Từng đợt sóng biển tấp vào rồi lại trôi đi cuốn theo những hạt cát mịn. Mặt trời phía đằng kia đang dần lặn xuống, để lại những đám mây đỏ.

Khánh Hàn sải chân bước đi chậm rãi trên bãi cát, nét mặt lạnh lùng mang theo những cảm xúc chôn giấu tận sâu trong đáy lòng. Ánh mắt nhìn ra khoảng trời bao la bất tận ngoài kia, nơi anh không bao giờ có thể với tay tới.

Có vẻ như, anh có cảm giác hơi khó chịu với bộ quần áo đang mặc trên người. Chẳng biết quản lý của anh có gu thẩm mỹ không nữa, khi lại chọn cho anh áo sơ mi rộng thùng thình màu đỏ chói lọi có in nguyên hình con bọ cạp ngay phía trước, cùng quần jean rách hai bên đầu gối. Nhìn anh chẳng khác nào là một thanh niên nổi loạn cả, nhưng dù sao thì nhìn cũng chất và cực ngầu.

Anh tới khu chung cư Island gần đây để gặp Uy Vũ, sẵn tiện ở lại vì anh chẳng muốn về nhà. Do bệnh viện cũng gần với khu chung cư này nên anh chọn đi bộ, để tranh thủ tận hưởng cái tự do riêng tư hiếm hoi này.

Ti Na đi phía sau anh cách một đoạn khá gần. Tuy gần là vậy nhưng tưởng chừng như rất xa vời không thể nào chạm tới. Hai người giống như hai đường thẳng song song vậy!

Làn gió biển hơi mặn làm tóc cô bay lòa xòa. Cô đi bộ ghé qua chung cư Island để gặp Mộc Trà, rủ cô ấy đi ăn một chút gì đó và cùng nhau tâm sự một số chuyện của nhau.

Cô cúi mặt xuống vừa bước đi vừa nhìn dấu giày của mình in trên nền cát, khẽ mỉm cười cho qua hết cơn muộn phiền.

Bộp

Khánh Hàn bất chợt dừng lại đột ngột, làm Ti Na không để ý gì va đầu vào lưng của anh. Anh thoáng giật mình quay người nhíu mày nhìn cô. Cô ngước lên nhìn anh. Hai ánh mắt chạm nhau mang cảm xúc khác nhau. Họ có thể cảm nhận hai trái tim cùng chung một nhịp đập.

Trong khoảnh khắc nhất thời, anh khẽ đưa tay lên muốn chạm lấy khuôn mặt của người con gái đang đứng trước mặt mình, nhưng có điều gì đó khiến anh chợt khựng lại buông tay xuống.

Khẽ vụt ra tiếng thở dài, anh quay người lặng lẽ tiếp tục bước đi.

Anh có bao giờ, một chút thôi, anh yêu em thật lòng chưa?

Khánh Hàn chợt dừng bước khi nghe Ti Na nói vậy, tim anh như thốt lên một giây thức thời.

Nếu đã không thì tại sao anh làm những điều khiến em phải mềm lòng chứ?

Ti Na cất giọng nói đầy nghẹn ngào, ánh mắt hiện lên những cảm xúc chân thật đến xé lòng. Chưa bao giờ cô lại cảm thấy mọi thứ đều trở nên rối bời như thế này.

Khánh Hàn không quay người lại nhìn cô, mà chỉ đứng quay lưng như vậy, ánh mắt nâu lãnh đạm. Anh cất giọng trầm thấp:

Mỗi tối tôi và em trao nhau cái ôm, nụ hôn ngọt ngào hay cùng nhau dạo bộ dưới con phố đông người và những thứ khác. Bao nhiêu đó đủ để em hiểu, tuy tôi không nói ra nhưng tất thảy giữa chúng ta vẫn còn vướng bởi hợp đồng đêm đó. Tôi không thể nói lời yêu em khi mọi chuyện chưa biết khi nào hồi kết.

Nói rồi Khánh Hàn nhấc chân bước đi một cách lạnh nhạt không hề quay lại nhìn Ti Na lấy một lần.

Nghe anh nói vậy, chẳng hiểu sao lòng cô lại quặn đau đến vậy. Ngay từ đầu ở bên anh chỉ là để tiếp cận anh khai thác thông tin theo lời ba nuôi mà thôi, ông ấy đã cấm tuyệt đối không được nảy sinh tình cảm gì cả vì cả hai không cùng chung chí hướng và mục tiêu.

Đêm đó, cái đêm tình đầu tiên giữa cô và Khánh Hàn, hai người đã cùng nhau kí vào một bản hợp đồng có tên gọi là Trò chơi tình ái. Anh đồng ý sẽ thay cô làm tất cả mười nhiệm vụ mà cô được giao, ngược lại cô sẽ giúp anh có được sự tự do như anh muốn.

Tưởng sẽ duy trì cho đến khi thực hiện theo những gì trong bản hợp đồng yêu cầu, thì chính cái suy nghĩ và nói thẳng thắn trong cuộc nói chuyện hôm trước, đã khiến hai người bất đồng.

