Editor: Qing Yun

“Tôn giả, chủ trì tới.”

Sa di trong viện của Minh Kinh đi đến báo cho y, hắn cúi đầu không dám nhìn loạn.

Minh Kính ừ một tiếng, tay vuốt v e trán của Việt Khê — chân khí tiêu hao quá độ, trên đường đưa cô về, cô đã không nhịn được ngủ thiếp đi, đến giờ đã qua ban ngày rồi.

Minh Kính đứng dậy đi ra ngoài, ngoài sân có một cây Vạn Năm, cái cây này hơi xấu bởi nó trụi lủi không có lá.

Chủ trì đứng ở dưới cây Vạn Năm, khi đứng dưới gốc cây này, ông ta như có thể nghe được tiếng Phật âm mơ hồ, tiếng nói nhẹ nhàng làm lòng người tĩnh lặng.

Loại cây Vạn Năm này còn được gọi là cây đạo, đứng dưới tàng cây có thể tiếp xúc với “Đạo” một cách trực tiếp nhất. Loại cây này sống trăm năm thì gọi là cây trăm năm, sống nghìn năm thì gọi là cây nghìn năm, cây trong sân của Minh Kính tôn giả đương nhiên đã sống được vạn năm rồi.

Cây Đạo Vạn Năm, dưới tàng cây sẽ làm đạo tâm trong vắt, chỉ cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Nhưng chủ trì cũng không dám đứng quá gần cây Vạn Năm này, đạo pháp như sông cuồn cuộn, càng đến gần cây Vạn Năm thì “Đạo” trong đó càng hỗn loạn, có thể ảnh hưởng đạo tâm của một người.

Đạo tâm hủy, sao có thể tu luyện được nữa?

Cho đến bây giờ, khắp Tiên giới chỉ có ba người có thể tiếp xúc gần cây Vạn Năm, Minh Kính tôn giả chính là một trong ba người này.

Lần này chủ trì đến đây là vì việc xuất quan của Minh Kính, Tiên giới phân làm bốn phương, Đại Âm Tự bọn họ chiếm cứ phương Tây, Minh Kính thân là tôn giả, mai danh ẩn tích ở Tiên giới cả vạn năm, bây giờ xuất quan đương nhiên phải mời tiên quân các phương khác đến làm khách.

Đương nhiên, mục đích chủ yếu chính là để những người khác biết Minh Kính tôn giả của Đại Âm Tư bọn họ vạn năm trước là người mạnh nhất Tiên giới, vạn năm sau cũng là như vậy.

Trước nay Minh Kính đều không để ý đến vấn đề này, nhưng y cũng hiểu suy nghĩ của những người khác cho nên tùy ý bọn họ làm.

Cuối cùng chủ trì lại nhớ đến một chuyện khác, ông ta do dự hỏi: “Nghe nói lần này tôn giả dẫn theo một nữ thí chủ đến đây, cũng không biết là vị tiên tử nào?”

Ngàn vạn năm qua chưa từng thấy có ai xuất hiện bên cạnh Minh Kính tôn giả, hôm qua khi y ôm một vị tiên tử trở về, khắp Đại Âm Tự ai cũng tò mò thân phận của tiên tử kia.

Nghe vậy, Minh Kính bình tĩnh dùng giọng điệu tự nhiên cùng đương nhiên nói: “Cô ấy là đạo lữ của ta.”

“A, thì ra là đạo lữ của tôn giả… Đạo lữ… Đạo… Lữ?” Chủ trì nói đến một nửa mới hiểu ý của Minh Kính, vẻ mặt ông ta lập tức cứng đờ.

Minh Kính liếc nhìn ông ta, hỏi: “Ông còn việc gì à?”

Có việc, tôi có rất nhiều lời muốn nói!

Sau khi nghẹn một lúc, chủ trì mới lúng túng nói: “… Không, không có việc gì.”

