Tại sao lại như vậy? Lúc trước, cô căn bản không biết Tiểu Uyên, sao bé lại gọi cô là mẹ? Chẳng lẽ đây chính là một phần của đoạn ký ức trong năm năm trống không đó?

Không thể nào. Sao cô có thể là mẹ Tiểu Uyên, sao cô lại đối xử với Tiểu Uyên như vậy được?

Ngay cả thuốc lá cô còn không hút.

Lâm Thanh Thanh nhìn điếu thuốc trong tay, nó vẫn còn nguyên chưa hút. Như để chứng minh mình thật sự không thể hút thuốc lá, cô từ từ lần lên bàn tìm bật lửa, ngậm điếu thuốc rồi châm.

Sẽ bị sặc, nhất định sẽ bị sặc.

Nhưng không có, ngược lại, cô hút đến nhuần nhuyễn, ngón tay cùng cổ họng dường như rất quen thuộc.

Lâm Trân Trân bước đến, thấy trong tay cô kẹp một điếu thuốc, liền giật lấy, giận dữ nói: “Sao em lại hút thuốc rồi?”

Chị nói là “lại”, xem ra trước đây cô thực sự hút thuốc.

Lâm Thanh Thanh nhìn Lâm Trân Trân, nháy mắt cô cảm thấy hoảng hốt, giống như đột nhiên bước đến một thế giới hoang đường, lạ lẫm, không chân thực…

Nếu đoạn ký ức hiện lên vừa rồi là thật, thì chị cũng biết Tiểu Uyên là con của cô. Nhưng vì sao lại muốn giấu?

Còn có… nếu Tiểu Uyên thực sự là con của cô, vậy cô và ba bé là vợ chồng?

Ba của bé… Dịch Trạch Duyên?

Không thể nào, cô không tin mình gả cho Dịch Trạch Duyên.

Nhưng điều khó hiểu là, nếu cô thật sự là vợ của Dịch Trạch Duyên, mẹ của Dịch Bắc Uyên, vậy thì tại sao ba con bọn họ lại đối với cô như người xa lạ.

Cô nhớ đến lần trước, lúc ở bệnh viện nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, trước khi rời đi còn nói chuyện với chị. Dịch Trạch Duyên cũng cao tương tự, vậy người đó là anh sao? Nếu người đó là Dịch Trạch Duyên, thì chắc hẳn ngay từ đầu, anh đã biết cô mất trí nhớ.

Sau đó liên hợp với chị lừa cô.

Vì sao?

Lâm Thanh Thanh ôm đầu, lắc đầu. Cô không thể tin đây là sự thật. Sao cô có thể là mẹ của Tiểu Uyên? Lúc quen Tiểu Uyên, cô cũng chưa từng gặp Dịch Trạch Duyên, sao lại có quan hệ với anh chứ?

Chuyện kết hôn với anh sinh ra Tiểu Uyên, cô không hề có chút ấn tượng nào.

Lâm Trân Trân thấy cô ngơ ngác không nói gì, liền lo lắng vừa rồi mình quá nặng lời làm tổn thương em, lập tức nói: “Chị cũng không có ý gì đâu, nhưng hút thuốc không tốt cho cơ thể.”

Lâm Thanh Thanh lắc đầu nói: “Chỉ là em nhớ ra một số chuyện.”

Lâm Trân Trân bị những lời này của em gái dọa sợ, lo lắng hỏi; “Nhớ… Nhớ ra cái gì?”

Hình như chị rất sợ cô nhớ ra gì đó, chẳng lẽ so với việc cô bị hỏng giọng còn nghiêm trọng hơn sao?

Đầu óc Lâm Thanh Thanh hỗn loạn, cô không nói gì, ngây ngốc đi về phòng. Sáng hôm sau, nhân lúc không có chị, Lâm Thanh Thanh liền đi ra ngoài.

Cô đi đến nhà trẻ gần trường đại học hàng không. Lâm Thanh Thanh đến rất sớm, cửa nhà trẻ còn chưa mở, xung quanh rất yên tĩnh. Sáng sớm mùa đông, cả người lạnh cóng.

Cô kiên trì đứng chờ ở đó, chờ rất lâu.

Nhà trẻ bắt đầu lác đác có người đến. Sau đó, cuối cùng cô cũng nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, Dịch Trạch Duyên và Dịch Bắc Uyên cùng xuống xe.

Lâm Thanh Thanh đi qua. Dịch Bắc Uyên nhìn thấy Lâm Thanh Thanh, ánh mắt liền sáng lên, hào hứng chào cô: “Dì Thanh Thanh, sao dì lại đến đây?”

Bé chạy lên về phía trước, ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười, đôi mắt to sáng long lanh, giống như vì sao sáng nhất trên bầu trời.

“Dì đến tìm con sao?” Âm thanh non nớt mềm dẻo hỏi cô.

Lâm Thanh Thanh không trả lời, cô ngồi xổm xuống, nắm chặt tay phải của bé nói: “Dì có thể xem tay của con không?”

Bạn nhỏ ngơ ngác, gần như gật đầu ngay mà không cần suy nghĩ.

Lâm Thanh Thanh kéo tay áo bé lên. Mùa đông quần áo rất dày, nên cô hơi tốn sức một chút.

Lâm Thanh Thanh cảm nhận được bàn tay run lên. Cô hi vọng mình nhớ nhầm, hi vọng đoạn ký ức ngắn ngủi đó không phải sự thật.

Khi nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay bé, Lâm Thanh Thanh ngẩn cả người.

Trên cánh tay trắng nõn nà mũm mĩm là vết sẹo tròn màu nâu rất khó coi, rất chói mắt.

