Sau cánh rừng thông, bạc ngàn hoa cẩm tú cầu. Khánh Hàn và Uy Vũ đang đứng ở đây im lặng không ai nói gì từ lúc gặp nhau đến giờ. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình, Uy Vũ thì không biết Khánh Hàn đang nghĩ gì nhưng Khánh Hàn thì có thể biết được cảm xúc ngay lúc này của Uy Vũ và đoán được tâm trạng của Uy Vũ.

Sau một lúc im lặng, Khánh Hàn trầm giọng lên tiếng:

“Có phải mày đang rất bâng khuâng về chuyện xảy ra của tao đúng không? Lúc đo mày không biết tao chết thật hay còn sống? Và mày có lẽ đã gặp Tiểu Quỷ để hỏi chuyện này?”

“Mày thật sự khiến người khác phải đau đầu đấy.”

Uy Vũ cười trừ đáp với vẻ gượng gạo. Cảm giác lúc này khi hai người nói chuyện với nhau không còn tự nhiên như những thằng bạn thân nữa, giống như có khoảng cách lạ lẫm vậy.

Vẻ mặt Khánh Hàn trở nên lạnh lùng hơn, không quay sang nhìn xem cảm xúc của Uy Vũ như thế nào. Anh chỉ nhìn đi đâu đó quang cảnh nơi đây một cách xa xăm vô định. Anh chợt nở nụ cười nhạt rồi tắt lịm trong tích tắt, cất giọng đáp:

“Bao lâu nay mày làm bạn với tao chỉ với mục đích duy nhất là lợi dụng để thu thập chứng cứ lật đổ tổ chức OCE của ba tao, bắt tao vô tù với những vụ án giết người kia. Nhưng…”

Nói giữa chừng thì Khánh Hàn chợt dừng lại, khẽ thở mạnh một cái đầy cay đắng. Đến đây chắc có lẽ anh không che giấu nữa mà nói thẳng luôn cho Uy Vũ biết, anh lên giọng:

“Tao vẫn xem mày là bạn, một người bạn thật sự, bởi vì trước giờ tao không hề có bạn. Tao cố gắng mặc kệ cứ coi như không biết gì, nhắm mắt làm ngơ những việc mày đang làm âm thầm phía sau lưng tao, tao biết hết đấy chứ. Mày là cảnh sát mà! Hồi đó giờ tao chẳng hề nói chuyện hay chơi với ai, chỉ có mày thôi. Tao biết mày đủ liều lĩnh để chơi và tiếp cận với một thằng mang tiếng ác như tao. Tao cũng đã đứng trên góc độ của mày để nhìn nhận mày với một con người khác, chỉ đơn thuần là thằng bạn đồng thanh chí cốt. Ấy vậy mà, có bao giờ mày đứng trên góc độ khác để nhìn nhận bản chất thật sự của tao không?”

Uy Vũ đứng hình như chết sững trước những gì mà Khánh Hàn nói ra. Anh ngập ngừng lên tiếng đáp:

“Vậy bấy lâu nay mày biết tao là một cảnh sát nhưng mày giả vờ làm ngơ như không biết gì. Vẫn cố tình làm nhiệm vụ khi tao có mặt ở đó?”

Rồi Uy Vũ không thể kìm chế cảm xúc của mình nữa mà gằn giọng lên nói:

“Tại sao mày không vạch trần tao đi? Tại sao hả? Néu mày biết tao là cảnh sat rồi mà mày vẫn còn giả bộ như không biết gì, còn cố tình giết người gây án để cho tao biết? Nhưng tao biết thì tao làm được gì chứ, Khánh Hàn? Vì có bắt mày rồi thì mày vẫn có thể ra thôi. Cha con nhà mày khiến bọn cảnh sát như tao muốn điên lên, trở thành những kẻ vô dụng khi mang danh cảnh sát còn bị những kẻ có thế có quyền như ba của mày mua chuộc. Tao chẳng qua bắt dĩ trở thành tay sai của Ngôn Tôn để phá nhiệm vụ của cha con mày, nhân cơ hội đó để bắt mày nhưng không được. Bây giờ mày còn tính làm gì nữa, mày biết tao là ai, tao cũng nắm không ít những bằng chứng về mày và tổ chức dơ bẩn OCE kia…”

