Đường Mặc Uyên yên lặng nghe cô sửa đúng, suy nghĩ một chút, mới kết luận: "Em vẫn từ chối Du Như Băng tiến vào cửa nhà họ Đường chúng ta."
Sau khi kết luận xong, tâm tư trai bách khoa tích cực đang rục rịch, khi định phân tích tỉ mỉ cho cô một phen thì chợt nhớ đến cô chưa ăn cơm, nên tạm thời dừng lại, sử dụng chức năng đặt món trực tuyến, trước tiên đặt các món ăn, sau đó mới yên tâm bắt đầu phân tích logic trong này cho cô.

Anh đẩy cặp kính vàng trên sống mũi, đôi mắt ẩn sau tròng kính sâu thẳm như mực, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như đang chuẩn bị báo cáo học tập hay bài phát biểu kinh doanh: "Tiểu Thu, nhà họ Đường chúng ta có thể đón Du Như Băng vào cửa chỉ có ba người."
"Ba là không được rồi, anh cũng không thể."
"Còn lại mỗi Thịnh Hòa, là em không muốn."
"Nhưng nếu em không ngại để cô ấy vào cửa nhà chúng ta," ánh mắt anh sáng như đuốc, "Có phải có nghĩa là, em tự mình cưới cô ấy vào cửa hay không?"
Đường Hàn Thu: "???"
Cái logic chết tiệt cực kỳ chặt chẽ này là gì?!
"Từ chối Du Như Băng vào cửa nhà họ Đường" nghe có vẻ như hết sức chĩa mũi nhọn vào cô ấy, tựa hồ cô đối với Du Như Băng có thành kiến ​​rất lớn, nhưng mà sự thật không phải vậy, hai người các cô có quan hệ vô cùng tốt, cho nên cô mới muốn làm rõ chuyện này một chút.

Tuyệt đối không nghĩ đến, chuyện này cũng không thể thoát khỏi sự tích cực của đại Đường tổng!
Đường Hàn Thu không khỏi dở khóc dở cười: "Không phải, anh......!Em không phải có ý như vậy."
Đôi khi anh đừng tích cực như vậy được không? Chừa cho đứa em gái này của anh một con đường sống nữa.

Đường Mặc Uyên không biết đang nghĩ gì, thắt lưng đột nhiên thẳng băng, tấm lưng nở nang thẳng tắp thành một đường thẳng, ngay ngắn ngồi đối diện cô, sắc mặt càng lúc càng nghiêm túc: "Tiểu Thu, tranh thủ hôm nay rảnh rỗi, anh muốn cùng em tâm sự đàng hoàng một chút."
Đường Hàn Thu bị dáng vẻ nghiêm túc của anh lây nhiễm, nụ cười trên mặt tan biến, nghiêm nghị nhìn anh.

Đường Mặc Uyên cố ý đè nén khí chất uy phong trang nghiêm trên người để khiến bản thân trông thân thiện hơn, giống như dáng vẻ của một người anh cả yêu quý: "Em ở nước ngoài mấy năm rồi, tư tưởng rất rộng mở, muốn thích phụ nữ cũng là chuyện bình thường, em không cần phải giấu diếm chuyện này với anh trai đâu."
Đường Hàn Thu: "......?"
Cô thích phụ nữ khi nào?
Án oan lớn nhất trong năm nay?
Đường Mặc Uyên dùng ánh mắt ra hiệu cho cô tạm thời đừng nóng nảy, nghe anh nói tiếp: "Cuộc sống có muôn vàn khả năng, đừng vội vàng phủ nhận, bước ngoặt có thể xuất hiện bất cứ lúc nào."
Đường Hàn Thu không nhịn được chen miệng vào một câu: "Giống như hồi sơ trung* anh từng nói sẽ không bao giờ thích chị dâu, rồi hồi lên cao trung lại trộm yêu thầm người ta đó hả?
*Sơ trung: gồm Sơ nhất (lớp 7), Sơ nhị (lớp 8), Sơ tam (lớp 9) tương đương với THCS ở VN
Cao trung: gồm Cao nhất (lớp 10), Cao nhị (lớp 11), Cao tam (lớp 12) tương đương với THPT ở VN
Đây theo như internet gọi là gì nhỉ?
À, quá thơm!
Đột nhiên bị vạch trần chuyện cũ, Đường Mặc Uyên dừng một chút, trong mắt lóe lên một tia xấu hổ, lúng túng ho khan một tiếng: "Đừng ngắt lời."
Anh của em đến tâm sự với em, không phải để em vạch trần chuyện cũ của anh trai!
Đường Hàn Thu làm động tác "OK", ngoan ngoãn ngồi xuống, không ngắt lời nữa.

