Đường Hàn Thu và Hàn Vi, Lâm Lâm sau khi nghe xong tệp tài liệu Du Như Băng chuyển tiếp tới lập tức triệu tập một hội nghị, đối với con đường sau này của thực tập sinh Trì Noãn lập một bản kế hoạch cực kỳ toàn diện.

Cuối cùng vẫn quyết định để cô ấy đi con đường làm thực tập sinh, nếu bị đào thải thì sắp xếp cho cô ấy đi con đường sáng tác này, nếu không bị đào thải nữa thì tự nhiên là tốt nhất.

Đường Hàn Thu trăm triệu lần không nghĩ tới công ty mình vậy mà sẽ cất giấu một bảo tàng như vậy, đời trước bị khống chế cô quả nhiên đã bỏ lỡ rất nhiều thứ khiến người khác kinh hỉ không thôi.

Đáng ăn mừng chính là, một đời này không có sai—— Du Như Băng đưa phần bảo tàng này đến trước mặt cô.

Du Như Băng còn thỉnh cầu cô, bất luận Hoa Diệu đối với Trì Noãn đưa ra quyết sách gì, đều tạm thời đừng cho Trì Noãn biết.

Bởi vì nhóm trưởng cô tính toán mượn cơ hội lần này giúp đỡ rèn luyện Trì Noãn tốt một chút, để cô ấy tập luyện tiến bộ hơn nữa.

Cho đến khi có một ngày cô ấy dám tự mình đến trước mặt Đường Hàn Thu giới thiệu ca khúc của bản thân.

Đường Hàn Thu hiểu rõ dụng ý của Du Như Băng, cũng đã đáp ứng rồi, yêu cầu toàn bộ nhân viên liên quan phải bảo mật với Trì Noãn.

Không may để lộ bí mật sẽ bị sa thải —— nhân viên không phục sự chỉ đạo, Đường Hàn Thu tuyệt đối không cần.


Phòng tập luyện đầu này, sau khi lòng Trì Noãn có mục tiêu xác định, cả người đều trở nên khác thường, nhảy múa tràn ngập nhiệt tình, so với cô ấy trước đây đúng là tốt hơn không ít.

Đàm Tịch nhìn Trì Noãn giống như thay đổi bản thân, lại nhìn lỗ tai đeo một chiếc tai nghe, thảnh thảnh thơi thơi ngồi ở một bên xem là Du Như Băng, trong lòng mười phần tò mò cô ấy dùng phương pháp gì.

Hình như......!Cô cũng không thấy cô ấy đứng lên chỉ dạy thì phải?
Đàm Tịch dạy xong cho một người được giao cho mình, vừa lúc lão sư cũng trở về, cô được nghỉ ngơi, chạy đến bên người Du Như Băng ngồi xuống, hiếu kỳ hỏi: "Cô làm gì rồi nha? Cô ấy hình như không giống trước đây lắm."
Giống như đột nhiên được đả thông hai mạch Nhâm Đốc* vậy, thông suốt rồi.

*Hai mạch Nhâm Đốc: Mạch Đốc cai quản phần dương của cơ thể, mạch Nhâm cai quản phần âm của cơ thể.

Đả thông hai mạch này là nội công thâm hậu liền:v
Du Như Băng cái gì cũng chưa nói, cầm lấy bên còn lại của tai nghe nhét vào lỗ tai cô, sau đó nhấn phát lại ca khúc một lần nữa.

Ba phút sau, Đàm Tịch mãn nhãn kinh diễm: "Ca khúc này dễ nghe vậy, chia sẻ cho tôi đi."
Du Như Băng nhướng mày: "Độc nhất vô nhị, không có bản chính thức." Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, "Tạm thời không có."
Đàm Tịch: "Vậy bài này của cô lấy đâu ra vậy?"
Du Như Băng hướng phía Trì Noãn hất hất cằm: "Đương nhiên là chính chủ chuyển tiếp cho tôi."
Đàm Tịch sửng sốt một chút, kinh hỉ nói: "ĐM?! Đây cũng quá lợi hại đi! Trì Noãn lại có thể thâm tàng bất lộ như vậy!"
Du Như Băng cong môi: "Đúng vậy, thâm tàng bất lộ, giang sơn của Đường tổng lại thêm một vị đại tướng nữa rồi." Fans đi đầu sự nghiệp cảm thấy mỹ mãn.


Trì Noãn nhảy ba lần mới dừng lại đi tìm Du Như Băng kiểm chứng, Du Như Băng khách quan đánh giá một lần: "Em so với trước đây có tiến bộ, vì tôi có thể thấy được em đã thử buông bỏ trói buộc, thả lỏng bản thân."
Lúc đầu, mục đích Trì Noãn muốn làm thực tập sinh là vì chứng minh bản thân, nhưng cũng không có hiệu quả rõ ràng, cô ấy vẫn nhút nhát ngượng ngùng như cũ.

Bởi vì cô ấy đánh bậy nhảy vào lĩnh vực này, giống như một con cá đột nhiên nhảy lên đất bằng, mê mang hít thở không thông.

Nhưng bây giờ khác trước đây, cô ấy có mục tiêu, có một việc có thể quay trở lại vùng nước quen thuộc của bản thân mở ra trước mặt cô ấy, đây chính là thứ kích thích động lực lớn nhất, cô ấy tự nhiên sẽ trở lại vùng nước đó, nỗ lực vì muốn sống sót.