Nói không có tình cảm với Khánh Hàn thì là phủ nhận, nhưng cô nghĩ liệu anh có yêu cô không? Hay chỉ là làm những gì trong bản hợp đồng đó thôi. Và cô cảm thấy bất định!

...

Dưới sảnh, phía trước khuôn viên của khu chung cư.

Mộc Trà mặc bộ váy ren màu đen xuống dưới đây. Nhìn thấy Tiểu Quỷ đang đứng tựa người ở bức tường kính với dáng vẻ bất cần, nhìn thấy cô anh ta nở một nụ cười ám dị.

Cô đi tới gần chỗ Tiểu Quỷ, nhìn anh ta với ánh mắt chán ghét, cất giọng đáp:

Ruốc cuộc thì anh muốn gì ở tôi đây hả? Sao anh không chịu buông tha cho tôi đi. Đừng lôi tôi ra làm con cờ lợi dụng Ti Na và uy hiếp cô ấy nữa. Còn nữa tôi không cho phép anh làm gì tổn hại đến Uy Vũ, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu.

Tiểu Quỷ chợt cảm thấy nực cười khi nghe những gì Mộc Trà nói, anh ta liền đáp:

Vậy em sẽ làm gì tôi đây? Em đừng quên rằng kẻ thù em còn chưa hạ được thì đừng nghĩ đến việc hạnh phúc bên thằng kia.

Tôi tự có cách trả thù của riêng tôi, không cần anh phải chen vào.

Mộc Trà đáp với giọng đanh thép, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh ta.

Tiểu Quỷ đi sát lại, nắm chặt lấy hai bên vai của Mộc Trà, trừng mắt nhìn thẳng vào mắt cô như chứa đựng một cảm xúc vừa yêu vừa hận lẫn sự chiếm hữu. Anh ta ghé sát bên tai cô nói:


Em đừng nghĩ tôi sẽ để em sống yên ổn với tên Uy Vũ đó. Em là của tôi, tôi không cho phép một tên đàn ông nào cướp em khỏi tay tôi. Nếu như ngày đó tôi không cưu mang em về, thì em đã chết ở đầu đường xó chợ nào rồi, em đừng quên.

Mộc Trà đưa tay đẩy Tiểu Quỷ ra, gằn giọng nói:

Tránh xa tôi ra, tôi nhất định sẽ không để anh lợi dụng tôi hay làm hại tới Uy Vũ đâu.

Nếu như em cứ cố chấp như vậy, thì tôi vẫn sẽ tiếp tục làm vậy thôi. Tôi yêu em thật lòng mà, Mộc Trà. Em không thấy được tình yêu của tôi sao?

Tiểu Quỷ nói giọng đều đều. Lời nói thốt ra miệng của anh ta nghe sao thật bỡn cợt không một chút thật lòng gì, giống như coi cô như một con rối vậy.

Tôi cảm thấy tình yêu của anh thật sự ghê tởm, nói đúng hơn anh không biết tình yêu là gì. Anh đối với tôi giống như con búp bê để làm thỏa cơn bệnh hoạn của anh, tôi cũng giống như bao người con gái thôi.

Mộc Trà nhíu mày nói thẳng cho anh ta biết. Cô thật sự chán ngấy cái việc lúc nào cũng bị anh ta quấy rối lắm rồi. Anh ta thật sự không hiểu thứ gọi tình yêu là gì cả. Ai ở bên anh ta chỉ toàn bị anh hành hạ mà thôi.

Tiểu Quỷ nhếch môi cười nhạt đáp:

Vậy em nghĩ tình yêu của thằng Uy Vũ đối với em là thật lòng sao? Em không sợ sẽ có một ngày nó phản bội em à? Em vẫn chưa biết về thằng đó như thế nào mà tin tưởng như vậy sao? Tôi nói cho em biết...

Đang nói giữa chừng thì Tiểu Quỷ chợt dừng lại khi thấy có bóng người đang đứng lấp ló phía sau góc tường phía đằng sau lưng Mộc Trà, cách một đoạn khá gần.

Tiểu Quỷ rút lấy con dao bấm ra từ trong túi quần, nhẹ bước tiến tới chỗ đó làm Mộc Trà không hiểu anh ta đang định làm gì nữa.

Phập

Uy Vũ giãn căng đôi đồng từ nhìn xuống dưới bụng mình, con dao đâm thẳng vào trong từ chính tay của Tiểu Quỷ. Anh ta rút phắt ra, máu theo đó ứa ra thắm loan ra áo. Nét mặt anh nhăn lại vì đau đớn, tay ôm lấy vùng bị đâm mà khụy xuống.

Anh đã nghi ngờ cô đi gặp Tiểu Quỷ nên đã theo cô, không ngờ để anh ta nhìn thấy và ra tay như thế này.

Mộc Trà thấy vậy hốt hoảng vội chạy tới đỡ lấy anh nhưng bị Tiểu Quỷ kéo lại lôi đi.