Chủ trì Đại Âm Tự mơ màng đi ra ngoài, cho đến khi đi ra khỏi viện của Minh Kính, ông ta mới ai u một tiếng, duỗi tay sờ đầu nói: “Đạo lữ? Minh Kính tôn giả lấy đâu ra đạo lữ?”

— nếu tin tức này truyền ra thì có lẽ cả Tiên giới đều phải bị chấn động.

Chủ trì vuốt đầu, vẻ mặt ngu ngơ đi ra ngoài.

Minh Kính suy nghĩ một lát sau đó gọi tiểu tăng nói hắn mang đồ ăn đến.

Tiểu tăng mờ mịt không hiểu, lẩm bẩm hỏi lại: “Ăn… Ăn?”

Chỉ chốc lát sau tiểu tăng đã bưng một ít thức ăn đến, Minh Kính liếc mắt nhìn, y hơi nhướng mày khi thấy thức ăn — trên mâm ngọc là linh quả mang theo linh khí thuần túy.

Người của Tiên giới sinh ra chính là tiên thai, tiên thai không giống người phàm, họ không cần ăn ngũ cốc, vừa sinh ra là có thể tích cốc ngay, cho nên cũng không để ý đồ ăn thường ngày. Đối với bọn họ, hương vị đồ ăn là thứ yếu, chính yếu vẫn là linh khí mà đồ ăn có được.

Dưới vẻ kinh ngạc trợn mắt há mồm của tiểu tăng, Minh Kính tự mình đi làm vài món thức ăn phù hợp với khẩu vị của Việt Khê. Nguyên liệu nấu ăn có linh khí nồng đậm, nấu ra cũng thơm nức.

Tiểu tăng ngửi mùi đồ ăn trong không khí, hắn chỉ biết trộm nuốt nước bọt.

Đồ ăn làm xong được dùng thuật pháp để giữ độ ấm, khi Việt Khê tỉnh lại, đồ ăn vẫn còn nóng hổi như mới nấu xong, hương vị cũng vẫn còn nguyên vẹn.

Việt Khê tỉnh dậy thấy tay chân mất lực, đây là một loại biểu hiện của kiệt sức, đối với cô đây là một loại thể nghiệm rất xa lạ, trước giờ đều là cô bắt nạt người khác, hiếm khi có người có thể làm cô khó xử thế này.

“Tỉnh rồi?” Hàn Húc duỗi tay truyền chân khí cho cô: “Em tiêu hao chân khí quá độ, nghỉ ngơi nhiều một chút là không sao. Ngủ lâu vậy chắc cũng đói bụng rồi, ta làm một ít đồ ăn, em ăn trước đi.”

Việt Khê vừa ăn vừa nhìn xung quanh, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Minh Kính, cô suy tư nói: “Anh… Anh vốn là người của Tiên giới à?”

Tuy là dò hỏi nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

Minh Kính cười khẽ nói: “Ta đúng là người của Tiên giới…”

Vạn năm trước y vào tháp Tọa Vong bế quan, một phần hồn đi xuống hạ giới trở thành Minh Kính, sau đó biến thành Hàn Húc. Bây giờ công đức viên mãn, hồn quay về bản thể, đó là Minh Kính tôn giả của Tiên giới.

“Thiên hạ này có 3000 thế giới lớn và vô số thế giới nhỏ, Trái Đất là một trong những thế giới nhỏ đó, nó là một thế giới cực kỳ độc đáo.” Minh Kính cảm thấy rất thú vị, y nói tiếp: “Thế giới này vô hạn tiếp cận với đại đạo, vô số đạo pháp được cất chứa bên trong, đây là lần đầu ta gặp một thế giới như vậy.”

Bản thân Việt Khê là chuyển thế của Hồng Liên Nghiệp Hỏa, hồng liên là thứ tồn tại từ thời sơ khai của Trái Đất, có thể nói nó là hóa thân của thứ gì đó, cũng vì vậy nên Việt Khê học cái gì cũng rất nhanh.