Nói được đoạn thì Uy Vũ chợt dừng lại, nắm lấy cổ áo Khánh Hàn riết chặt kéo lại, trân trân nhìn ánh mắt bình thản của Khánh Hàn với vẻ tức giận, anh gân cổ gào lên:

“Giờ mày biết rõ về tao rồi khôngg lẽ mày chờ thời cơ để giết tao che giết hành vi phạm tội và những tội ác mà tổ chức của ba mày gây ra sao? Mày hãy mau trả lời đi. Con người mày đến giờ tao thật sự không hiểu và giờ tao không muốn hiểu nữa, vì mày khiến tao cảm thấy chán ghét rồi.”

Vẻ mặt Khánh Hàn không phản ứng gì, vẫn trầm tĩnh bình chân như vại, không cáu gắt hay hùng hổ đáp trả, anh buông câu hờ hững:


“Tao chưa từng nghĩ sẽ giết mày và cũng không bao giờ nghĩ tới. Vì tao thật sự xem mày là bạn nhưng mày có bao giờ đứng về góc độ của tao mà hiểu chưa?”

“Bộp”

Uy Vũ vung tay đấm mạnh vào mặt của Khánh Hàn một phát đến rỉ máu môi, rồi quát lên:

“Đừng nói những lời đó với tao nữa, tất cả những lời nói của mày chỉ toàn nói dối thôi. Người như mày thì ai cũng giết được mà…”

Khánh Hàn không tỏ ra đau đớn gì, vì anh gắng nhẫn nhịn tiết chêa cảm xúc của mình. Anh nhìn thẳng vào mắt Uy Vũ gằn giọng đáp:

“Tao luôn trung thực ngay cả khi tao nói dối. Đến cuối cùng thì mày vẫn không hiểu tao và vẫn xem tao là kẻ sát nhân máu lạnh giết người không gớm tay. À cũng phải thôi, tao trước giờ đâu có ai muốn hiểu tao đâu.”

“Bộp”

Thêm một cú đấm nữa vào mặt Khánh Hàn với một lực mạnh khiến Khánh Hàn ngã phịch xuống đất không một chút phản kháng, Uy Vũ thật sự căm ghét khi thấy vẻ bình bình thản thản của Khánh Hàn lúc này, chưa bao giờ anh cảm thấy lòng.mình lại rối bời như thế này. Ánh mắt đỏ hoe chợt một giọt nước mặt mặn chát rơi xuống.

Khánh Hàn chống tay ngồi dây giương mắt nhìn Uy Vũ với vẻ lạnh buồn. Anh đáp:

“Giờ tao cũng chẳng có lý do gì để nói chuyện với mày nữa.”

Uy Vũ rút lấy con dao bấm nhọn hoắc sắc bén trong túi áo ra chỉa thẳng vào Khánh Hàn, uất nghẹn nói:

“Khánh Hàn, tao sẽ giết chết mày. Chỉ khi mày chết thì mọi chuyện mới kết thúc. Tao cũng mệt mỏi lắm rồi, tao không muốn phải giả dạng trà trộn và sống trong cái tổ chức quaid quỷ kia nữa.”

“Mày sai rồi. Khi không có tao thì cũng có kẻ khác thôi. Mày không thể lật đổ được ông già của tao đâu, chỉ có tao mới làm được điều đó. Bởi ngoài mày là một cảnh sát cho là chân chính ra thì mấy tên khác chỉ là một lũ hèn nhát hám tiền thôi. Liruj một mình mày đấu lại nổi ông già tao chắc?”

“A”

Uy Vũ hét lên một tiếng rõ to trong bức xúc cùng cực khi nghe Khánh Hàn nói, anh không thể nào kiềm chế được sự phẫn nộ của mình mà xông tới chỗ Khánh Hàn ra tay, chỉa mũi dao vào người Khánh Hàn.