Anh làm gì vậy, buông tôi ra! Mộc Trà hét toáng lên trong giận dữ. Cô tức mình vung chân đá mạnh vào hông của Tiểu Quỷ, khiến anh ta không kịp phản ứng gì.

Cô chạy tới nhưng một lần nữa lại bị anh ta xông tới nắm lấy tay kéo quay lại và vung tay tát mạnh vào mặt cô một cái, khiến cô ngã phịch xuống nền gạch, khóe môi rỉ máu.

Dám đánh tôi sao? Hôm nay tôi nhất định sẽ đưa em về với tôi.

Uy Vũ siết chặt tay, ánh mắt hiện lên tỉa đỏ giận dữ khi thấy bàn tay Tiểu Quỷ dám bạo lực với người con gái của anh. Nén cơn đau anh vùng mình đứng dậy lao tới hắn.

Tiểu Quỷ nhanh chóng tấn công lại. Hai người đánh qua đánh lại không ai nhường ai. Anh ta nhắm vào điểm yếu của Uy Vũ là vết thương ở bụng đang chảy máu ròng ròng kia mà nhắm vào. Anh ta vung chân đá thẳng vào ngay chỗ bị đâm của anh một phát, khiến anh ngã phịch xuống, ôm bụng mình đau dữ dội thấu tận mây xanh.

Nét mặt Uy Vũ tái nhợt, mồ hôi ướt nhòa trên trán.

Uy Vũ...

Mộc Trà vừa nói vừa khóc khi thấy Uy Vũ bị như vậy, cô không thể nào kìm lòng nổi.

Tiểu Quỷ xông tới tới để đưa cô đi thì bị Uy Vũ giữ lấy chân anh ta lại, cố gắng chịu đựng cơn đau, lên giọng nói:

Mộc Trà, em mau chạy đi... Để anh đối phó với hắn... mau chạy đi...

Không Được! Em không thể bỏ mặc anh được!

Mộc Trà nói giọng vang lên trong nước mắt, nhấc chân chạy tới thì Uy Vũ gằn giọng:

Anh đã bảo chạy đi rồi mà, xin em đấy!

Tiểu Quỷ vô cùng giận dữ khi bị ngán đường, ngay lập tức dùng chân còn lại đạp mạnh vào vết thương ngay bụng của Uy Vũ mấy phát liên tục. Dù có đau cỡ nào anh cũng không chịu buông tay mà cố gắng giữ anh ta lại.

Bộp

Bất ngờ Tiểu Quỷ ngã sõng soài xuống nền khi lãnh ngay một cú đấm chí mạng bất ngờ vào quai hàm của Khánh Hàn. Anh vội chạy tới xem Uy Vũ như thế nào thì đã thấy cậu ấy đã ngất lịm. Vết thương ở bụng chảy máu không ngừng.

Mộc Trà, có chuyện gì xảy ra vậy? Mặt của cậu...

Không quan tâm những gì Ti Na hỏi, Mộc Trà guồng chân chạy đến bên Uy Vũ, ôm lấy anh khóc nấc lên thành tiếng. Cô không thể nào giữ được bình tĩnh ngay lúc này, khi thấy anh vì cô mà bị như vậy.

Tiểu Quỷ đưa tay chạm lấy quai hàm của mình chợt nở nụ cười hờ hợt, chống tay đứng dậy nhìn Khánh Hàn với ánh mắt ẩn chứa điều gì đó. Đổi lại Khánh Hàn nhìn anh ta với ánh mắt sắc lạnh vô cảm xúc.

Tiểu Quỷ quay người nhanh chóng bỏ đi. Khánh Hàn vội lấy điện thoại bấm số gọi xe cấp cứu để đưa Uy Vũ tới bệnh việ trước khi bị mất máu quá nhiều.

...

Vài ngày sau, tại nơi huấn luyện tòa nhà OCE.

Mọi học viên đều tục những buổi luyện tập khắc nghiệt như mọi khi. Có vẻ càng về sau số lượng học viên được vô lớp đào tạo chuyên biệt ngày càng giảm dần so với mọi năm, nhưng chất lượng thì không hề tệ.

Hôm nay, sự xuất hiện của một cô tiểu thư xinh đẹp xuất thân từ một gia đình giàu có quyền lực tại OCE này, không ai khác chính là Cát Tường. Cô ta gây sự chú ý của đông đảo học viên có mặt ở đây, ai nấy đều công nhận cô ta thật sự có có thần thái sang chảnh và cuốn hút.

Ánh mắt cô đảo nhìn xung quanh như tìm kiếm một ai đó, ngay sau đó dừng lại nơi Khánh Hàn đang ngồi trên bậc thềm xi măng, chỗ ngồi nghỉ của học viên. Anh mặc bộ đồng phục độc quyền tập võ taekwondo màu đen, dáng ngồi trong rất ngầu với nét mặt lạnh lùng không góc chết. Anh cầm trên tay bịch nước tăng lực túi máu uống.