“Sư phụ…” Minh Kính gọi một tiếng, y đi đến bên cạnh Việt Khê, mặt đầy ý cưới nói: “Mới đầu ta cũng không có ký ức, mãi đến sau ký ức về Tiên giới mới thường xuất hiện trong đầu… Không phải ta cố ý giấu sư phụ, sư phụ sẽ không giận ta chứ?”

Việt Khê nhìn y, cô lắc đầu nói: “Không đâu.”

Minh Kính liền bật cười, y vươn một bàn tay kéo cổ của cô về phía trước đồng thời cúi đầu hôn môi cô, mọi cách lưu luyến, hơi thở nóng rực như một ngọn lửa thiêu đốt lan sang người Việt Khê. 

Việt Khê bị y hôn đến mức tay chân nhũn ra, hai tay đặt lên vai y, hơi thở gấp gáp nói: “Nói cách khác, anh… Anh là hòa thượng ngàn vạn năm?”

Minh Kính vừa hôn cô vừa nói mơ hồ không rõ.

Bả vai Việt Khê bị y cắn đau, cô nhíu mày nói: “Hòa thượng không nên thanh tâm quả dục à, sao đến lượt anh thì… Anh…”

Minh Kính cười khẽ, hơi thở của y nóng rực như lửa.

“Bởi vì sư phụ là tất cả mong muốn khát vọng của ta, cũng là tất cả ‘dục’ của ta, cho nên ở trước mặt dục niệm, ta hơi khó kiềm chế…”

Việt Khê: Đều là ngụy biện!

*

Tục ngữ nói trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt qua, hơn nữ Minh Kính cũng thản nhiên không hề có ý giấu giếm, cho nên chẳng mấy chốc cả Đại Âm Tự đều biết Minh Kính tôn giả của bọn họ có một đạo lữ, còn là một tiên tử cực kỳ xinh đẹp.

“Vậy phải làm sao đây? Nào có hòa thượng có đạo lữ? Thế này không hợp quy củ!”

“Quy củ? Quy củ cái gì? Có giỏi thì ông đi nói với Minh Kính tôn giả, nói ngài là hòa thượng, có đạo lữ là không quy cuỷ, ông đi nói đi!”

“…”

Các trưởng lão của Đại Âm Tự nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười khổ một tiếng, ai dám có ý kiến với quyết định của Minh Kính tôn giả?

Không dám, không có ai dám!

Cho nên dù trong lòng mọi người ít nhiều cũng có ý kiến nhưng không ai dám nói gì cả.

Tin tức Minh Kính tôn giả xuất quan đã thổi quét toàn bộ Tiên giới, khắp Tiên giới đều đang thảo luận chuyện này. Cái tên Minh Kính tôn giả im lặng sau một vạn năm lại vang vọng khắp Tiên giới lần nữa.

Có rất nhiều tiên nhân tuổi còn nhỏ cảm thấy tên này hơi xa lạ, không tránh được tò mò.

“Ai, các ngươi tuổi còn nhỏ nên không biết Minh Kính tôn giả. Nhớ trước đây Minh Kính tôn giả chính là người mạnh nhất Tiên giới, dù là bốn vị tiên quân khác cũng không đánh lại được ngài ấy…”

Nói đến cái này, bọn họ lại không tránh được nói đến tin đồn gần đây.

“Lại nói, hình như Minh Kính tôn giả có một vị đạo lữ, cũng không biết tiên tử nhà ai may mắn nhận được lòng yêu mến của Minh Kính tôn giả như vậy.”

Tuy nói mọi người tò mò nghị luận sôi nổi nhưng không có ai không biết điều mà đi nói lung tung gì cả. Ở Tiên giới, kẻ mạnh làm vua, Minh Kính tôn giả mạnh như vậy, y làm gì cũng không ai có thể xen vào.

