Tuy nhiên, sau khi Hạ Tiểu My đi vào, cô nhìn thấy Mã Quế Phương, Hạ Đông Quốc và Hạ Thanh Nguyệt đang ngồi ở bàn ăn đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cô cảm thấy bầu không khí dường như có chút gì đó không đúng lắm.

"Ơ, có chuyện gì vậy, sao không ai nói gì hết vậy, anh rể đâu rồi?"

Hạ Tiểu My thận trọng ngồi xuống, bầu không khí này thật sự không ổn.

"Con lấy đâu ra anh rể hả?"

Sắc mặt Mã Quế Phương cực kỳ khó coi, tức giận nói.

"Lấy đâu ra? Diệp Thiên Bách, anh rể con chứ đâu. " Hạ Tiểu My nhất thời không kịp phản ứng.

"Nó không còn là anh rể của con nữa." Vẻ mặt Mã Quế Phương chán ghét.

"Cái gì? Tại sao anh ấy không còn là anh rể của con nữa?" Vẻ mặt Hạ Tiểu My bối rối.

"Chị ly hôn rồi. Anh ta đã rời đi."

Vẻ mặt Hạ Thanh Nguyệt lạnh lùng, nói.

"Cái gì? Ly hôn?"

"Chị, chị điên rồi sao? Sao chị lại đuổi anh ấy đi, anh ấy đắc tội chị chỗ nào sao?" Hạ Tiểu My khó hiểu.


"Chị và anh ta là người của hai thế giới khác nhau, Hạ Thanh Nguyệt chị chướng mắt loại đàn ông như vậy." Hạ Thanh Nguyệt vẫn lạnh lùng.

"Không, em thật sự không biết anh ấy khác biệt thế giới với chị chỗ nào? Anh ấy luôn siêng năng chăm chỉ, trung thực cần cù."

"Đừng bảo chị muốn gả cho Lâm Uyên kia chứ? Chị, chị điên rồi, Lâm Uyên đó hoàn toàn không phải người tốt lành gì." Hạ Tiểu My tỏ ra vô cùng khó hiểu.

"Cho tới bây giờ chị chưa từng nói sẽ kết hôn với ai, ăn cơm đi."

Vẻ mặt Hạ Thanh Nguyệt vô cảm, tay cứ xới xới bát cơm lên.

"Suốt ngày cứ “anh rể anh rể”, thằng phế vật đó thì có gì tốt, ăn cơm của con đi, chuyện của chị gái con còn cần con đến quản à? Con thích cái thằng Diệp Thiên Bách đó đến thế hả?" Mã Quế Phương tức giận nói.

"Được rồi, chúng ta ăn thôi, đừng nói về người ngoài nữa." Hạ Đông Quốc cũng lên tiếng.

"Mọi người…"

Hạ Tiểu My nhất thời không nói nên lời.

"Được rồi, để mọi người yên mà ăn cơm đi!"

Mã Quế Phương gắp đồ ăn cho Hạ Tiểu My, muốn chặn cái miệng này của Hạ Tiểu My lại.

Hạ Tiểu My không còn gì để nói, theo bản năng cắn một miếng, nhưng ngay khi đồ ăn vào miệng, cô liền phun ra với vẻ mặt khó coi.


"Phụt… phì phì! Đây là cái quái gì vậy, sao đồ ăn hôm nay khó ăn như vậy, gì vậy chứ?" Vẻ mặt Hạ Tiểu My đau khổ.

"Khó ăn? Sao lại khó ăn? Hôm nay mẹ không rảnh, là bố con làm, cứ ráng ăn đi!"

Mã Quế Phương trừng mắt nhìn Hạ Tiểu My.

"Mẹ, tài nấu ăn của mẹ được không điểm luôn đó, còn tệ hơn cả bố nữa là. Con không ăn, mấy ngày này không dễ qua, con sẽ tự ăn mì tôm."

Hạ Tiểu My giận dữ đứng dậy trở về phòng.

"Cái con nhỏ này…"

Mã Quế Phương thấy thế cũng không còn cách nào.

"Thật sự khó ăn thế sao?" Mã Quế Phương có chút không tin.

"Một chút..."

Hạ Thanh Nguyệt đã ăn một ít rồi, nhưng cô không có cảm giác thèm ăn lắm nên miễn cưỡng vẫn ăn được, nhưng bữa ăn này đúng là không thể so sánh với món ăn Diệp Thiên Bách làm.

Mã Quế Phương cũng nếm thử.

"Phì, phì…"

Đồ ăn vừa vào miệng, bà cũng lập tức phun ra.

Hạ Đông Quốc nhìn thấy cảnh này thì trưng ra vẻ mặt rất vô tội, ông nấu ăn tệ nhưng tài nấu nướng của Mã Quế Phương thậm chí còn tệ hơn cả ông nữa. Hạ Thanh Nguyệt cũng ở cùng cấp bậc với mẹ cô.

"Hạ Đông Quốc, ông đang làm cái gì vậy, có mấy món ăn cũng nấu không xong, ông bỏ bao nhiêu muối thế hả, muối không cần tiền à?"

Mã Quế Phương trực tiếp tức giận.