Cát Tường mỉm cười mê mẩn, có lẽ cô nàng đã thích Khánh Hàn ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Cho nên lúc ở bệnh viện, cô đã sai người ráo riết tìm cho bằng được thông tin hồ sơ cá nhân của anh, mới biết anh cũng là học viên OCE, cô đã nài nỉ ba mình cho bằng được để vô đây, chỉ để tiếp cận với anh mà thôi.

Bộp... Bộp

Tiếng vỗ tay vang lên của thầy huấn luyện viên, tất cả học viên nhanh chóng tập trung lại, xếp vào hàng thẳng lối, tất cả đều nghiêm túc im lặng hướng mắt về phía thầy huấn luyện.

Khánh Hàn thả bịch nước tăng lực xuống với vẻ mặt phờ phạt đi xuống đứng đầu hàng. Anh bắt gặp ánh mắt của cô gái lúc anh gặp ở bệnh viện đang nhìn mình một cách chú mục, còn mỉm cười với anh nữa. Anh mặc kệ chẳng để ý làm gì, vô tình nhìn thấy Ti Na từ ngoài đi vào, nhìn nét mặt trông bơ phờ.

Hôm nay chúng ta sẽ luyện tập đấu môn võ taekwondo. Ở đây mới có thêm học viên mới, tên là Cát Tường. Cô ấy mới vào nên còn nhiều bỡ ngỡ, Khánh Hàn giúp cô ấy luyện tập đi. Được rồi, các cô cậu tập luyện đi, sẽ có buổi kiểm tra đấy.

Huấn luyện viên nói rồi cho lớp giải tán. Ai nấy đều tìm cho mình chỗ luyện tập.

Cát Tường nhí nhảnh chạy lại chỗ Khánh Hàn nở nụ cười thật tươi, chìa tay về phía anh để làm quen:

Chào anh, chúng ta đã từng gặp nhau ở bệnh viện. Hy vọng anh sẽ giúp em có buổi tập luyện tốt.

Bắt đầu đi!

Khánh Hàn trầm giọng đáp với nét mặt không thể hiện một chút cảm xúc nào. Anh thật sự chẳng muốn giúp gì cho cô gái này một tí nào.

Thấy anh không đáp lại cái bắt tay của mình, làm Cát Tường cảm thấy có chút gì đó quê quê nên vội thu tay lại và vẫn mỉm cười vui vẻ.

Khánh Hàn bắt đầu hướng dẫn những bước cơ bản cho Cát Tường. Ti Na chỉ đứng phía xa nhìn hai người họ với ánh mắt thoáng buồn, chẳng hiểu tại sao lòng cô lại cảm thấy khó chịu khi anh ở bên người con gái khác đến thế.

Trong lúc luyện tập, mặc Khánh Hàn cứ thao thao bất tuyệt chỉ dẫn thì Cát Tường cứ nhìn chăm chăm vào gương mặt quá đổi lạnh băng của anh, khiến anh cảm thấy có chút bực tức trong người mà buông một câu:

Tập trung đi!

Ờ... ờ...

Lúc này Cát Tường mới giật mình chú ý vào từng động tác mà anh bày.

Sau một hồi luyện tập, Khánh Hàn cảm thấy có vẻ thấm mệt vì vết thương ở bụng và sau lưng còn đau rát, một phần anh thiếu ngủ với lại chưa ăn gì nên chỉ muốn kiếm ngồi nghỉ ngơi thôi. Anh liếc nhìn Cát Tường cất giọng đáp:

Cô tự luyện tập đi, những gì tôi chỉ đều là cơ bản, cô cứ theo đó mà làm.

Nói rồi anh quay lưng chậm rãi bước đi tới chỗ bậc thềm xi măng trước mặt, cúi người vớ lấy chai nước lọc uống ừng ực. Chợt anh đứng bất động khi có một vòng tay từ phía sau ôm lấy anh, nắm lấy dây thắt lưng bị tuột của anh cột lại.

Anh nắm lấy tay Cát Tường buông ra, quay lại nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh.

Dây thắt lưng của anh bị tuột nên tôi giúp anh cột lại thôi!

Cát Tường thản nhiên đáp, với ánh mắt long lanh nhìn Khánh Hàn.

Anh cực kì khó chịu khi người tự tiện đụng vào người của anh, anh đáp:


Không cần!

Rồi anh quay người bước đi thì chợt đứng khựng lại khi nhìn thấy ánh mắt của Ti Na đang nhìn anh. Vì anh và cô ấy đứng khoảng cách khá xa nên anh không thể thấy được cảm xúc của cô ấy như thế nào, nhưng anh biết cô ấy đang hậm hực khó chịu.

Ti Na quay lưng về phía bậc thềm khẽ ngồi xuống, cầm lấy điện thoại nhấn phím một.

Reng... reng

Tiếng chuông điện thoại rung lên, Khánh Hàn cầm máy nhìn thấy dòng chữ Ti Na hiện trên màn hình, gạt nút xanh áp lên tai nghe, ánh mắt hướng nhìn về cô ấy. Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên bên đầu dây:

Em nhớ anh!

Nói ra ba chữ này đều là lời thật lòng của Ti Na. Đã những ngày qua cô không hề bước qua phòng của anh, cũng không gặp anh, nên cảm thấy trống vắng đến lạ thường.

