Tập ba và bốn của 《 Ngôi sao thần tượng mới 》 được ghi hình một lần, chia thành hai tập phát sóng, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến lượt ghi hình tiếp theo, tổ chương trình vô cùng tri kỉ cho các thực tập sinh thời gian nghỉ ngơi ba ngày.

Sau khi Hàn Vi và Lâm Lâm hỏi thăm tổ chương trình, họ đã mua quần áo mùa đông ấm áp cho các thực tập sinh và gửi lại đây.

Hàn Vi không cần phải tự mình đến, nhưng cô vì chuyện chữ ký của Ôn Ngữ Lam nhất định phải đích thân đi, dù sao cũng không có việc gì làm, Đường Hàn Thu cũng không quấy rầy cô, chỉ để lại Lâm Lâm làm trợ lý cho cô.

Đường tổng chưa nói gì, Lâm Lâm hai người làm cấp dưới cũng sẽ không nói được gì, chọn hai người trong văn phòng thư ký đi cùng Hàn tổng.

...!
Thứ hai, tại khu vực tiếp tân trong nơi tập huấn của《 Ngôi sao thần tượng mới 》.

Du Như Băng ngồi ở đầu bên kia của chiếc bàn tròn nhỏ, ánh mắt rơi vào chiếc túi cao cấp và trang nhã trong tay Hàn Vi, chậm rãi thở ra một hơi khói trắng: "Đây là?"
Hàn Vi vươn tay ra đẩy cái túi đến trước mặt cô ấy, đẩy kính: "Quần áo mùa đông, Đường tổng tự mình mua cho mọi người, chủ yếu là sợ cô chết cóng."
Đúng vậy, chủ yếu là sợ cô ấy chết cóng —— Hàn Vi cảm thấy rằng đây mới là trọng điểm của Đường Hàn Thu.

Một tia bối rối hiện lên trong đôi mắt trong trẻo long lanh của Du Như Băng, cô ấy ngơ ngác cầm lấy chiếc túi: "Ngày hôm qua không phải......!Đưa rồi sao?"
Cô ấy vẫn nhớ rõ có vài người mặc âu phục đi giày da, ăn mặc như người tinh anh, người đàn ông dẫn đầu kia có một vết sẹo sâu giữa hai lông mày, làm người ta khắc sâu ấn tượng.

Họ đưa túi quần áo đắt tiền ra trước mặt mỗi một thực tập sinh Hoa Diệu, vẻ mặt chính trực nói: "Đây là tấm lòng của cô chủ nhà chúng tôi, xin hãy nhận lại." Sau đó lại nói tiếp: "Mong mọi người tiếp tục cố gắng, đừng phụ tấm lòng của cô chủ nhà tôi."
Bọn họ thẳng thắn thừa nhận không phải người của Hoa Diệu, nhưng cũng là người làm việc cho Đường thị, Đường Hàn Thu giao phó bất cứ việc gì bọn họ cũng sẽ làm theo.

Tổ chương trình cũng chứng minh rằng họ đích thực là người của Đường thị.

Có tổ chương trình làm chứng, Du Như Băng lúc này mới yên tâm, vui mừng hớn hở đón nhận tấm lòng của cô hai nhà họ Đường.

Kết quả hôm nay người của cô hai nhà họ Đường đã đến gửi ấm áp.


Du Như Băng bực bội gãi gãi ấn đường: "Chẳng lẽ hôm qua tôi nhận sai rồi......"
Hàn Vi vừa ngồi xuống đối diện cô ấy, nghe thấy lời này, cô sửng sốt một chút, lông mày nhíu lại, phản ứng đầu tiên là rằng ai đó giả mạo Đường thị.

Vẻ mặt cô nghiêm túc: "Cô còn nhớ những người đó trông như thế nào không?"
Du Như Băng khua tay múa chân một chút: "Ừm......!đại khái chắc là cao thế này, rất gầy, người đi đầu có một vết sẹo nhỏ giữa lông mày, nhưng nhìn không có chút dữ tợn nào."
Hàn Vi vừa nghe đến "vết sẹo nhỏ giữa lông mày ", vẻ ngưng trọng trên mặt tan thành mây khói, cô trở lại bình tĩnh như trước, giọng điệu chắc chắn: "Đúng là người Đường thị."
Hàn Vi: "Là đàn anh của tôi."
Du Như Băng lập tức nhẹ nhàng nói: "Ai nha, thì ra là đều người một nhà.