Thời gian trôi đi, hôm nay chính là ngày Đại Âm Tự mở tiệc chiêu đãi bốn phương, vì để ăn mừng Minh Kính tôn giả xuất quan, Đại Âm Tự phát thiệp mời cho những nhân vật có uy tín danh dự của Tiên giới, mời tiên nhân bốn phương đến ăn mừng. Đương nhiên, trong đó có không ít người cũng cảm thấy rất hứng thú về vị đạo lữ trong lời đồn của Minh Kính tôn giả, đều hy vọng lần này có thể gặp được vị tiên tử kia.

Ngày này, vô số khách quý ghé thăm chùa, khi các vị khách đều ngồi xuống ghế, bọn họ chợt nghe thấy tiếng chuông chùa vang lên — đây là 81 chiếc chuông Trấn Thiên của Đại Âm Tự, mà người duy nhất có thể làm cả 81 chiếc chuông cùng vang lên chỉ có một người.

Mọi người nhìn về phía cửa chính, thấy có người đang bước vào. Hai người này đều mặc đồ màu trắng, một người trong đó chính là Minh Kính tôn giả, diện mạo đoan trang, còn người bên cạnh y là một tiên tử rất xinh đẹp, mặt mày như họa, cô đứng bên cạnh Minh Kính nhưng hoàn toàn không bị làm lu mờ, khi nhìn thấy Minh Kính tôn giả, mọi người đương nhiên cũng nhìn thấy cô, tuyệt đối không có chuyện bỏ qua.

Người này chính là đạo lữ của Minh Kính tôn giả?

Trong đầu mọi người đều có suy nghĩ như vậy.

“Là cô!” Đột nhiên có một giọng nữ vang lên, mọi người quay đầu nhìn thấy một cô gái mặc đồ màu đỏ đang nhìn Việt Khê, ánh mắt cô ta như muốn phun ra lửa.

Cô gái trợn mắt nhìn Việt Khê một cái sau đó căm giận quay đầu nói với người đàn ông trung niên ở bên cạnh: “Sư phụ, chính là cô ta, chính cô ta đã giết cha của con, nếu con không có pháp bảo hộ thân của sư phụ đưa cho thì có lẽ con cũng đã bị cô ta gi3t chết rồi.”

Người đàn ông mặc đồ màu đen bên cạnh cô ta chính là Hỏa Ly tiên quân của phương Đông.

Hỏa Ly tiên quân này là người có tính cách thô bạo, hơn nữa ông ta rất bao che và không nói lý, ông ta có ba đệ tử, người vừa nói chuyện chính là nữ đệ tử duy nhất của ông ta.

Việt Khê nhìn cô gái áo đỏ, cô cảm thấy người này hơi quen mắt, suy nghĩ giây lát mới nhớ ra cô ta là Cố Thải Câm, con gái của lâu chủ Minh Nguyên Lâu.

Ngày đó Việt Khê mới vừa ra khỏi thang trời đã gặp vị đại tiểu thư của Minh Nguyệt Lâu này, lúc ấy cô ta cướp của người không thành còn bị cô cướp lại. Cha cô ta là lâu chủ Minh Nguyệt Lâu, sau khi Việt Khê ra khỏi bí cảnh, người này lại muốn ra tay tàn nhẫn với cô, lúc đó nếu không phải thực lực của Việt Khê đủ mạnh thì có lẽ đã bị vị lâu chủ này đánh chết.

Chuyện Cố Trường Thanh, lâu chủ Minh Nguyệt Lâu bỏ mình là chuyện đã truyền khắp Tiên giới suốt thời gian gần đây, mọi người chỉ nghe nói ông ta bị một tiên tử trẻ tuổi gi3t chết, tiên tử kia có một loại lửa kỳ lạ, loại lửa kỳ lạ này thậm chí đã cháy khắp Thất Lạc Cốc chừng một tháng mới tắt. Sau khi lửa tắt, mọi người đi điều tra mới phát hiện cửa vào bí cảnh Thất Lạc Cốc đã bị thiêu rụi hoàn toàn, không có bất cứ sinh mệnh nào sống sót.