Khánh Hàn im lặng không đáp lại lời gì, chỉ cảm thấy tim mình như nhói lên một giây tức thời rồi nhanh chóng trở về bình thường.

Cô hạ điện thoại xuống khẽ tựa đầu vào ba lô nằm đó với ánh mắt lim dim thấm mệt vì buồn ngủ, do cô bị cảm nên đã uống thuốc, mà trong đó có một viên thuốc ngủ nên mới thấy vậy.

Trong ánh mắt anh chứa đựng một xúc gì đó khó tả, anh ngồi phịch xuống bậc thềm, cầm lấy điện thoại nhấn dòng chữ: Anh nhớ em, Ti Na! rồi ấn vào mũi tên xanh gửi đi.

Ti Na?... anh ấy có bạn gái rồi sao? Cát Tường ngồi phía trên anh một bậc nhìn xuống thấy được dòng tin nhắn trên Line.

Anh đặt điện bên cạnh rồi lấy cuốn sách tâm lý tội phạm có tên Tôi là cậu ra đọc để giết thời gian tẻ nhạt này đi. Lật trang đầu tiên, anh lướt nhanh những dòng chữ Nếu bạn muốn được tha thứ, hãy là người tha thứ trước! rồi lại lật trang tiếp theo.

Trước khi tôi kể về cuộc đời vô dụng của mình, tôi muốn gửi lời xin lỗi chân thành tới nạn nhân và người nhà của họ... những người đã phải chịu đau khổ vì tôi. Tôi đã viết cuốn sách này, ước mong rằng chuyện khủng khiếp như thế này sẽ không bao giờ xảy ra. Những trang này là lợi chuộc tội và ăn năn của một kẻ sát nhân.

Nét mặt anh vô cùng trầm tĩnh, tiếp tục đọc những trang tiếp theo mà không quan tâm Cát Tường đang ngồi phía trên mình, cúi người lại gần sát anh để xem anh đọc gì.

Ting

Màn hình điện thoại của anh sáng lên, có một tin nhắn tới nhưng dường anh không chú ý. Cát Tường nhíu mắt lén đọc dòng chữ tin nhắn hiện lên đó.

Đến ôm em được không?

Khẽ liếc mắt nhìn Khánh Hàn, thấy anh chăm chú đọc sách nên không để ý gì. Cát Tường lén lút lấy điện thoại của anh.

Bỏ xuống!

Giọng nó âm vực lạnh tanh cất lên khiến Cát Tường thoáng giật mình vội đặt nó về chỗ cũ.

Anh lại tiếp tục sự nghiệp đọc sách của mình.

Đầu tiên, sự ra đời của con quỷ. Thứ hai, tuổi thơ thiếu thốn cho đến thứ chính là kẻ giết đầu tiên. Thứ mười, con quỷ sống trong tôi. Thứ 12, đêm hôm đó.

Đọc những nội dung này anh chợt nhớ nghĩ đến những gì bản thân anh đang trải qua giống như những trong cuốn sách này viết đến.

Ti Na nằm co người lại với vẻ mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền lại. Cô đang đắm chìm trong cơn ác mộng!

Cô thấy mình đang ngồi co ro trong một với nét mặt sợ hãi, nước mắt không ngừng tuôn rơi trên gương mặt tái nhợt không còn giọt máu.

Một người đàn ông mặc bộ vest đen với ánh mắt hiện rõ sự máu lạnh tà ác sau cái khẩu trang che mặt kia . Cầm cuốn nhật kí màu đỏ có tên Nhân bản lên đọc.

Gửi Hạ Lam, ánh mặt trời của gia đình chúng ta. Cám ơn con, vì con sống khỏe mạnh, mẹ sẽ luôn yêu con... Khánh Hàn, em thích anh, sinh nhật vui vẻ nhé!

Ông quay ra nhìn cô trong khi cô đang không ngừng khóc thút thít với vẻ run sợ. Trên môi nở nụ cười man rợ khàn giọng đáp:

Cháu có bố mẹ tốt thật đấy, ai cũng nói thế mà. Những người làm chuyện xấu có rất nhiều kẻ thù, nhưng dựa trên những gì chú thấy thì ngược lại đấy.

Ông liếc mắt nhìn những bức ảnh chụp gia đình treo trên tường, nhếch môi cười khinh:

Để giả vờ giúp người khác họ đã làm rất nhiều việc. Họ mới là người có nhiều kẻ thù hơn đấy. Cháu có... nhận ra chú không?

Cô lắc đầu không biết với ánh mắt trân trân nhìn ông ta. Hai tay bấu chặt lấy nhau.

Cháu không nhận ra chú sao? Chú phải làm sao đây? Nếu cháu thật sự không biết, chú có nên để cháu đi không nhỉ? Cháu có... nói dối không đấy? Chú cũng không biết phải không? Cô bé xinh đẹp, cháu nên đi theo bố mẹ cháu thì hơn. Đừng khóc, không sao đâu! Đừng khóc nữa. Chú sẽ giúp cháu đến nơi bố mẹ cháu đang ở nhé... Ở đó, cháu có thể tự do mà khóc...

