Nghe Diệp Thiên Bách nói, Chung Vân Hải và Chung Linh Hi liên tục gật đầu, quả thật không thể tin được.

“Cậu Diệp, cậu có thể không tin khi nghe tôi nói những điều này nhưng cậu là một thiên tài của các thiên tài.”

“Vậy để tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy.”

Lưu Quốc Đông đột nhiên có một ý tưởng, ông tìm được một tờ giấy A4, sau đó tô tô vẽ vẽ một hồi rồi đưa cho Diệp Thiên Bách xem.

Chung Linh Hi và Chung Vân Hải cũng đi tới xem thử, Diệp Thiên Bách nhìn nó, trên đó có một phương trình, ban đầu anh cảm thấy rất kỳ lạ nhưng nói ra thì cũng rất lạ, anh càng nhìn càng có thể nhớ được nhiều chuyện.

“Đây phải là phương trình Stokes, một bài toán nổi tiếng trong lịch sử toán học.” Diệp Thiên Bách nói.

“Vậy cậu Diệp, cậu đã chứng minh phương trình này chưa?”


Lưu Quốc Đông vô cùng hưng phấn, dường như mọi chuyện vẫn giống như ông nghĩ.

“Khi tôi nhìn thấy phương trình này, tôi nghĩ về một cái gì đó, nhưng liệu có thể chứng minh được hay không, tôi không thể đảm bảo.”

“Tuy nhiên, tôi có thể thử. Trước khi thử, tôi có một câu hỏi.”

Diệp Thiên Bách thản nhiên nói. “Có vấn đề gì?” Lưu Quốc Đông hỏi.

“Chẳng lẽ nếu chứng minh được phương trình này thì tôi sẽ có thể làm việc tại Đại học Quốc gia Giang Thành sao?”

Diệp Thiên Bách hỏi.

“Anh Thiên Bách, phương trình Stokes này rất thâm sâu, người bình thường rất khó để hiểu nó. Người bình thường, ngay cả khi được biết cách làm thế nào để chứng miinh thì cũng không thể viết quy trình chứng minh.”

“Đây là một trong những phương trình vĩ đại nhất của thế kỷ 21, mặc dù nó đã được chứng minh bởi một nhà toán học vĩ đại. Em đã tự nhốt mình trong phòng trong hai tháng mới có thể hiểu phương trình này ở một mức độ nhất định”

Lúc này, Chung Linh Hi lên tiếng.

“Cậu Diệp, tôi đã xem qua tư liệu của cậu, dựa theo kinh nghiệm của cậu, cậu đủ tư cách trở thành giáo viên tại Đại học Quốc gia Giang Thành chúng tôi.”

“Về phần cậu chứng minh phương trình này, tôi chỉ muốn chứng minh một chuyện.”


Lưu Quốc Đông hùng hồn nói. “Vậy ông chờ một chút, tôi có thể mất một lúc.”

Diệp Thiên Bách tìm một cây bút, sau đó ngồi xuống bàn bắt đầu viết.

Ba người họ nhìn Diệp Thiên Bách vừa viết vừa vẽ, càng xem càng thêm kinh ngạc, bởi vì Diệp Thiên Bách dường như không cần suy nghĩ gì cả.

Chỉ là quá trình chứng minh điều này thực sự rất phức tạp.

Thời gian trôi qua từng phút, một tiếng trôi qua, Diệp Thiên Bách đã viết đầy bảy tờ giấy A4, trong hai giờ qua, Diệp Thiên Bách đã lấp đầy hơn hai mươi tờ giấy A4.

Trong quá trình này, Lưu Quốc Đông và những người khác hồi hộp theo dõi, vào giây phút cuối cùng, cuối cùng ông cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu Diệp, thật tuyệt vời, ba tiếng trôi qua cậu vẫn chưa dừng lại một chút nào.”

Thấy Diệp Thiên Bách đặt bút xuống, Lưu Quốc Đông thở phào nhẹ nhõm, mặc dù ông chỉ đứng nhìn, nhưng những người đang xem thậm chí có chút không theo kịp dòng suy nghĩ của Diệp Thiên Bách.


“Hiệu trưởng Lưu, nếu ông có thể cho tôi thêm một tiếng nữa, tôi có thể tự viết lời giải, cách giải quyết của riêng tôi, tính dễ hiểu rất cao, tương đối dễ dàng lý giải cho học sinh bình thường.” Diệp Thiên Bách nhẹ nhàng thở ra. Được‎ cop𝐲‎ 𝑡ại‎ {‎ T𝑹𝐔𝖬T𝑹𝐔𝒴‎ ỆN.𝙑N‎ }

“Còn có chuyện này?”

Lưu Quốc Đông sửng sốt.

“Cậu Diệp, những gì cậu đang viết bây giờ là giải pháp thông thường, đã được chứng miinh là đúng. Nhưng cậu nói rằng cậu có cách khác để chứng minh phương trình này ư?”

Lưu Quốc Đông thật không thể tin được.

“Bởi vì tôi sợ rằng ông sẽ không hiểu nên tôi đã chọn phương pháp chứng minh đã được chứng miinh là đúng. Hiệu trưởng Lưu ông là một bậc thầy học thuật, nếu ông có thể viết phương trình này để kiểm tra tôi thì ông cũng đã xem quá trình chứng minh của phương trình này.”