Khánh Hàn không đánh trả hay phản kháng gì chỉ né tránh. Anh thật sự cũng đang cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể để quan sát tình hình tồi tệ lúc này. Nhưng cứ như thế này thì không ổn, anh đưa tay chụp lấy phần mũi dao giữ chặt lại, nét mặt anh nhăn lại vì đau, máu theo đó rỉ ra, anh cố chịu đựng mà lớn giọng nói:

“Dừng lại đi. Đừng ép tao phải ra tay đánh với mày.”

“Mau ra tay đi. Mau đánh lại tao đi.”

Uy Vũ gào lên, cứ tiếp tục chĩa dao, đánh những cú chí mạng vào người Khánh Hần thì anh vẫn cứ né tránh không đánh lại, khiến Uy Vũ càng thêm tức giận hơn.

Vẻ mặt Khánh Hàn vẫn giữ sự ung dung mà trầm giọng đáp:

“Coi như tao xin mày đừng ép tao nữa.”

“Tao phải giết mày.”

Ngay lập tức Uy Vũ xông tới nhưng lần này bị Khánh Hàn đã đánh trả lại bằng một cú đá ngay vùng bụng khiến Uy Vũ không giữ được thăng bằng mà bật ngã ra sau. Quyết không chịu thua, Uy Vũ đứng vùng dậy vung dao chạy thẳng tới với ánh mắt nhìn Khánh Hàn như viên đạn. Khánh Hàn thấy vậy chỉ đứng im một chỗ, đôi mắt nhìn con dao đang lao thẳng về phía mình.

“Phập”

Uy Vũ đứng chết trân như trời trồng, đôi đồng tử giãn rộng nhìn người con gái trước mặt mình đang đau đớn với đôi mắt nhìn anh ngấn động nhưng giọt nước mắt.

“Anh… đến cả bạn thân mình anh còn làm như vậy thì em sao có thể tin tưởng ở bên cạnh anh được đây Uy Vũ?”

Từng câu từng chữ thốt ra từ Mộc Trà khiến Uy Vũ đờ ra, nghẹn đắng họng không thốt lên lời nào, lòng anh chợt đau thắt lại. Và Mộc Trà ngã khụy nằm xuống nền đất, mắt lúc nhắm lúc nhắm lúc mở rồi dần nhắm lại tròn vô thức, vết đâm vùng bụng chảy máu thật nhiều.

Khánh Hàn thoáng giật mình trong phút chốc khi Mộc Trà đã chạy ra đỡ cho anh.

Con dao dính máu trong tay Uy Vũ rơi xuống, anh nhìn đôi bàn tay run run của mình. Đúng lúc, Tiểu Quỷ từ đâu chạy tới khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, anh lay lay người Mộc Trà khôgn ngừng gọi tên cô trong sự lo lắng:

“Mộc Trà… Mộc Trà… em không sao chứ? Mau tỉnh lại đi…”

Rồi Tiểu Quỷ ngước mặt trừng mắt nhìn Uy Vũ lớn giọng:

“Cậu đã làm gì vậy hả, Jay? Tôi sẽ tính sổ với cậu sau.”

Dứt lời, Tiểu Quỷ bế sốc Mộc Trà lên nhanh chóng chạy đi.


Khánh Hàn nhìn bộ dạng lúc này của Uy Vũ anh cũng chẳng muốn nói gì nữa, chỉ buôgn câu thẳng thừng:

“Hãy xem mày vừa đã làm gì đi. Mộc Trà, tuy cô ấy không qune biết gì tao nhiều nhưng chí ít cũng đã đúng trên gốc độ của tao để nhìn nhận. Ngày hôm nay, mày hãy nhớ những gì mày đã làm đi, chính sự không kiểm soát được cảm xúc của mình đã khiến mày hành động như vậy. Đáng lẽ ra người bị đăm là tao chứ không phải cô ấy. Tao đã khôgn hề có ý định sẽ phảng kháng lại đâu.”

Nói rồi Khánh Hàn quay người đi một cách lạnh nhạt, vẻ mặt không bộc lộ cảm xúc gì.