Sớm biết là đàn anh của Hàn tổng, ngày hôm qua tôi đã cho anh ấy thêm mấy chữ ký nữa."
Hàn Vi sửng sốt một chút: "Chữ ký? "
Đàn anh tham công tiếc việc trong ấn tượng của cô còn theo đuổi thần tượng à?!
Không phải, vẫn còn thời gian để đuổi theo đuổi thần tượng cơ?!
Du Như Băng: "Ừm, đàn anh của cô nói con gái anh ấy thích tôi."
Cô ấy vẫn còn nhớ rõ ngày hôm qua đàn anh của Hàn Vi trang nghiêm lấy một cuốn sổ nhỏ và một cây bút từ tay người bên cạnh, sau đó nhờ cô ấy ký tên giúp.

Không kể đến cả người chính trực lại nghiêm túc, đầy hơi thở lão luyện sắc sảo không cách nào khinh thường được, lúc mong cô ấy ký tên giúp vừa ngay thẳng vừa trông kỳ lạ.

Lúc đó cô ấy hơi có chút ngạc nhiên —— người giới tinh anh cũng theo đuổi thần tượng à?
Kết quả là bên kia hoàn toàn lợi dụng việc công vì con gái trục lợi.

Hàn Vi lắng nghe với vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn có một chút an ủi —— nếu đàn anh lợi dụng việc công vì lợi ích cá nhân, vậy thì cô cũng có thể làm được.

Du Như Băng vẫn đang tự mình suy đoán: "Nhưng mà hôm qua đàn anh của cô không phải giúp Đường tổng gửi quần áo cho chúng tôi sao, sao các cô lại đến đây? Chẳng lẽ hôm qua có người gửi quần áo dưới tên Đường tổng hả?"
Toàn bộ người Đường thị có thể quang minh chính đại mang danh Đường Hàn Thu, tùy ý chỉ thị cho cấp dưới làm những việc này có thể đếm được trên đầu ngón tay, không còn ai ngoài ba người kia nhà họ Đường.

Du Như Băng: "Hàn tổng cho là —— làm gì?" Cô ấy sững sờ khi nhìn ảnh chụp của bản thân và cây bút trước mặt.


Hàn Vi mặt không đổi sắc: "Ký tên."
Du Như Băng: "?"
Du Như Băng nhìn cô: "Hàn tổng lại vì ai nữa?"
Hàn Vi: "Vì một người bạn."
Du Như Băng nhìn mấy tấm ảnh, có khoảng mười tấm, mỗi tấm ảnh đều khác nhau, cô ấy không khỏi xoa cằm, ánh mắt dò xét: "Người bạn cô đang nói tới có phải cô không?"
Hàn Vi bình tĩnh nói: "Không phải, tôi không theo đuổi thần tượng."
Du Như Băng chậc chậc hai tiếng, cầm lấy mười tấm ảnh, cúi đầu ký tên.

Hai người này thật sự là anh em kết nghĩa, trên phương diện lợi dụng việc công vì lợi ích cá nhân vô cùng xuất sắc, hơn nữa Hàn tổng là trò giỏi hơn thầy —— đàn anh của cô chỉ có một tờ giấy, nhưng cô lại có đến mười tấm ảnh khác nhau! Cô cũng biết quá nhiều đi!
Trong lúc Du Như Băng cam chịu số phận ký tên, Hàn Vi vi đi ra ngoài một lúc, cầm lấy điện thoại gọi cho Đường Hàn Thu, báo cáo chuyện Du Như Băng nhận được quần áo rõ ràng rành mạch.

Đường Hàn Thu suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ đi hỏi rõ ràng." Sau đó lại hỏi: "Quần áo đã được đưa đến chưa?"
Hàn Vi: "Đường tổng yên tâm, đã được đưa đến rồi."
Sau khi Du Như Băng nhanh chóng ký tên xong thì nhìn thấy Hàn Vi đang nghe điện thoại, từ dáng vẻ cung kính có thể đoán được người bên kia là cấp trên.