Nói rồi ông ta cầm lấy khẩu súng chỉa thẳng vào cô, cô chỉ biết nhắm mắt mà khóc nấc lên thành tiếng vì không thể nào chạy thoát được.

Dừng tay lại!

Tiếng nói lớn vang lên từ phía cửa. Ti Na đưa ánh mắt rươm rướm nước mắt nhìn anh.

Khánh Hàn gằn giọng hét lên, đôi đồng tử giãn rộng nhìn ông ta. Ông ta quay ra nhìn anh.

Khánh Hàn! Cô thốt lên.

Ông ta lập tức chuyển họng súng nhắm thẳng về phía Khánh Hàn.

Pằng

Không!

Ti Na chợt giật mình bừng tỉnh, mồ hôi ướt nhòa trên trán. Lồng ngực phập phồng với hơi thở gấp gáp sau khi trải qua cơn ác mộng kinh hoàng này. Cô chống tay ngồi dậy thì thấy áo khoác màu đen trên người mình, cô nhận ra đó là áo của Khánh Hàn đã đắp cho cô.

Trong cơn ác mộng cô thấy Khánh Hàn bị bắn ngã xuống, máu chảy ra thật nhiều. Trong lòng cô bất giác cảm thấy hoang mang và lo sợ. Đứng phắt dậy, nhìn quanh quẩn xung quanh chỗ tập luyện không thấy Khánh Hàn đâu, vội chạy ra ngoài tìm anh. Miệng không ngừng gọi tên anh:

Khánh Hàn... Khánh Hàn... Anh đâu rồi... Khánh Hàn...

Những giọt nước mắt tuôn rơi lăn dài trên bờ má, ánh mắt cô chứa đựng cảm xúc rối bời. Cô cứ gọi tên anh đến khan cả cổ nhưng vẫn không thấy anh đâu. Cô ngồi xõm xuống ôm chân gục mặt khóc nấc lên.

Khánh Hàn đứng ở phía trên dãy hành lang nhìn xuống người con gái đang khóc đó, cô ấy đã gào thét lên tên anh trong nỗi sợ hãi mà anh không biết đó là nỗi sợ gì.

Anh quay người thẩn thờ bước đi vào trong WC, nhìn mình trong gương. Ai lại thấy con quỷ đó lại xuất hiện cười nhạo anh.

Hãy dừng lại đi!

Anh siết chặt bàn tay đấm mạnh vào gương, khiến nó nứt ra thành nhiều đường. Anh vội mở vòi nước nước, rửa mặt mình để tỉnh táo hơn. Anh nhíu mày vì bàn tay rướm máu đau rát của mình do thấm phải nước.

...

Giờ ăn trưa dưới căn tin.

Hầu hết các học viên đều tập trung ở đây rất đông để giải quyết cái bụng rỗng toếch của mình sau những giờ tập luyện cực khổ.

Khánh Hàn lững thững bước đi hòa trong dòng người đang đứng chen lấn để lấy phần ăn cho mình, mu bàn tay phải bị thương được anh băng bó lại tạm thời. Bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên đều nhìn anh, vì anh là người cực hiếm khi xuống dưới căn tin rồi họ nhanh chóng chuyển sang cái nhìn ác cảm với anh.

Họ né tránh, chỉ trỏ, xì xào.

Nghe gì chưa, cậu ta giết chết đứa em của mình từ lúc mười tuổi đó, trong khi em cậu ta mới lên năm thôi.

Trong cuốn nhật kí cậu ta có ghi là do ganh tị với em mình, không được mẹ yêu thương nên mới lấy gấu bông đè lên cho em mình chết ngạc, rồi còn nhẫn tâm lấy bình hoa đập đầu nó nữa đấy.

Mới mười tuổi mà đã ra tay tàn ác như vậy sao? Thảo nào sau này cậu ta lớn lên, lại trở thành một kẻ nổi tiếng lừng danh với vụ án hoa lily trắng giết người hàng loạt đấy.

Nhìn bề ngoài thư sinh sáng sủa thế cơ, mà lại tàn nhẫn như vậy sao?

Anh đứng giữa cơn bủa vây của những học viên ở đây, bao nhiêu lời nói ong ong vào tai anh. Anh bắt đầu cảm thấy có chút lo sợ khi vụ việc em trai anh chết từ lâu do chính anh gây ra cách đây rất lâu, bất ngờ bị khui lại thêm một lần nữa, điều đó khiến anh ám ảnh.

Bộp

Bất chợt có một tên học viên nam ném cuốn sổ màu đỏ vào người Khánh Hàn. Khiến cuốn sổ rơi xuống nền, bay ra mấy lá bài Tây cùng một tấm hình chụp hai cậu bé. Không hiểu tại sao cuốn nhật ký của anh lại rơi vào tay kẻ khác.