Uy Vũ khụy xuống chết lặng không nói được gì, ánh mắt đầy sự đau đớn trong giọt lệ đăng cay, trong lòng thật sự rối bời không phân định được điều gì nữa. Hai lòng bàn tay anh siết chặt lại, anh không biết mình đã làm gì vừa rồi nữa.



Tiểu Quỷ bế Mộc Trà chạy hồng hộc với vẻ mặt hớt hãi lo lắng, chưa bao giờ anh lại cảm thấy lo sợ khi thấy Mộc Trà như thế này. Hôm nay anh tới nhà thờ này để tìm đến mộ của đứa trẻ và quản lý của Khánh Hàn để xin tha thứ, sẵn tiện anh đi rửa tội.

Mộc Trà có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của Tiểu Quỷ lẫn tiếng thở dồn dập. Nét mặt cô tái nhợt cùng mồ hôi nhễ nhại, bờ môi tím tái, tay ôm lấy vùng bụng chay máu liên tục không ngừng, cô cất giọng yếu ớt đáp:

“Tiểu Quỷ, là anh sao?”

“Im lặng đi, đừng nói gì hết. Cố chịu đựng đấy, đừng có ngủ. Tôi đưa em tới bệnh viện.”

Tiểu Quỷ gằn giọng lên nói với ánh mắt chứa đựng cảm xúc khó tả.

“Tôi xin các người… làm ơn hãy buông tha cho tôi đi… tôi không phải là đồ chơi để cho các người muốn đùa giỡn đâu… tôi thật sự mệt lắm rồi… tôi đã bị tổn thương rất nhiều rồi.”

Đó là những gì mà Mộc Trà nói ra trong mơ màng với chút ý thức của mình. Nghe cô nói vậy khiến Tiểu Quỷ cảm thấy tội lỗi vô cùng khi người khiến cô ấy hứng chịu và ra nông nổi như vậy tất cả là do anh ban tặng cho cô cả. Chính anh khiến cuộc đời, tuổi thanh xuân tươi đẹp của cô ấy ra thành ra thể này.

“Thứ lỗi cho tôi vì tôi đã sai rồi. Chỉ vì tôi thật sự yêu em vô cùng, phút chốc bất cần khi bị nỗi cơn bệnh hoạn gặm nhấm mất niềm vui khi yêu em. Tôi biết mình không nên như thế, cũng biết em chịu nhiều tổn thương nhưng tôi không muốn em rời xa khỏi tôi.”

Tiểu Quỷ nói giọng uất nghẹn đầy đắng cay, khi nhờ anh mới nhận ra những gì mình đã làm cho cô ấy toàn là xấu xa. Anh cứ như thế vừa chạy vừa nói:

“Tôi biết em không yêu tôi, nhưng tôi cũng làm nhiều cách để em yêu tôi nhưng càng làm em lại càng rời xa tôi. Bởi vì tôi không biết một điều, còn có thể gặp được em nữa hay không nên tôi mới cố gắng níu giữ em bên cạnh. Yêu em mà kết quả lại làm tổn thương em, tôi không phải cố ý chỉ là tôi quá yêu em mà thôi.”

“Nhưng tôi không yêu anh, tôi biết phải làm sao đây?”

Mộc Trà nói câu không rõ chữ, rồi lại ngất lịm đi, với giọt nước mắt hoen mi chảy dọc xuống gò má.

“Dù em không yêu tôi cũng không sao. Tôi chỉ cần nhìn thấy em ổn và cười là đủ.”

Tiểu Quỷ nói thật lòng mình ngay trong lúc này, có phải đã quá muộn rồi chăng.

Vừa ngay đến xe, Tiểu Quỷ vội vàng mở cửa xe để Mộc Trà vào trong xe, rồi nhanh chóng phóng đi tới bệnh viện nhanh nhất có thể.



Tại phòng mật riêng của ông Vương Lãnh.

“Chuyện này rốt cuộc là sao? Ông nói Khánh Hàn đã bị giết chêta rồi còn gì? Sâo nó lại còn sống sờ sờ xuất hiện trong đám tang hôm nay vậy?”

