“Tôi có thể nói cho thầy một chút về thầy Diệp, nhưng thầy phải giữ bí mật, không được đi đâu cũng nói ra ngoài. Thân phận của thầy Diệp rất đặc biệt, để lộ thông tin về cậu ấy có lế sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.”

Ánh mắt Lưu Quốc Đông đột nhiên trở nên thâm trầm, giọng nói rất nghiêm túc.

Chuyện này đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nhất thời mọi người đều có chút sững sờ.

“Ồ? Hiệu trưởng, nếu không tiện thì không nên nói thêm vậy.”

Nghe xong lời nói của Lưu Quốc Đông, Trương Cảnh Niên cũng trở nên nghiêm túc.

“Nếu nói thêm một chút thông tin thì cũng không phải là vấn đề lớn gì đâu.

“Thầy Diệp tuy mới ngoài đôi mươi nhưng đã đạt được những thành tựu đáng kinh ngạc trên nhiều lĩnh vực và viết khá nhiều trên các tạp chí học thuật quốc tế hàng đầu. Tuy nhiên, lĩnh vực nghiên cứu quá cao siêu nên hầu hết các bài báo của cậu ấy đều chưa được biết đến sâu rộng."

“Đây không phải là bí mật không thể nói ra. Điều khiến tôi kinh ngạc là một thanh niên như vậy đã nhiều lần tham gia vào các dự án tối mật cấp quốc gia SSS, và những dự án này đều có liên quan đến quân sự. Ngay cả tôi cũng không được phép xem nội dung cụ thể của dự án nữa.”

Lưu Quốc Đông càng nói, vẻ mặt càng nghiêm túc, thậm chí còn thở dài.


Hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh. Khung cảnh im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất.

“Thầy Diệp có bối cảnh lớn như vậy, hẳn là quốc bảo. Cấp trên sao có thể thả cậu ấy ra, để cậu ấy giảng dạy ở Đại học Quốc gia Giang Thành chứ? Đây không phải là lãng phí tài năng lớn rồi sao?”

Trương Cảnh Niên hơi cau mày, thắc mắc.

Mọi người nghe được những lời này, đều khẽ gật đầu, tỏ ra đồng ý với lời của Trương Cảnh Niên.

“Gái này trong lòng tôi cũng đang nghỉ ngờ, thế nhưng cậu ấy lại nói cậu ấy đã quên rất nhiều chuyện, trong chuyện này chắc là có gặp chút biến cố gì đó, khiến cho viên ngọc trên trời như vậy rơi vào đại học quốc gia Giang

Thành của chúng ta.”

“Dù thế nào đi nữa, đây có thể coi là cơ hội cho Đại học Quốc gia Giang 'Thành của chúng ta.” Lưu Quốc Đông có ý riêng mà nói.

“Một chàng trai trẻ như vậy, tôi thực sự nóng lòng muốn được giao lưu trực tiếp với cậu ấy.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Khi Thiên Nga Rơi Nước Mắt
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Phản Ứng Ngắt Quãng
=====================================

Đôi mắt của Trương Cảnh Niên đột nhiên lóe sáng lên.

“Mọi người, xin đừng nói cho ai biết những gì tôi nói hôm nay, đặc biệt là việc Diệp Thiên Bách đã tham gia vào một dự án quốc gia tuyệt mật.”

“Thứ nhất, dự án tối mật này là bí mật quốc gia. Thứ hai, nếu những trường khác biết được, tôi sợ sẽ đến tranh người mất, khiến trường chúng ta hao hụt nhân tài.”

Lưu Quốc Đông lại nghiêm túc cảnh cáo.

Sau khi nghe điều này, mọi người đều đồng ý.

“Sau khi tan học, tôi muốn dẫn các giáo sư và giáo viên Khoa Trung Y. của chúng ta đến gặp cậu ấy để bày tỏ sự chào đón của trường chúng ta. Tất cả các giáo viên Khoa Trung Y không có lớp sẽ cùng nhau đến, mọi người nghĩ sao?”

Lưu Quốc Đông hỏi lấy ý kiến mọi người.

“Cho dù thầy không đi, tôi cũng sẽ đi. Tôi rất muốn nói chuyện với cậu ấy, xem cậu ấy là người như thế nào.”

Trương Cảnh Niên rất thẳng thắn và thành thực nói.