Anh kìm nén cơn giận trong người khi bị bọn họ lăng mạ không ngừng sỉ vả lôi chuyện quá khứ của anh ra nói. Nét mặt anh căng ra, gân máu nổi hằn trên trán với ánh mắt hiện lên tơ máu phẫn nộ khi bị chạm vào nỗi đau của anh.

Anh nhấc chân đi tới cúi người để nhặt lấy tấm hình đó thì bị chân của một đạp lên.

Anh xin lỗi Khánh Bình, em trai của anh. Anh không biết rằng, anh chính là người giết em... Đó là những gì viết trong tấm hình này phải không cậu Khánh Hàn... Thật không ngờ, cậu lại giết em trai mình đấy... Nghe đâu vì chuyện này mà mẹ cậu đã đổ bệnh chết. Trong nhật ký của cậu viết thế mà... Mà nghe đâu Khánh Tử mới là tên thật của cậu mà đúng không?


Hắn ta vênh váo lên nói với ánh mắt khinh thường nhìn Khánh Hàn. Hắn đã đọc hết những gì mà anh viết trong cuốn sổ đó và kể cho mọi người nghe, hắn còn chụp đăng mạng xã hội nữa.

Khánh Tử nghe thật sự hợp với cậu hơn là cái tên Khánh Hàn nhỉ? À... giờ tôi mới hiểu vì sao cậu ta lại lấy cái tên Khánh Hàn rồi đấy, mọi người à... Bởi vì tên Khánh Tử có nghĩa là chết đi đấy, chắc mẹ cậu ta muốn cậu ta chết đi đó mà...

Bao nhiêu lời sỉ vả bôi nhọ anh. Hai bàn tay buông lỏng chợt siết chặt lại trong sự căm phẫn. Anh lao tới nắm lấy cổ áo hắn, giáng cú đấm vào quai hàm hắn. Đẩy mạnh hắn xuống nền gạch, giáng lên mặt hắn liên tục mấy cú đánh trong sự ức chế.

Mọi người chỉ biết đứng gì mà không dám lại can ngăn bởi vẻ mặt lạnh tanh đến đáng sợ của Khánh Hàn. Anh không thể nào kiềm chế mà bảo mình dừng lại tay lại được, anh chỉ muốn giết kẻ trước mặt mình khi dám moi móc chuyện quá khứ đau khổ dằn vặt của anh ra đùa cợt như vậy.

Tiểu Quỷ đứng một góc quan sát. Anh ta nhếch môi cười đắc ý, anh ta cảm thấy vui khi nhìn thấy vẻ mặt lo sợ của Khánh Hàn vừa rồi khi bị mọi người bàn tán về nỗi đau quá khứ của mình. Chính anh ta đã lẻn vào phòng của Khánh Hàn lấy trộm cuốn nhật ký của anh, ngoài ra anh ta còn khám phá ra được nhiều điều liên quan đến anh.

Tên học viên nam này bị Khánh Hàn đánh đến độ ngất đi, mặt mũi bầm tím, máu me chảy bê bết. Anh đứng thẳng người dậy, bàn tay anh rướm máu, nét mặt anh vô cảm xúc, lững thửng bước đi ra ngoài.

Đi ra tới gốc cây, anh chợt khụy xuống trong bất lực, nét mặt cứng đờ. Ti Na từ đâu chạy tới ôm lấy anh phía bên trái, làm anh có chút ngạc nhiên quay mặt sang nhìn cô.

Khánh Hàn! Ti Na nhẹ giọng gọi tên anh một cách nghẹn ngào.

Vừa rồi cô đã chứng kiến những gì đã xảy ra với anh ở trong căn tin.

Hai người nhìn nhau như dừng lại ở khoảnh khắc này.

Em ấy là người mà anh đã cướp đi cả thế giới, buộc anh phải chuộc hết phần đời còn lại... Cả đời anh phải trốn chạy cho nỗi ám ảnh đó mà không bao giờ quên được...

Khánh Hàn nói với với nghẹn đắng, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Ti Na nhìn xuống bàn tay rướm máu của Khánh Hàn với ánh mắt xót xa, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bị thương của anh, đáp:

Anh đau sao không nói? Anh đau không phải bởi vết thương ở tay mà ở trong tim phải không? Đừng cố gắng nín nhịn. Trả lời em đi!

Ti Na nhìn anh với ánh mắt đỏ hoe lắng động những giọt lệ như sắp rơi, chờ đợi anh nói nhưng thấy anh vẫn im lặng và nhìn cô với ánh mắt không thể biết được anh đang nghĩ gì.

Khánh Hàn... Trả lời em đi...

Khánh Hàn vẫn vậy, im lặng không một chút than đau, mặc dù cô hiểu rõ anh đang cố gắng chịu đựng vết thương lòng.

Xin hai người nên giữ khoảng cách, chủ tịch đang đứng sau hai người!

Quản lý Đại từ đâu đi tới nói.

Khánh Hàn với Ti Na buông nhau ra, cùng nhau quay lại nhìn ông Vương Lãnh đang đứng kia với dáng vẻ uy lực, nhưng nét mặt có vẻ nghiêm nghị khi thấy cảnh hai người họ ôm nhau thân thiết.