Mặc dù Đường Mặc Uyên bị cô chặn một chân, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên thương trường, nhanh chóng tìm lại nhịp điệu và logic của mình, nói tiếp: "Tương lai của em còn rất dài, đừng vội đóng dấu xu hướng tính dục cho mình, anh nói cái này với em không phải để sửa lại tư tưởng gì cho em, mỗi người đều có tư tưởng riêng, không ai được quyền ngang ngược xen vào cả."
"Anh trai chỉ muốn nói với em, ở trước mặt anh trai em có thể nhìn thẳng vào xu hướng tính dục của mình."
"Trong tương lai, em có thể thích bất cứ loại người nào, nam cũng được, nữ cũng tốt, chỉ cần người kia đối xử tốt với em, có thể khiến em cảm thấy hạnh phúc, vui vui vẻ vẻ sống hết một đời, anh cũng sẽ không cản trở các em."
"Anh trai sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc của em."

Trước đây anh quá bận rộn với công việc, không có thời gian tự mình quan tâm đứa em gái vừa mới từ nước ngoài về, chứ đừng nói đến đời sống tình cảm của cô.

Mà cuộc trò chuyện về Du Như Băng vừa rồi nhắc nhở anh nhớ đến một chuyện, môi trường mà em gái anh sống ở nước ngoài khác với trong nước.

Nước ngoài cởi mở với tình yêu hơn, nhưng trong nước thì không, nếu nói phạm vi nhỏ hơn nữa, thì thế hệ trước càng không.

Đường Hàn Thu ở nước ngoài mưa dầm thấm đất, tư tưởng của cô tự nhiên cũng cởi mở và khai sáng hơn thế hệ trước, sự chấp nhận tình yêu đồng giới của cô cũng cao hơn, thậm chí cô còn có khả năng sẽ tự mình dấn thân vào con đường này.

Nhưng cô hiện tại đã ở trong nước, nếu thật sự dấn thân vào con đường này, tạm thời bỏ việc người ngoài nói thế nào sang một bên, nếu hai người già nhà họ không thể tiếp nhận thì sao? Nếu Thịnh Hòa không thể chấp nhận thì sao? Nếu bảy cô tám dì không thể tiếp nhận thì sao?
Nếu tình yêu khiến cô một thân một mình, vậy thì làm sao cô lại dám đi yêu người khác? Rồi còn hy vọng nào nữa cho tình yêu đây?
Hơn nữa trước đây khi cô mang theo một thân đơn độc dũng cảm theo đuổi Cầu Vân Lập, cũng đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ rồi.

Anh không hy vọng em gái mình bị tổn thương lần nữa vì tình yêu, anh cũng không muốn cô rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân.

Dù có chuyện gì đi chăng nữa, người làm anh cả như anh đều sẽ đứng về phía cô vô điều kiện, ủng hộ cô trên mọi nẻo đường.

Lùi một vạn bước, cho dù cả đời cô không yêu ai, anh trai này cũng sẽ giơ hai tay tán thành —— chỉ cần em gái sống hạnh phúc, có tình yêu hay không thì có liên quan gì? Con người không nhất thiết không yêu không được.

Đường Hàn Thu nghe anh trai cả nói mà không nói lời nào, cảm giác xung quanh mình như có một sức mạnh, sức mạnh rất dịu dàng cũng rất mạnh mẽ, đủ để nâng đỡ cô luôn tiến về phía trước mà không lo rơi vào tình cảnh tuyệt vọng tứ cố vô thân.

Hoàn cảnh gia đình của cô có thể được gọi là khiến người ta vô cùng hâm mộ, cha mẹ ruột và anh trai ruột đều yêu thương cô, ủng hộ cô.

Anh trai cũng sẽ xem xét giới tính của người yêu tương lai cho cô, trước tiên còn cho cô một liều thuốc an thần, để cô không còn sợ hãi, mạnh dạn mà yêu.

Cô chợt nhớ đến kiếp trước của mình.

Kiếp trước cô buộc phải như si như dại đuổi theo bóng dáng của Cầu Vân Lập, không lúc nào không muốn ôm một mặt trăng như hắn vào lòng.