Cố Thải Câm phẫn nộ trợn mắt nhìn Việt Khê, cô ta chỉ hận không thể lột da róc xương cô, cho nên quay sang nói với sư phụ của mình: “Sư phụ, người nhất định phải báo thù cho cha của con, cha của con chết rất thảm!”

Hỏa Ly tiên quân cười khẽ vỗ đầu Cố Thải Câm, ông ta nói với Việt Khê: “Cố lâu chủ trước nay đối đãi với mọi người rất ôn hòa, cũng không biết ông ấy đắc tội đạo lữ của Minh Kính tôn giả chỗ nào mà cô lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Ai ai cũng biết Thải Câm là đồ đệ của Hỏa Ly ta, Minh Kính tôn giả, quý phu nhân làm vậy có phải là khinh thường Hỏa Ly này không?”

“Hỏa Ly tiên quân, hôm nay mời ngài đến là để chúc mừng Minh Kính tôn giả của Đại Âm Tự ta xuất quan, nếu ngài đến là để hưng sư vấn tội thì Đại Âm Tự ta không chào đón ngài.”

Trưởng lão Cửu Lê có tính cách nóng nảy như màu sắc đỏ rực của chiếc cà sa ông ta đang mặc, lúc này ông ta đang tức giận vô cùng, nhìn thấy dáng vẻ không thân thiện của Hỏa Ly tiên quân, ông ta lập tức lên tiếng, giọng điệu cũng hoàn toàn không khách khí.

Hỏa Ly tiên quân nghe được thì trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Nếu là trước kia, hòa thượng của Đại Âm Tự nào dám nói như vậy với ông ta, chẳng qua là vì Minh Kính xuất quan làm bọn họ có thêm tự tin, thế mà lại trở nên càn rỡ hơn, đến Hỏa Ly này cũng không coi ra gì.

Bầu không khí trong phòng lập tức tràn đầy căng thẳng, tựa như chỉ giây sau là sẽ có người lao vào đánh nhau.

Tiên quân phương Nam là một người phụ nữ lớn tuổi có diện mạo vô cùng xinh đẹp dịu dàng, lúc này bà ấy lên tiếng giảng hòa: “Nhiều năm như vậy mà tính cách của Hỏa Ly tiên quân vẫn táo bạo thế này… Ta vẫn chưa chúc mừng Minh Kính tôn giả xuất quan, vạn năm qua đi, thực lực của tôn giả chắc là lại tăng lên một bậc rồi.”

Nghe lời này, Minh Kính chỉ cười chứ không đáp lại lời bà ấy, y duỗi tay kéo Việt Khê đến chỗ ngồi mới nói: “Lần nào mời mọi người đến chủ yếu là để giới thiệu đạo lữ của ta với mọi người…”

Giọng điệu của y làm mọi người nghe như y đang khoe khoang, nhưng nghĩ lại thấy đây có lẽ là ảo giác của bọn họ.

Minh Kính tôn giả mới không phải người ấu trĩ như vậy!

“Hoang đường!”

Nghe vậy, Hỏa Ly tiên quân lại hừ lạnh một tiếng, ông ta nói lời phản đối: “Phật gia kỵ sắc, Minh Kính tôn giả làm như vậy chính là phạm vào giới…”

“Ta phạm vào sắc giới thì sao?” Minh Kính hỏi lại, giọng điệu vô cùng đương nhiên.

Hỏa Ly tiên quân: “…”

Ngài nói đúng tình hợp lý như vậy thật sự ổn sao?

Hỏa Ly tiên quân hít sâu một hơi, nói: “Vị tiên tử này có thể được Minh Kính tôn giả thích, thậm chí không tiếc phá giới thì chắc chắn thực lực không tầm thường, không biết ta có vinh hạnh được luận đạo một vài với cô không?”

Ông ta chưa nói hết lời đã đánh một ngọn lửa về phía Việt Khê.

Thấy thế, mọi người đều ồ lên, hoàn toàn không đoán được Hỏa Ly tiên quân nói đánh là đánh.