Vương Lãnh nói chuyện với Ngô Tôn qua điện thoại, vẻ mặt ông vô cùng nghiêm nghị, không thể hiện cảm xúc gì nhiều, suy nghĩ của ông ta luôn khó đoán. Đến những đứa con của ông ta còn không biết ông đang muốn gì và ý định của ông ra sao nữa.

“…”

Bên đầu dây im lặng không nói gì. Ông Vương Lãnh tiếp lời:

“Ngôn Tôn, không biết ai đi xuống đây, đã đến lúc mày nên dừng cuộc chơi này là vừa. Không chừng người mà thằng Khánh Hàn giải quyết đầu tiên là mày chứ không phải tao. Vì dù sao nó cũng không thể nào lật đổ được tao đâu.”

Nói rồi ông ta tắt máy ngang với nét mặt dường như đang tính toán chuyện gì đó.

“Ba, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Con thật sự không hiểu gì hết. Sao anh Khánh Hàn còn sống nhăn răng kia lại bảo chết rồi?”

Vương Anh lên tiếng thắc mắc hỏi, cảm thấy khó hiểu mà chưa có lời giải đáp.

“Chuyện này thì ta không biết, chỉ có kẻ hại nó mới biết, ta chắc chắn có kẻ can thiệp và cứu nó và làm giả mọi thứ lên. Nhưng dù sao có biết cũng chẳng làm gì, giờ thì Khánh Hàn vẫn còn sống. Ta e nó sẽ tìm mọi cách chống lại và phá tổ chức OCE của ta, bởi nó nắm quá rõ ngọn ngành cơ chế tổ chức rồi, cả bí mật của tập đoàn nữa. Nó còn có tổ chức B dragon đứng sau hậu thuẫn, không thể xem thường nó được đâu. Nó thông minh, biết cách cho chúng ta sập bẫy đấy, cho nên cần phải làm mọi cách có được những thứ trong tay nó và trừ khử nó đi.”

Ông Vương Lãnh nói giọng đầy vẻ cương quyết. Ông cũng có một chút lo sợ vì ông biết rõ Khánh Hàn nắm thóp được điểm chết để lật đổ cơ ngơi của ông, chỉ cần bị phát giác ra thôi thì coi như ông tiêu đời, mất hết tất cả. Ông cũng không ngờ rằng lại có ngày ông lại đối đầu với chính đứa con của mình.


Rồi ông quay sang nhìn Vương Anh với ánh mắt trông chờ bảo:

“Vương Anh, ta biết giữa chúng ta có quá nhiều khoảng cách, khó mà có thể kéo gần lại được. Thật ra nhiệm vụ lần này của con rất đơn giản nhưng cũng rất nguy hiểm, ta cũng chỉ còn có một mình con là có khả năng đối đầu với Khánh Hàn.”

“Con nhận, nhưng ba phải hứa, sau khi chuyện này kết thúc ba phải để con được tự do với cuộc sống của chính mình. Con sẽ làm theo những gì ba nói.”

Vương Anh đồng ý không một chút do dự hay đắn đo gì, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này thì cậu sẽ có cuộc sống tự do theo ý mình muốn.

“Thân phận của con từ nay sẽ là người thừa kế Ocean Marina, để vào tập đoàn học cách quản lý. Dạo gần đây tập đoàn của chúng ta đang hướng tới việc chuyển hình thức kinh doanh. Khi tập đoàn của chúng ta được lan rộng ra khắp khu vực thì chúng ta sẽ từ bỏ tất cả các lợi ích bất chính, chỉ là trước đó chúng ta vẫn còn rất nhiều kẻ địch cần phải tiêu diệt. Còn có thân thủ phi phàm và cả năng lực ứng phó nguy hiểm, con chính mồi nhử của chúng ta, con phải dẫn dụ kẻ địch ra ngoài, để chúng ta có thể một lưới bắt gọn, tới lúc đó người thừa kế sẽ xuất hiện. Sau khi hoàn thành tất cả chuyện đó, thì con muốn đi đâu cũng được. Chỉ cần làm tốt chuyện của mình.”