Khi đó, cha mẹ và anh trai cô thật ra cũng không xem trọng họ, bởi vì Cầu Vân Lập quá lạnh lùng với cô, giống như nhìn một đống không khí, trong suốt.

Nhưng trở thành một con rối cô vẫn phải yêu Cầu Vân Lập hết lòng, còn vì điều này không ít lần khóc lóc với cha mẹ, giống như điên rồi cứ nói cô chỉ thích Cầu Vân Lập, chỉ muốn kết hôn với hắn.

Đường Hạc Thiên thương cô, vì vậy sau đó mới đưa ra yêu cầu hai nhà đính hôn với Cầu Hải Ninh, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng Cầu Vân Lập sẽ thực sự đồng ý.

Cha mẹ và anh trai đều nghĩ, nếu Cầu Vân Lập đồng ý rồi, vậy để họ sống một cuộc sống tốt đẹp đi, Đường thị sẽ nhìn chằm chằm vào Cầu Vân Lập, tuyệt đối sẽ không bao giờ để công chúa nhỏ trong nhà phải chịu bất cứ uất ức gì.


Nhưng sự giám sát này đã nhanh chóng được thu hồi vì cô khóc lóc như một phụ nữ đanh đá đòi họ rút lại, chỉ vì Cầu Vân Lập nói hắn không thích bị theo dõi, hắn rất tức giận.

Người chồng "hết mực yêu thương" tức giận, nên cô liền trút giận hết lên gia đình yêu thương mình nhất, làm ầm lên, không có chút gia giáo nào để nói, khiến cả nhà trên dưới thể xác và tinh thần đều kiệt quệ.

Đường Hàn Thu nghĩ đến đây, không tự chủ được đỏ mắt lên.

Cô cảm thấy hổ thẹn, ngay cả khi những điều đó không phải xuất phát từ ý định của cô.

Cô cảm thấy khó chịu, dựa vào cái gì gia đình cô phải chịu những uất ức này chỉ vì họ yêu cô?
Rõ ràng người sai là cô mà......!
"Em xin lỗi......" Cô bỗng nhiên nói.

Đường Mặc Uyên sửng sốt một chút, nhìn hai hàng nước mắt trong suốt rơi xuống, anh đột nhiên đứng dậy đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng hỏi: "Là anh quá hung dữ sao?"
Tuy rằng xác thật anh có kinh nghiệm làm cho đối phương rơi nước mắt chỉ trong vài câu, nhưng lúc đó là bởi vì khí thế của anh quá mạnh mẽ, giọng điệu quá nghiêm khắc, nhưng mà vừa rồi anh đã cố ý thu lại rồi nha?
Tại sao vẫn dọa Tiểu Thu khóc chứ?
Đường Mặc Uyên thử an ủi nói: "Vậy anh đây sau khi trở về sẽ luyện nói chuyện như thế nào nhé?" Cố hết sức trông không hung dữ?
Nhìn thấy dáng vẻ lóng ngóng luống cuống của anh trai, Đường Hàn Thu nhanh chóng ngừng nước mắt, nín khóc mỉm cười nói: "Không có, không hung dữ."
Đường Mặc Uyên: "Vậy sao em lại khóc?"
Đường Hàn Thu thẳng thắn nói: "Em cảm thấy có lỗi với cha mẹ và anh đối xử với em tốt như vậy."
Đường Mặc Uyên cau mày: "Nói bậy bạ gì đó."
Người một nhà với nhau, từ đâu ra mấy lời khách sáo đúng hay sai chứ.

Đường Hàn Thu tiện thể dựa vào lồng ngực rộng rãi của anh, vỗ lòng bàn tay anh, cười nói: "Cảm ơn anh."
"Chờ em có người mình thích, người đầu tiên em nói nhất định là anh."
Giống như anh năm đó lần đầu tiên nói với em gái, chính mình đã cô gái anh yêu thích.