“Bùm!”

Cùng là một ngọn lửa bốc cháy lên chắn trước mặt Việt Khê, ngọn lửa này cũng không nóng, thậm chí còn làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, nó vừa đụng đến lửa của Hỏa Ly tiên quân là chậm rãi cắn nuốt ngọn lửa của ông ta luôn.

Đáy mắt Việt Khê có ánh vàng kim lưu động, cô nói: “Hồng Liên nở…”

Trong phòng xuất hiện rất nhiều hoa sen, khi Việt Khê vừa dứt lời, những đó hoa ấy lập tức nở rộ, cánh hoa bay tán loạn, nếu bị cánh hoa này đụng tới liền ị nghiệp hỏa đốt lên, tiên thể bị lửa lớn ăn mòn.

Lửa của Hỏa Ly và nghiệp hỏa của Việt Khê va chạm, lập tức một vòng sóng lực mạnh mẽ nổ ra.

Mọi người lao ra khỏi phòng, trong lòng đều vô cùng rụng động, bọn họ nhìn ngọn lửa đỏ sậm kia chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

“Đây là lửa gì mà lại làm ta thấy sợ như vậy…”

“Không biết, có điều Hỏa Ly tiên quân chính là lửa của sen cửu tâm, thiêu đốt nóng rực, nhưng hình như cũng không thể chống cự được lửa này… Minh Kính tôn giả, rốt cuộc ngài tìm được đạo lữ ở đâu vậy, đúng là đáng sợ?”

Trong đại sảnh, chỉ còn lại ba vị tiên quân và Minh Kính là vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế.

Vẻ mặt ba vị tiên quân cũng không quá đẹp, ngọn lửa lạnh lẽo kia không ngừng đốt cháy tiên thể của bọn họ. Đến tu vi của họ, ngọn lửa bình thường hoàn toàn không làm gì được.

Cho nên nói, rốt cuộc đạo lữ của Minh Kính tôn giả dùng loại lửa gì?

Sao lại đau như vậy!!!

Cho dù bị cháy đau muốn chết thì ba vị tiên quân vẫn giữ mặt ngoài bình tĩnh, thậm chí là bất động như núi — nếu bỏ chạy, sau này còn duy trì cái uy của tiên quân thế nào được nữa?

Bọn họ chỉ chịu một chút dư uy đã có người không đứng vững được chứ đừng nói Hỏa Ly tiên quân trực tiếp đối mặt với ngọn lửa này, trong lòng ông ta cũng hối hận muốn hộc máu.

Vừa rồi ông ta ra tay với Việt Khê, một mặt là muốn dạy dỗ Việt Khê một bài học, mặt khác là muốn thử thực lực của Minh Kính, chẳng qua ông ta không thể ngờ rằng Việt Khê lại mạnh như vậy, mạnh đến mức làm ông ta cảm thấy sợ hãi.

“Được rồi, sư phụ….”

Minh Kính lên tiếng, y duỗi tay nắm tay Việt Khê, Việt Khê nhìn y một cái sau đó mím môi dập tắt lửa.

Nghiệp hỏa vừa tắt, áp lực đè lên Hỏa Ly lập tức biến mất, ông ta thở phào theo bản năng, ánh mắt nhìn Việt Khê cũng trở nên kỳ lạ.

Mẹ nó, một Minh Kính còn chưa tính, sao đạo lữ của y cũng mạnh như vậy? Còn có để những người ở Tiên giới khác được sống không?

Minh Kính cười như không hỏi: “Hỏa Ly tiên quân có vừa lòng với thực lực của đạo lữ của ta không?”

Tiên giới lấy thực lực làm chủ, Minh Kính cũng không mong những người khác cho rằng Việt Khê sống dựa vào mình. Y cần cho những người ở Tiên giới biết đạo lữ của y có thực lực mạnh mẽ, đó là dù không có Minh Kính y cũng không ai có thể khinh nhục hạ thấp cô.