“Con biết mình phải làm thế nào rồi!”

Vương Anh đáp nhanh với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Ở bên ngoài cửa, Ti Na đã nghe những gì hai người họ nói, ánh mắt của cô trở nên sắc lạnh, những ngón tay nắm chặt cái khay bưng ly trà hoa cúc nóng. Trong lòng sục sôi ý định trả thù chưa bao giờ dập tắt, cô thầm với chính mình:

“Ông có được tất cả hôm nay đều nhờ không ích công sức của Khánh Hàn. Và ông cướp đi tất cả những gì của gia đình tôi khiến cuộc sống của chị em tôi trở nên tăm tối, cho dù tôi có chết tôi cũng lôi ông xuống địa ngục để trả giá cho những tội ác mà ông gây ra.”

Ti Na thôi không nghĩ nữa mà đưa tay gõ cửa sau đó mở cửa và nhẹ nhàng bước ra vào với vẻ mặt bình thản, trên môi nở nụ cười mỉm đầy ma mị. Cô chậm rãi đi tới đặt tách trà xuống bàn, mọi hành động cử chỉ của cô được Vương Anh để ý đến.

Cô cất giọng dịu nhẹ đáp:

“Con mời ba uống trà.”

Ông Vương Lãnh “ừm” một tiếng rồi nâng tách trà uống vài ngụm rồi lên tiếng đáp:

“Chắc hai con cũng đã biết nhau hết rồi. Ti Na sau này con hãy hỗ trợ bên cạnh Vương Anh. Ta nghĩ con cũng nắm rõ được tính cách cũng như điểm yếu của Khánh Hàn rồi, có gì con nói cho Vương Anh biết đi.”

Ti Na chỉ gật đầu đáp: “Vâng thưa ba!” với nụ cười gượng gạo trên môi.

“Không còn gì nữa, các con ra ngoài đi.”

Nghe ông nói vậy, Ti Na với Vương Anh cúi đầu chào rồi cùng nhau đi ra khỏi đây. Ti Na không để tâm người đi cùng mình, cô cũng chẳng hề muốn hỗ trợ gì cho anh ta. Cô cứ thế mà đi với vẻ mặt lạnh lùng.

Vương Anh cảm thấy có chút hiếu kì về cô gái mà ba anh nhận nuôi này, nên anh bước chân nhanh đi bên cạnh cô, nghiêng đầu sang nhìn cô mỉm cười lên tiếng đáp:

“Cô vào đây lâu chưa vậy? Có vẻ ba tôi rất tin tưởng ở cô.”

“Nếu anh muốn hỏi về Khánh Hàn thì tôi sẽ không nói cho anh biết đâu. Anh tự đi tìm hiểu, tôi chỉ giúp anh là nhiệm vụ nếu không liên quan tới Khánh Hàn.”

Ti Na trả lời một cách thẳng thừng không một chút do dự gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Cô không muốn ai làm hại đến Khánh Hàn nữa, một mình cô đã quá đủ và giờ cô đang phải tự mình trả giá cho việc mình đã tham gia kế hoạch loại bỏ con cờ của ông Vương Lãnh, tự tây càm súng bắn anh và đó trở thành nỗi ám ảnh của cô không bao giờ anh, cô đã tự giết chết đi một người yêu mình.

Nghe Ti Na nói vậy, Vương Anh có hơi hoài nghi về mối quan hệ giữa cô gái này với Khánh Hàn, anh cất giọng đáp:

“Hình như cô không thích anh Khánh Hàn thì phải?”

Ti Na chợt dừng lại, nhìn Vương Anh với đôi mắt sắc lạnh như dao đáp:

“Thích hay không thích cũng không liên quan tới anh.”

Nói rồi Ti Na đi thẳng một lèo xuống dưới lầu.

Vương Anh nhếch môi cười, thầm nói: “Cô gái này lạ thật. Ăn nói cộc cằn, tính tình khó gần thật.”