Sáng hôm sau.

Lãnh Vân Hàn rời khỏi Lãnh gia đến bến cảng để nhận hàng, vì lô hàng lần này rất quan trọng nên đích thân anh đã đến đó.

Một mình đến nơi,đã thấy có một nhóm người đứng đó đợi sẵn.

Người giao lô hàng này, không ai khác lại chính là Lục Quy Báo.

Từ sau khi biết anh bị Ái Ly nắm thóp, hắn ta có vẻ kiêu ngạo hơn hẳn.

Có lẽ, đây là lần đầu nhìn thấy anh trong dáng vẻ này, có chút tiều tụy hơn ngày thường.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản, hai tay tự nhiên cho vào túi quần tây.

Khuôn mặt góc cạnh ấy hôm nay có chút hốc hác, dường như đêm qua bị mất ngủ.

"Hàng đâu?"
Lục Quy Báo có vẻ không muốn giao hàng ra, nhìn anh với nụ cười khiêu khích.

"Thế nào? Mới bị lừa có một chút mà đã thành ra thế này rồi à? Không ngờ Lãnh Vân Hàn mày, lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm, lại bị phụ nữ làm cho mất ăn mất ngủ."
Lãnh Vân Hàn bỏ ngoài tai, xem như mình đang nghe một con chó thích sủa bậy lại còn sủa nhiều.

Thứ anh cần bây giờ là hàng, chỉ cần hàng, tiền sẽ về tay hắn, kết thúc giao dịch thì đường ai nấy đi.

Quy tắc mà xưa nay anh đặt ra không nhiều, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy.

Anh không phải hạng người thích gây hấn, nếu không ai động đến mình, mọi việc sẽ diễn ra trong êm đẹp.


Lấy trong túi quần ra một bao thuốc, đưa lên miệng một điếu rồi châm lửa.

Từ sau chuyện của anh và Ái Ly, anh hút thuốc nhiều hơn trước, có khi một ngày hút đến tận hai ba bao.

Thuốc làm anh tê dại, có thể tạm thời quên đi những chuyện không vui của trước kia.

Lục Quy Báo cũng không muốn dài dòng, việc làm ăn này vốn có lợi với hắn, vẫn không nên đắc tội với anh.

"Được thôi.

Hàng ở đây! Qua mà lấy!"
Lãnh Vân Hàn nhếch môi, điếu thuốc theo cơ miệng mà nâng lên nâng xuống.

Anh bước đến chỗ của hắn ta, một tay nhận giỏ hàng, một tay đưa giỏ tiền cho Lục Quy Báo.

Giây phút hắn vừa nhận được tiền, cũng là lúc anh rút ra một khẩu Glock - 17 nhắm thẳng vào đầu hắn ta.

Đàn em của Lục Quy Báo lập tức tiến lên vài bước, giơ súng ra với anh.

Nhưng bọn chúng chỉ có thể khua tay múa chân mà chẳng làm được gì.

Vì đại ca của chúng lúc này, đang nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

"Mày muốn gì?"
Mạnh miệng hỏi anh, nhưng rõ ràng Lục Quy Báo đang cảm thấy sợ, tay chân toát cả mồ hôi.

Thù hằn của anh và hắn ta xưa nay nhiều vô kể, hơn nữa hắn từng muốn lấy mạng anh, đem anh ra làm trò tiêu khiển.

Hình ảnh cây sắt nung đỏ ấy ghim vào da thịt, nó khiến anh nhớ mãi không quên.

Lãnh Vân Hàn không nói nhiều, nói dứt câu thì liền bóp còi súng.

"Lấy mạng mày."
Tiếng súng vang lên khiến đàn em của Lục Quy Báo tái xanh mặt mày.

Hắn ta bị bắn một phát vỡ sọ, ngã ra đất chết ngay.

Nét mặt Lãnh Vân Hàn lạnh lùng không đổi sắc, lúc ra tay cũng không một chút do dự.

Đây chính là kết quả của kẻ dám xen vào chuyện riêng tư của anh.