Đường Mặc Uyên sờ sờ đầu cô, nói: "Nhất định phải thích một người tốt với em, quan tâm đến em, người có thể khiến em hạnh phúc cả đời."
"Nếu tìm không được thì bỏ đi, nhà họ Đường cũng sẽ tốt với em, quan tâm em, khiến em hạnh phúc sống hết cả đời này."
Đường Hàn Thu nắm tay anh, nói đùa: "Được rồi, em nhất định sẽ tìm bạn đời theo tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Đường tổng, nếu không tìm được em sẽ không kết hôn."
Đường Mặc Uyên xoa nhẹ đầu cô một chút, hỏi: "Sắp đến sinh nhật em rồi, có muốn gì không?"
Đường Hàn Thu suy nghĩ một chút, liền siết chặt tay anh: "Em muốn đại ngôn của Đường thị."
Cô rời khỏi ôm ấp của anh trai, cười cong mắt nói, "Đường tổng chúng ta giữ lại mấy cái đại ngôn cho công ty nhà mình hẳn là không có vấn đề gì ha?"
Có được đại ngôn của tập đoàn lớn, có thể tăng giá trị con người của nghệ sĩ lên gấp đôi.


Hơn nữa, sản nghiệp dưới trướng của Đường thị bao phủ rất nhiều lĩnh vực, quyền đại ngôn trong tay chỉ nhiều không ít, chẳng hạn như trang sức ngọc thạch châu báu, thiết kế thời trang, mỗi sản phẩm đều tiếng tăm lừng lẫy trong ngành.

Cho nên cô muốn đi cửa sau, trực tiếp đòi mấy cái qua đây, vì sự nghiệp của Du Như Băng thêm gạch thêm ngói.

Cô tin tưởng Du Như Băng dựa vào khả năng của chính mình, cũng có thể bước ra khỏi ánh hào quang của nguyên chủ.

Vì vậy cô với tư cách là một người bạn một người sếp trên mặt trận thống nhất, đương nhiên sẽ giúp đỡ khi có thể, tài nguyên có thể cung cấp cũng sẽ cho.

Cô ấy tốt, Hoa Diệu cũng tốt, hơn nữa cuối cùng sẽ là trụ sở chính Đường thị được lợi.

Nếu cả ba bên đều có lợi, nên việc cho đại ngôn này......!Tại sao không làm chứ?
Những gì cô có thể nghĩ, Đường Mặc Uyên tất nhiên cũng có thể, nhưng anh không tin tưởng vào Du Như Băng như cô, cũng không chắc có phải cô đã quyết định ai là người phát ngôn rồi hay không.

Nhưng vì đây là món quà sinh nhật mà cô muốn, vậy anh tặng nó là được.

"Nhưng em không thể lấy hết," anh nói, "Em phải để dành một ít cho vợ anh......"
Đường Hàn Thu: "Đừng lo, em sẽ không lấy hết đâu."
Lấy hai ba cái cũng đủ rồi, sẽ có những đại ngôn khác trong tương lai, ánh mắt của cô cũng sẽ không chỉ hướng về trên người Đường thị nhà mình.

...!
Trong nháy mắt, tập thứ tám của 《 Ngôi sao thần tượng mới 》 đã được quay xong, các thực tập sinh có độ nổi tiếng cao lần lượt bắt đầu được nhận quảng cáo, xuất hiện trên chương trình, từng bước mở ra con đường ngôi sao.

Du Như Băng và Chu Văn Quân lần lượt là đại diện cho phái thực lực của Hoa Diệu và Phong Đình, số lượng quảng cáo cũng nhiều hơn các thực tập sinh khác một ít.

Cuối cùng có một quảng cáo của nhóm, trước mắt có mười một thực tập sinh được mời.

Du Như Băng đã quay xong quảng cáo cá nhân của mình, sau khi lễ phép nói với các nhân viên xung quanh vất vả, sau đó lên xe với trợ lý mà Hoa Diệu gửi cho họ, chạy nhanh đến điểm đến tiếp theo.

Vừa bước lên xe, cô ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhiệt tình vô cùng đọc hết yêu cầu của quảng cáo tiếp theo.

Trợ lý của Hoa Diệu đi cùng của Du Như Băng là một nữ sinh viên, trông rất ngoan, lúc này ngồi ở bên kia, không nói một lời, thỉnh thoảng chỉ liếc nhìn cô ấy, tựa hồ có chút tò mò.