Đó là sếp lớn của Hoa Diệu hay là sếp lớn của Đường thị?
Du Như Băng chống đầu nhìn điện thoại trên tay Hàn Vi, nói đến đây, cô ấy đã lâu không nghe thấy giọng nói của sếp lớn Hoa Diệu, cô ấy quá nhớ chiến hữu cách mạng thân yêu của mình.

Quan trọng nhất là, cô ấy muốn biết Đường Hàn Thu có xem sân khấu《 Hoa hồng đỏ 》của cô ấy hay không, nếu có xem thì sẽ nghĩ gì, có thấy hay hay không, có thành công đủ gợi cảm hay không.

Cô ấy luôn tin rằng, khi nhảy một điệu gợi cảm, muốn đạt được hiệu ứng quyến rũ động lòng người có hiệu quả tuyệt đối, phương pháp tốt nhất là tưởng tượng khán giả màn ảnh thành người bản thân mình luôn ngưỡng mộ trong lòng và muốn quyến rũ nhất.

Làm dâu trăm họ, thật khó để trở thành nữ thần gợi cảm trong lòng mọi người, vì vậy tốt hơn hết nên để chính mình có mục tiêu quyến rũ thật sự rõ ràng, lấy đối phương làm tiêu chí, dùng hết tất cả thủ đoạn, dùng nhất cử nhất động để quyến rũ trái tim đối phương, vậy thì sự bán công bội*.

*sự bán công bội (事半功倍): không phải làm nhiều mà vẫn đạt hiệu quả cao.

Chỉ cần lấy được trái tim của đối phương, trở thành nữ thần gợi cảm của đối phương, vậy là đã thành công.


Vì vậy cô ấy đặt cho mình một mục tiêu quyến rũ, khi tập《 Hoa hồng đỏ 》, cô đã liều mạng tìm cách làm sao quyến rũ đối tượng này, lại làm thế nào để chinh phục trái tim của mục tiêu này bằng sự gợi cảm quyến rũ.

Nói cho cùng mục tiêu này chính là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới —— quyến rũ đàn ông, quyến rũ phụ nữ rất dễ dàng, nhưng để quyến rũ người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới này thì không dễ chút nào.

Vì vậy bông hồng đỏ này người đã cố gắng hết sức để khiến bản thân trở nên quyến rũ gợi cảm thực sự rất tò mò, liệu người phụ nữ đẹp nhất thế giới như Đường Hàn Thu đến cùng có bị cô ấy làm cho động lòng không.

Cô ấy thực sự để ý đến cái nhìn của Đường Hàn Thu, ai bảo Đường Hàn Thu lúc ấy không tin cô ấy như vậy!
Tâm lý nổi loạn của giang tinh và sự chuyên nghiệp được tu dưỡng của cô ấy không cho phép bất kì ai nghi ngờ năng lực làm việc của cô ấy!
Đây giống với việc nghi ngờ năng lực tranh cãi của giang tinh không ổn vậy, có thể kích thích tinh thần chiến đấu vô hạn của cô ấy.

Tất nhiên, nếu thời tiết không lạnh như vậy, tinh thần chiến đấu của cô ấy có thể bùng cháy mạnh mẽ hơn nữa.

Hàn Vi nói chuyện điện thoại xong trở về ngồi xuống, kiểm tra lại chữ ký của cô ấy.

Mười tấm, một tấm cũng không thể thiếu.

Du Như Băng chống đầu nhìn cô, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Hàn tổng, phản ứng sân khấu 《 Hoa hồng đỏ 》của tôi như thế nào?"
Hàn Vi là giám đốc điều hành cấp cao của công ty, cô hẳn đã xem qua dữ liệu của các thực tập sinh nhà mình.