Đứng trước đám đàn em kia, giọng anh lạnh như băng.

"Nhìn thấy kết cục rồi, thì nên tự biết lượng sức.

Tôi không ép các người phải theo tôi.

Nếu muốn, có thể rửa tay gác kiếm, đi theo con đường khác tốt hơn."

Nói ra được những lời này, anh tự thấy có chút nực cười.

Bản thân mình lăn lộn trong giang hồ, chưa từng nghĩ đến chuyện rửa tay gác kiếm cũng chưa từng có lí do để mình làm chuyện đó.

Vậy mà đứng trước bọn họ, anh lại nói ra những lời hay ý đẹp, tự thấy bản thân đang lừa mình dối người.

Cái chết của Lục Quy Báo khiến cả giới hắc đạo chấn động, không ngờ Lãnh Vân Hàn nói là sẽ làm.

Cuối cùng, không ai có thể chống lại được thế lực của Sói, trừ khi anh tự mình lật đổ nó.

Trở về nhà, anh ném khẩu súng trên bàn khiến người làm giật bắn mình.

Bọn họ cúi đầu chạy đến, lấy nó cất vội vào trong tủ.

Bước từng bước lên lầu rồi mở cửa phòng ra, còn chưa nhìn rõ mọi thứ bên trong thì đã suýt bị một bình hoa ném vào đầu.

Lãnh Vân Hàn né sang một bên, bình hoa va vào tường vỡ nát, cùng với sự tức giận của Ái Ly.

"Lãnh Vân Hàn! Tại sao tôi lại ở đây? Anh muốn làm gì?"
Anh chậm rãi đi về phía cô, nhìn dáng vẻ nhếch nhác kia mà thấy có hơi xót.

Nhưng rồi, chỉ vài giây sau anh liền thay đổi thái độ, lạnh lùng thờ ơ.

"Em nghĩ tôi muốn làm gì, với một người đã từng có ý định lợi dụng tôi?"
Ái Ly ngây người, nhớ lại chuyện mình cùng anh của đêm qua.

Giây phút anh cầm súng tự chỉa về phía mình, khiến cô như nhận ra vài thứ.

Cô không nghĩ, anh lại dùng bản thân làm mồi nhử để khiến cô sa lưới.

Có lẽ, đây chính là cách mà anh muốn trả thù cô, trả thù cho những kí ức tình cảm dối gian của hai người.

Nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh, cô nói.

"Chi bằng anh giết tôi, chúng ta kết thúc tại đây, đừng cứ mãi day dưa như vậy."

Lãnh Vân Hàn bước vội đến, chống hai tay xuống giường rồi khom người về phía cô.

Ánh nhìn có chút cợt nhả ấy khiến Ái Ly khó chịu muốn né tránh, nhưng cằm lại bị tay anh bóp chặt.

"Tôi nói cho em biết, trên đời này thứ mà tôi ghét nhất chính là phản bội, lừa gạt, lợi dụng.

Tôi dung túng cho em, để bây giờ em lại đối xử với tôi như vậy sao?"
Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng không tài nào thoát ra khỏi vòng tay này của anh.

Dù cho bản thân có là Lưu Ái Ly của ngày trước hay của hiện tại, cô vẫn không thể thoát khỏi tay anh.

Bản thân đã từng nghĩ phải thật cứng rắn trước con người này, nhưng cuối cùng thì mềm yếu vẫn mãi là người mềm yếu.

Hàng nước mắt nóng hổi lăn dài xuống gò má của cô, khiến cô thấy mình thật vô dụng.

"Đến cuối cùng, anh vẫn cố chấp như thế, muốn day dưa đến cùng?"
"Đi đến bước đường này là do em chọn.

Tôi đã nói rồi, dù em có không phục, thì cũng không thể thoát khỏi tay tôi."
Lưu Ái Ly! Càng yêu em nhiều thì tôi lại càng hận em nhiều.

Em nhớ cho rõ ngày hôm nay, nhớ rõ nhưng gì mà tôi đã nói.

Dù có chết, tôi cũng không để em rơi vào tay người khác.

....