Nhưng đúng là trùng hợp, Hỏa Ly tiên quân vừa vặn chui ra.

Nghĩ vậy, ánh mắt Minh Kính nhìn Hỏa Ly cũng càng hòa hảo hơn.

Hỏa Ly không tình nguyện nói: “… Thực lực của vị tiên tử này quả thật rất mạnh.”

Mạnh đến mức, những người khác không thể tưởng tượng được.

Tiên quân ở phương Nam chớp mắt, hỏi: “Vừa rồi hình như tôi nghe thấy Minh Kính tôn giả gọi tôn phu nhân là… Sư phụ? Tôi nghe lầm sao?”

Nghe vậy, Minh Kính cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, có vấn đề gì à?”

Mọi người: “Không… Không thành vấn đề.”

Sư phụ của Minh Kính tôn giả, vậy thì thực lực mạnh tới cỡ nào!?

Hỏa Ly tiên quân nghe vậy thì trong lòng lại cảm thấy được an ủi phần nào, bại bởi sư phụ của Minh Kính tôn giả, vậy cũng không oan!

Trải qua việc hôm nay, Việt Khê trở nên nổi danh khắp Tiên giới, mọi người nhắc tới cô không phải đạo lữ của Minh Kính tôn giả nữa mà là “Hồng Liên tiên quân.”

Cả Tiên giới chỉ có năm tiên quân, Minh Kính cũng coi như một người, bây giờ lại có thêm Việt Khê nữa là tổng cộng sáu người. Trong một thời gian dài dòng tiếp theo, những tin tức liên quan đến Việt Khê và Minh Kính đều làm chúng tiên cảm thấy vô cùng có hứng thú, sách tranh vẽ ra được đón chào rất nhiệt tình.

Trong đó có thể nói thân phận của Việt Khê vô cùng thần bí, cô đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định chính là thực lực của Hồng Liên tiên quân này rất mạnh.

Đối với Việt Khê và Minh Kính, những lời thảo luận của người ngoài hoàn toàn không có ảnh hưởng gì tới bọn họ, mối quan hệ của cả hai cũng không có gì thay đổi.

“Thật ra trường sinh cũng không phải chuyện tốt gì, có đôi khi sẽ cảm thấy rất nhàm chán.”

Bởi vì sinh mệnh quá dài, có khi còn không tránh khỏi cảm thấy cô độc.

“… Trên thế giới này có 3000 thế giới lớn, vô số thế giới nhỏ. Nếu sư phụ thấy ở Tiên giới nhàm chán thì có thể đến những thế giới khác chơi, coi như đi du lịch.”

Khi nói lời này, vẻ mặt của Minh Kính lại không thấy có gì là nhàm chán, y cười tủm tỉm, đầu mày cuối mắt đều là ý cười.

Việt Khê đương nhiên đồng ý: “Được.”

Nghe cô đồng ý, Minh Kính lại cười tươi hơn.

Chủ trì và các trưởng lão Đại Âm Tự đều cảm thấy bây giờ tôn giả bình dị gần gũi, không còn lạnh lùng như trước.

Y cười nhiều hơn, không phải loại cười từ bi nhưng không thể với tới, mà là nụ cười dịu dàng chân thật.

“Sư phụ, lại đây…”

Minh Kính duỗi tay kéo Việt Khê vào lòng, y ôm cô vừa hôn vừa xoa.

“Vậy chờ chơi ở Tiên giới chán rồi, chúng ta sẽ đến nơi khác chơi. Nghe nói có thế giới rất thú vị, rất nhiều đồ vật được làm từ kẹo, cả nhà cửa cũng có vị kẹo…”

Hai người nhỏ giọng nói chuyện, Minh Kính ôm Việt Khê mãi không buông tay, y rất thích ôm Việt Khê vào lòng.

Động tác này hai người đều thấy rất thoải mái.

— Một người quá cô đơn, nhiệt độ của hai người lại vừa vặn tốt.