Hàn Vi sắp xếp lại mấy chữ ký gọn gàng rồi cất đi: "So với đợt sân khấu phát hành đầu tiên, tốc độ thu hút người hâm mộ đã tăng hơn gấp ba lần."
Đôi mắt Du Như Băng sáng rực: "Các fan nói như thế nào?"
Hàn Vi nhớ lại một chút: " Mặc quần áo ấm vào , Quan hệ mẹ con hôm nay chính thức tan vỡ , mạng đều cho cô , tám chín phần là vậy."
Du Như Băng nghe vậy, vô cùng kiêu kỳ vuốt tóc mình một chút, trên mặt viết đầy chữ kiêu ngạo: "Đáng yêu trước mặt gợi cảm, không đáng một xu!"
Hàn Vi: "......"
Mơ hồ cảm thấy cô ấy đang nói số đầu tiên của cô ấy so với hiện tại là không đáng một xu sao?
Còn có người hạ thấp thành tựu quá khứ của mình như vậy sao?
Du Như Băng lại hỏi: "Vậy Đường tổng đánh giá như thế nào?"
Hàn Vi thành thật nói: "Cái này tôi cũng không quá rõ ràng, số thứ ba phát hành đúng vào lúc Đường tổng có lịch trình bận rộn, cô ấy thậm chí còn không nhìn vào điện thoại của mình khi tôi đi cùng cô ấy, tôi không biết cô ấy đánh giá như thế nào về chuyện này."
Du Như Băng vừa nghe thấy bốn chữ "lịch trình bận rộn" thì nheo mắt lại: "Ngày phát sóng là thứ bảy, Hoa Diệu cuối tuần không phải đóng cửa sao?"
Hàn Vi: "Gần đây có khá nhiều việc, thứ bảy ngày đó Đường tổng đã đi đầu tăng ca."
Du Như Băng: "Đau lòng." Lại hỏi, "Có tiền làm thêm giờ không?"

Sếp không trả tiền làm thêm giờ đều là đồ lưu manh!
Cho dù là hoa phú quý nhân gian cũng như vậy, chẳng qua đồ lưu manh này lớn lên thật xinh đẹp mà thôi!
Hàn Vi: "Không cần quan tâm loại chuyện này, Hoa Diệu sẽ không nợ lương của nhân viên vô cớ."
Hoa Diệu là một công ty chính quy, vốn hoạt động hiện tại rất bình thường, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống xấu như nợ lương nhân viên vô cớ, chèn ép sức lao động của công nhân.

Du Như Băng à một tiếng, khóe môi cong lên thành hình vòng cung, cẩn thận hỏi: "Vậy thì...!bây giờ Đường tổng có rảnh không?"
Hàn Vi lật đồng hồ đeo tay lên liếc nhìn: "Giờ nghỉ trưa rồi."
Thường thì lúc này Đường Hàn Thu sẽ để bản thân rút lui khỏi đống tài liệu phiền phức, nhìn sang chuyện khác để điều chỉnh tâm trạng.

Nếu tình huống khối lượng công việc nhẹ nhàng, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn.

Hàn Vi nhớ lại khối lượng công việc ngày hôm nay một chút, nói: "Có rảnh."
Du Như Băng cười nói: "Vậy Hàn tổng cho tôi mượn điện thoại dùng được không?"
Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn*, nhìn vào những bức ảnh có chữ ký, Hàn Vi đưa điện thoại di động của mình ra.

*Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản=Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn (吃人嘴软, 拿人手短): ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Du Như Băng nhận lấy điện thoại, nở nụ cười yêu kiều nói câu cảm ơn, đứng dậy đi ra chỗ khác để gọi điện thoại.

Như Hàn Vi đã nói, Đường Hàn Thu quả nhiên rảnh rỗi.

Du Như Băng cười hì hì ở đầu dây bên kia: "Hello, chiến hữu cách mạng thân yêu của em."
Đường Hàn Thu sửng sốt một chút, không ngờ đó là cuộc gọi của cô ấy, sau khi hoàn hồn mới nhàn nhạt ừ một tiếng.

Du Như Băng quấn chặt áo lông vũ của mình, cao giọng nói: "Ôi người phụ nữ này, em thật là lãnh đạm đáng chết!"
Đường Hàn Thu: "Nói chuyện đàng hoàng."
Du Như Băng: "Ok sếp, không thành vấn đề sếp."
Cô ấy trông đợi hỏi: "Chị đã xem sân khấu của em tập này chưa?"
Đường Hàn Thu thành thật nói: "Xem rồi."
Du Như Băng càng mong đợi hơn, thậm chí còn muốn xoa tay để giảm bớt cảm xúc phấn khích của cô ấy: "Vậy chị có......"
"Yêu em không?".