Trong lòng Lâm Thanh Thanh đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc phức tạp, chua xót, tự trách.

Một cơn gió thổi đến, Lâm Thanh Thanh có cảm giác bạn nhỏ run lên một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên để cô tùy ý vén tay áo.

Lâm Thanh Thanh lấy lại tinh thần, kéo tay áo bé xuống.

Cô đứng lên, nhìn sang Dịch Trạch Duyên vẫn im lặng từ đầu đến giờ.

Không còn biểu cảm khiêm tốn, ôn hòa, lễ độ nữa. Giờ phút này, lông mày anh cau lại, sắc mặt đông cứng nhìn cô.

Lâm Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, nói với anh: “Dịch tiên sinh, tôi có thể nói chuyện với anh không?”

Khóe miệng anh nhếch lên, cười nói: “Được.”

Anh đi đến sờ đầu Tiểu Uyên: “Con vào trường trước đi.”

Bạn nhỏ nghi hoặc nhìn ba, rồi lại nhìn sang Lâm Thanh Thanh, chớp đôi mắt xinh đẹp mấy lần. Nhưng bé rất ngoan, cái gì cũng không hỏi, đeo balo nhỏ đi vào trường học.

Dịch Trạch Duyên đi đến bên cạnh xe mở cửa, mặt mày hàm chứa ý cười kín đáo, khiến người khác không thể nhận ra: “Mời em.”

Lâm Thanh Thanh đi đến cạnh xe ngồi xuống. Dịch Trạch Duyên cũng từ bên khác ngồi lên. Lái xe không ở trên xe, cửa đóng lại, trong không gian chật hẹp chỉ có cô và Dịch Trạch Duyên.

Lúc trước, người đàn ông này đối với cô chỉ là người xa lạ, từng có duyên gặp mặt mấy lần, là ba của bạn nhỏ mà cô rất thích, là người đàn ông mạnh mẽ, là Dịch tiên sinh không thể chạm đến.

Chỉ duy nhất có một lần tiếp xúc rất bình thường, chính là hôm qua, anh giúp cô dạy dỗ mấy người Long ca.

Lần đầu tiên gặp nhau, Dịch Trạch Duyên đưa cho cô danh thϊếp, trên đó ghi anh là tổng giám đốc tập đoàn Dịch Thành. Lâm Thanh Thanh không biết tập đoàn này làm gì, nên ngày đó trước khi đi ngủ, cô cố ý lên mạng tra.

Tra xong cô không khỏi hoảng sợ. Tiền thân của tập đoàn Dịch Thành là xưởng rượu Kỳ Châu. Năm năm trước, khi cô vẫn còn trí nhớ, xưởng rượu Kỳ Châu còn chưa có chỗ đứng thị trường, nhưng đã nghe tên rất nhiều, nhất là rượu của Kỳ Châu vô cùng nổ tiếng, dùng để tiếp khách ngoại.

Dịch gia có thể coi như nhà chưng cất rượu, từ đời ông cố đã bắt đầu nấu rượu, sau đó dần dần phát triển. Cuối cùng, Dịch gia đã có thương hiệu của riêng mình. Khoảng 10 năm trước, Dịch Trạch Duyên tiếp quản xưởng rượu Kỳ Châu. Dưới tay anh, 4 năm trước, xưởng rượu của Dịch thị đã thành công tiến vào thị trường, mà sản nghiệp của Dịch gia cũng nhiều hơn, sau đó xưởng rượu Kỳ Châu chính thức đổi tên thành tập đoàn Dịch Thành. Hiện giờ, Dịch gia không chỉ bán rượu, mà còn bán cả đồ uống và đồ ăn vặt, quy mô rất lớn.

Không lâu trước đây, Dịch Trạch Duyên đã trở thành doanh nhân ưu tú trẻ tuổi nhất.

Khi đó, tra rõ thân phận của anh xong, cô nghĩ người đàn ông này và mình cách nhau cả một thế giới. Có lẽ hai thế giới vẫn có chỗ gặp nhau, nhưng vĩnh viễn không thể giao hòa. Thế giới của anh người khác không thể đuổi kịp. Cũng giống như anh, nhìn qua thân thiện, có ý tốt, nhưng mọi người hiểu rất rõ, anh là người đứng trên đỉnh núi cao, chỉ có thể nhìn từ xa mà không có cách nào lại gần.

Nhưng bây giờ, đối với cô, có lẽ anh còn một thân phận khác, thân phận rất gần gũi, thế giới hai người cũng có thể giao hòa cùng nhau.

Có lẽ anh… là chồng cô.

Cảm giác rất kinh ngạc, giống như một giấc mộng không thể với tới.

“Em muốn nói gì với tôi?” Anh mở miệng trước.

Giọng nói của anh vô cùng cuốn hút, ngữ khí nhẹ nhàng, xen lẫn khí chất áp bức, khiến người khác phải kính sợ.

Lâm Thanh Thanh điều chỉnh hô hấp nhìn về phía anh. Người đàn ông trước mắt đẹp trai nhưng lại xa cách. Cô nói: “Tôi là vợ anh sao?”

Cô nhìn thấy nét cười trên mặt anh từ từ thu lại, ánh mắt dần trở nên sắc bén hơn. Anh chăm chú nhìn Lâm Thanh Thanh, hai tay cô đặt trên chân vô thức nắm chặt. Lâm Thanh Thanh đón nhận ánh mắt Dịch Trạch Duyên, muốn chính miệng anh nói cho mình đáp án.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh nói: “Ừ, em là vợ anh.”

Anh nói hời hợt, giống như đang kể lại một câu chuyện vô cùng bình thường.