Đuôi lông mày Trì Noãn giương lên tràn đầy vui mừng.

Du Như Băng lại nói: "Nhưng vẫn chưa đủ."
Cô quay đầu nhìn Đàm Tịch, đột nhiên hỏi: "Ca khúc của em ấy có dễ nghe không?"
Đàm Tịch cười nói: "Đặc biệt dễ nghe." Cô ấy nhìn về phía Trì Noãn, "Có thể viết ra ca khúc như vậy, em thật sự rất tuyệt!"
Cô ấy lộ ra một nụ cười thân thiện: "Ca khúc này có thể chuyển tiếp cho tôi một bản không?"
Đối mặt với sự khẳng định và được khen ngợi, cảm xúc của Trì Noãn mênh mông, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhịn không được đỏ lên, hai con mắt xinh đẹp sáng ngời rất đáng yêu.

Du Như Băng nhìn dáng vẻ cô ấy có chút tự tin, thừa cơ hội nói: "Đúng vậy, chính là tâm tình này, em phải nhớ kỹ tâm tình bây giờ của em! Khi nhảy phải nghĩ tới chuyện Đàm Tịch khen, nghĩ lại tâm tình của mình lúc được khen là như thế nào, tiếp theo là nghĩ tới sau này khán giả nghe được ca khúc đó cũng khen ngợi dáng vẻ này của em."
"Em phải tự tin mới có thể lay động người khác, hơn nữa còn phải đánh bại những người đã khinh thường tài năng của em."
Trì Noãn nghe vậy, giống như thật sự lĩnh ngộ được điều gì, hưng phấn nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn nhóm trưởng!"

Sau đó lại chủ động chạy về tiếp tục tập luyện, rất có dáng vẻ liều mạng của Tam nương*.

*Ba người phụ nữ xinh đẹp của Trung Quốc: Muội Hỷ, Đát Kỷ và Bao Tự.

Đàm Tịch không hiểu ra sao: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tôi chỉ là mới khen cô ấy có một câu thôi mà?
Du Như Băng thở dài: "Haiz, đứa trẻ số khổ bị vắng vẻ lâu quá thôi."
Sau đó đem chuyện của Trì Noãn nói cho cô nghe thuật lại một lần nữa, Đàm Tịch nghe xong nhíu mày, cực kỳ không ổn: "Gia trưởng như vậy là huỷ hoại tương lai con trẻ."
Du Như Băng gật đầu: "Cho nên chúng ta thân là fans sự nghiệp của Đường tổng phải dẫn đứa trẻ này đi con đường đúng đắn."
Đàm Tịch lập tức nói: "Xin lỗi, tôi là fans nhan sắc, không phải fans sự nghiệp."
Du Như Băng bỗng nhiên đứng dậy, vòng qua túi bên kia, chuẩn xác móc ra một viên kẹo, sau đó quay về nhét vào trong tay cô ấy, nắm tay cô ấy, vui mừng nói: "Cô bây giờ phải rồi."
Đàm Tịch: "???"
Cô bán sỉ hộ khẩu fans hả?!
Du Như Băng lấy điện thoại di động nhét vào trong túi, yêu thương sờ đầu cô ấy, sau đó xin phép giáo viên hướng dẫn phải đi vệ sinh một chút.

...!
Trong lúc Du Như Băng vào nhà vệ sinh cũng không quên cầm di động nghiên cứu lịch sử idol, kết quả đi vệ sinh rửa tay xong, thành công để quên điện thoại ở bồn rửa tay, về tới phòng luyện tập mới nhớ đến.

Cô vỗ ót một cái, thật là lớn tuổi rồi trí nhớ không tốt! Sau đó vội vàng quay lại lấy điện thoại.

Cô vừa quay trở lại, vừa đau khổ suy tư.


Cứ cảm thấy, cô đã quên một chuyện rất quan trọng nào đó.

...!
Đường Hàn Thu đứng ở bồn rửa tay phát hiện một cái điện thoại rất quen mắt —— màu trắng, không có ốp lưng, hình như cùng cái của Du Như Băng giống nhau như đúc.

Cô lau khô nước trên tay, cầm lấy di động quan sát một hồi, càng xem càng cảm thấy là của Du Như Băng, nhưng không có cách nào xác định được 100%.

Cho nên cô dứt khoát lấy di động ra, tính toán gọi điện thoại cho Du Như Băng.

Nếu Du Như Băng bắt máy, vậy cô cũng không cần đi thêm một đoạn đường hay làm phiền người khác đến phòng tập luyện hỏi một chuyến.

Cô mở thông tin ra lục, nhanh chóng tìm được số điện thoại của Du Như Băng, ngón tay xinh đẹp trong suốt như ngọc nhẹ nhàng nhấn màn hình, nháy mắt chuyển tới giao diện cuộc trò chuyện.

Điện thoại trắng màn hình đen vốn yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay đột nhiên vang lên, ánh sáng trong suốt chiếu lên giống như đáp lại cô.

Cô rũ đôi mắt xuống, xem chữ trên thanh màn hình, đồng tử bỗng nhiên mở to, trong đầu ong một tiếng, ký ức kháng cự chán ghét về đời trước mang theo hương vị hắc ám khiến người ta ghét bỏ, trong nháy mắt này như lọt vào biển sóng lớn, mãnh liệt cuồn cuộn, bao phủ lấy cô.

Chỉ thấy trên màn hình kia hiển thị sáu chữ to rõ ràng.

—— Con rối không biết nghe lời..