cô gái đón ánh hào quang màu vàng có thêm một khối ngọc bội có hoa văn đám mây.

*

Tịch Tuế cũng không ngờ rằng xe còn chưa ra khỏi chỗ đậu đã nhận được điện thoại của Trương Húc nói rằng quên mang theo tài liệu ban ngày cô cần. Trương Húc gấp gáp quay lại, Tịch Tuế xuống xe tìm một nơi có ký hiệu nổi bật để đứng đợi.

Đột nhiên có một người vội vội vàng vàng chạy qua đây mang theo một cơn gió thật mạnh, Tịch Tuế bất ngờ không phòng ngừa bị người ta hung hăng đụng thật mạnh vào cánh

tay. Bởi vì hôm nay mang giày cao gót nhọn, bị người ta đụng một cái nên trọng tâm không vững, thiếu chút nữa té nhào.

Bất thình lình có một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay và đỡ lấy thắt lưng của cô, giúp cô đứng vững. Tịch Tuế hoảng hồn chưa bình tĩnh được, nghiêng đầu nhìn một cái vẫn có chút khó tin.

Người đàn ông mặc đồ vest, phong thái chững chạc này …

“Anh Tần?”

“Ừ.”

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Giọng nói của người đàn ông hơi trầm, mang theo sự quyến rũ dày đặc.

Hôm nay mặc váy không tay, anh ta nắm chặt như vậy, bàn tay to lớn liền trực tiếp dán chặt vào làn da của cô, lòng bàn tay mang theo nhiệt độ như thiêu đốt.

“Chuyện đó… tôi đã đứng vững rồi, cảm ơn anh.” Tịch Tuế uyển chuyển nhắc nhở, ánh mắt lúng túng đảo đến chỗ bàn tay rộng lớn đang vòng lên khuỷu tay.

Mới nãy khi bị người ta đụng trúng, người đó còn kéo khăn choàng của cô, lúc này chiếc khăn choàng đã rơi xuống một nửa lộ ra một bên vai trắng như tuyết. Váy đỏ xứng với mỹ nhân, có điều gì đó dưới màn đêm kiều diễm này, cảm giác mông lung càng quấy nhiễu lòng người khó yên.

Đợi cô đứng vững Tần Tứ mới chậm rãi buông tay, nhưng thay vì buông ra ngay lập tức thì anh ta cong cánh tay lên, ngón tay kéo tấm khăn choàng mỏng manh bị rơi xuống lên, che đi bên vai tuyết trắng bị lộ ra kia. Tịch Tuế không kịp phản ứng vội vàng lùi về sau hai bước, chỉ vì loại khoảng cách đó khiến cô cảm thấy không thoải mái.

“Nếu có mạo phạm, xin thứ lỗi.” Tần Tứ ngược lại là một bộ dáng trong sáng vô tư, tầm mắt khẽ dời, ánh mắt sắc bén dò xét nhìn về một góc cách đó không xa dường như nhìn thấu tất cả những nguy hiểm trong bóng đêm.

Quý Hoài Tây núp ở một nơi bí mật gần đó tức tối nắm chặt tay lại.

Chẳng qua là muốn dạy cho Tịch Tuế một bài học nho nhỏ, không nghĩ rằng lại tạo cơ hội cho kẻ khác làm anh hùng cứu mỹ nhân!

Dáng vẻ Tịch Tuế đoan trang, bày ra nụ cười tiêu chuẩn đem chút căng thẳng mới nãy áp xuống toàn bộ: “Anh Tần, tôi rất vui khi gặp anh ở đây, không biết gần đây anh có thời

gian không? Tôi muốn đích thân cảm tạ bảo vật mà đêm nay anh đã hào phóng nhường cùng với sự ra tay giúp đỡ của anh vừa rồi.”

Đương nhiên, cô không phải là muốn phí thời gian cùng Tần Tứ uống trà tán gẫu. Kiểu người khôn khéo như Tần Tứ, tất nhiên có thể hiểu rõ hàm ý bên trong —— Liên quan đến việc đấu thầu xây dựng lần này.

Bầu không khí đặc biệt tế nhị, sau khi Tịch Tuế cho rằng mình sẽ bị từ chối, cuối cùng cũng nhận được câu trả lời chính xác của Tần Tứ: “Lời mời hiếu khách của cô Tịch, Tần mỗ từ chối thì bất kính.”