Hai người cùng đi lại chỗ ông, Ti Na khẽ cúi đầu chào với vẻ mặt có phần lúng túng, vội vàng đưa tay lau đi giọt nước mắt. Riêng Khánh Hàn nhanh chóng lấy lại cảm xúc bình thường.

Ông Vương Lãnh đưa mắt nhìn Khánh Hàn với Ti Na khàn giọng đáp:

Nếu như hôm nay ta không xuống OCE để xem tình hình đào tạo tới đâu, thì chắc sẽ không biết hai đứa đã có mối quan hệ thân thiết tới mức nào... Đừng tưởng ta không biết gì. Ngay từ đầu những lời ta dặn hai đứa quên rồi sao? Đã trở thành anh em trong nhà thì không nên qua lại với nhau như vậy.

Ông ta sợ ảnh hưởng tới cổ phiếu của tập đoàn giảm khi tin đồn anh em trong nhà quan hệ thân mật với nhau, với lại ông cũng có dự định sẽ cho Khánh Hàn kết hôn với con gái của một tập đoàn giàu có sắp tới kí kết hợp tác làm ăn. Ti Na cũng tương tự. Suy cho cùng thì cũng chỉ là con cờ trong tay ông mà thôi.

Bọn nó còn trên mức đó nữa đó ba, ôm là còn đỡ đấy. Bọn nó ngủ với nhau mấy lần rồi. Không khéo ba sắp có cháu nội bế rồi đấy.

Khánh Thiên chen miệng vào nói với ánh mắt khinh rẻ nhìn hai người.

Sao con biết?

Thì con vô tình nhìn thấy thôi! Khánh Thiên đáp nhanh.

Nếu thật như vậy thì sẽ phá cái thai đó đi!

Ông buông một câu không thể nào nhẫn tâm hơn. Khiến cho Ti Na nghe mà cảm thấy hậm hực trong lòng.

Khánh Hàn im lặng không nói một lời nào, quay lưng đi thẳng một mạch khi nghe ông nói như vậy. Quả thật anh có người ba không một chút tình người.

Ông quay sang nhìn Ti Na với ánh mắt nghiêm túc đáp:

Nếu con không muốn là kẻ vô ơn ba thì đừng khiến ba thất vọng như vậy. Hãy làm tốt vai trò của con đi. Đây là cuối cùng ta nói với con, đừng có bất cứ mối quan hệ với Khánh Hàn nữa.

Nói rồi ông Vương Lãnh cùng Khánh Thiên nhanh chóng rời đi.

Ti Na đứng như chết sững khi nghe những gì mà ông ấy nói.

...

Tại một căn phòng trống không có người.

Khánh Hàn ngồi một mình thất thần với ánh mắt vô hồn nhìn ngoài kia. Trong đầu anh vẫn còn vang vọng những gì mà mấy con người ở trong căn tin đã nói về anh.

Bất chợt một luồng gió từ cửa sổ luồn vào, người bà mà anh thương nhất trên thế giới này đang ngồi bên cạnh anh.

Trông con tệ lắm đấy, cháu trai yêu quý của ta!

Bà nội!

Khánh hàn trầm giọng đáp, với ánh mắt hiện rõ sự thoáng buồn.

Khánh Hàn à!

Dạ!

Bà nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm áp của mình lên tay Khánh Hàn, nhìn anh với ánh mắt âu yếm đáp: Khi con muốn khóc đừng kiềm lòng, cứ khóc. Khi con buồn, cứ khóc. Khi con mệt mỏi, hãy ôm. Sống là thế mà! Giữ lại trong lòng, thì đừng làm thế. Khi con đã cố hết sức nhưng không có tác dụng đó mới là khi con kiềm lại. Cám ơn con! Bão tố có khắc nghiệt nhưng con vẫn vượt qua mà không hề ngã xuống. Bà luôn tự hào về con, Khánh Hàn. Người ta có nói gì, cháu bà vẫn là nhất.

Khánh Hàn mỉm cười gật đầu với ánh mắt ươn ướt. Bà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc anh, trao cho cái ôm, thì thầm đáp:

Hãy nghỉ ngơi đi, ăn thật no, ngủ thật sâu. Ngày mai sẽ là ngày mới!

Rồi bà biến mất trong cơn gió mơ màng.

Anh đứng dậy đi lại gần cửa sổ đứng đó. Nghe được những lời này từ bà khiến lòng anh nhẹ đi một phần nào thôi, anh vẫn thấy trong lòng rất nằng nề.

Chợt anh vô tình nhìn thấy Ti Na ngồi ôm chân dưới gốc cây đang khóc.

Lúc này giọt nước mắt vô thức tuôn rơi trên gương mặt của anh. Anh chống tay vào cửa sổ như muốn ngã khụy xuống vậy. Anh khóc không phải vì cô ấy mà khóc cho chính bản thân mình. Khóc vì những thứ mà anh chịu đựng quá mức giới hạn. Anh không phân định được mình muốn gì nữa.