Du Như Băng vuốt đầu ngón tay trên màn hình: "Có vấn đề gì không?"
Trợ lý đi cùng sửng sốt một chút, trên mặt xuất hiện một vệt ửng hồng, giọng nói rất mềm mại: "Em chỉ là tò mò......"
Du Như Băng: "Tò mò cái gì?"
Trợ lý đi cùng: "Chị không phải sợ lạnh lắm à? Trong 《 Thần tượng mới 》khi bước xuống sân khấu một chút đã......!nằm liệt?"
So với dáng vẻ năng nổ bây giờ hoàn toàn không giống nhau nha!
Du Như Băng nở nụ cười, trong mắt lóe lên tia sáng: "Này, tôi sợ lạnh, nhưng tôi không ngăn được con người tôi tính nguyên tắc rất mạnh nha."
"Chỉ cần có tiền, tôi sẽ không bị lạnh."
Trợ lý đi cùng: "......"
Thực xin lỗi, tôi không nghĩ đến những nguyên tắc của cô ấy lại thực tế dung tục như vậy......!
"Hơn nữa bận rộn là chuyện tốt", cô ấy ngả người ra sau, đôi mắt trong veo nhìn người trợ lý đi cùng, "Bận rộn có nghĩa là người ta sẽ không bị lãng quên.


"
Ai trong giới giải trí sẽ ghét bản thân quá bận rộn đây? Không ai cả.

Bởi vì khi nhàn hạ, sẽ có khả năng bị mọi người bỏ rơi.

Ngoại trừ những nghệ sĩ đã công thành danh toại, không vì điều này vui, cũng không vì điều này mà buồn.

Điều quan trọng nhất là......!Cô ấy vẫn phải kiếm tiền cho Đường Hàn Thu, không bận chút, đầu cô ấy sẽ không còn nữa!
Giây tiếp theo, cô ấy đột nhiên ngồi dậy, vỗ vỗ cái trán trơn bóng của mình: "Suýt nữa thì quên mất!"
Sinh nhật hoa phú quý nhân gian sắp tới rồi!
Nhưng mà cô ấy hoàn toàn không biết nên tặng quà gì.

Đường Hàn Thu là thiên kim nhà giàu, món quà quý giá gì cô chưa thấy qua, sợ là đều nhìn đến mức muốn nôn rồi.

Vì vậy cô ấy muốn tặng cô một cái gì đó mà cô chưa từng được nhìn thấy, chưa từng nhận được, có thể để cô cả đời này cũng không bao giờ quên được quà sinh nhật này, một món quà sinh nhật như vậy, thì càng ý nghĩa hơn!
Người trợ lý đi cùng cứ sững sờ nhìn cô ấy như vậy từ lúc cô ấy giật mình đến rơi vào suy nghĩ, cuối cùng là ngộ ra, toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy năm phút.

Trợ lý đi cùng: Tôi sợ hãi, mình đang đi theo một thần tượng bình thường sao?
...!
Đang lúc đi làm, Hàn Vi đột nhiên nhận được tin nhắn của Du Như Băng.

[ Du Như Băng ]: Hàn tổng có ở đây không!
[ Du Như Băng ]: Sắp tới sinh nhật của Đường tổng rồi, tôi đã chuẩn bị một món quà sinh nhật khó quên cho cô ấy, nhưng tôi không thể tận tay tặng cho cô ấy được, có thể phiền Hàn tổng yêu quý của chúng ta giúp đỡ được không?
[ Du Như Băng ]: Tôi có thể tặng thêm 20 bức ảnh có chữ ký cho cô!
Nhìn thấy hai mươi bức ảnh có chữ ký, Hàn Vi lập tức trả lời.

[ Hàn Vi ]: Có thể
[ Hàn Vi ]: Quà gì? Nó có làm Đường tổng bị thương không?
Quà đưa cho Đường Hàn Thu, cô tất nhiên phải kiểm tra một lần, để tránh trường hợp giống Cầu Vân Lập trước đây, tặng một bó hoa đến, trực tiếp chọc giận Đường Hàn Thu.

[ Du Như Băng ]: Vũ khí hạt nhân rất đắt, tôi không có tiền, xin tổ chức cứ yên tâm.

Tôi cũng biết Đường tổng bị dị ứng với phấn hoa, xin cứ yên tâm, món quà của tôi tuyệt đối an toàn
[ Hàn Vi ]: Cái gì?
[ Du Như Băng ]: Chờ được gửi đến rồi cô có thể đích thân xem trộm trước một chút
[ Du Như Băng ]: 【 hì hì hì hì.JPG】
Hàn Vi lặng lẽ nhìn bức ảnh cuối cùng có một con chó đang che miệng và lộ ra hàm răng cười hì hì, biểu cảm tràn ngập hơi thở thiếu đánh, không biết tại sao, nhưng trong lòng chợt dâng lên một loại cảm giác vô cùng không ổn.

Cô ấy sẽ không......!Đưa một rễ giang đến đây đi?.