Edit: Thiên Tình
Vũ Văn Phong không xem lời Văn Anh nói là thật, hắn nghĩ lúc này tâm trạng nàng không tốt, mới nói không lựa lời thôi. Nhưng hắn vẫn nhận ra nàng khác với thường ngày. Dĩ vãng, nàng đơn giản chỉ cần cười cũng đã có thể hấp dẫn người khác. Nhưng giờ đây nụ cười của nàng không còn, lại gia tăng một loại khí chất khó mà miêu tả. Lông mày khẽ nhíu, như hoa quỳnh lặng lẽ nở trong đêm, không muốn hiển lộ trước mặt người khác, chỉ muốn tự thổ lộ với bản thân.
Hắn nhớ tới những đồn đại dạo gần đây, rằng Thái tử khá lạnh nhạt với vị Chính phi nương nương này, hai người thậm chí không ngủ cùng một phòng. Hắn đăm chiêu, chỉ hỏi: "Hoàng tẩu tâm trạng không tốt?"
"Sao ngươi nhìn ra tâm trạng ta không tốt?"
"Lẽ nào rủa ta chết là đang thể hiện hoàng tẩu tâm trạng tốt?" Hắn sờ sờ mũi, "Vậy cũng không phải không được."
"Ai rủa ngươi chết, ta rõ ràng là chúc ngươi bình an hỉ nhạc, đúng là có lỗ tai mà cũng như không." Nàng vẩy thức ăn, liếc hắn một cái, rồi tiếp tục nhìn bầy cá bơi lội.
Hắn lại sờ lỗ tai, "Thì ra là vậy, còn phải cảm ơn hoàng tẩu..."
Chạng vạng, tà dương toả ánh sáng êm dịu mờ ảo, chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, phủ lên một tầng sáng mông lung. Cổ tay như gốm sứ lộ ra khỏi tay áo, đeo chiếc vòng cẩm thạch, gác lên lan can bằng gỗ lim, phát ra một tiếng vang giòn, hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Vũ Văn Phong gian nan dời tầm mắt, câu được câu không cùng nàng trò chuyện.
Qua hồi lâu, nàng đột nhiên quay đầu hỏi: "Sao ngươi còn ở đây?"
Vũ Văn Phong: "..."
Hắn định nói chuyện, đã thấy nàng đứng lên. Hắn theo bản năng duỗi tay ra, đến một nửa lại rụt về, "Hoàng tẩu muốn đi đâu?"
Nàng nhìn hắn, "Liên quan gì đến ngươi?"
Hắn hơi ngây ra. Quả thật, nàng là Thái tử phi chứ không phải Nhị hoàng tử phi, muốn đi chỗ nào, liên quan gì đến hắn?
Nhưng chẳng hiểu sao hắn lại không yên lòng, ngẫm một lát vẫn nói: "Bên cạnh ngài không có tỳ nữ đi theo, nếu muốn đi, hay là nói trước với đại ca một tiếng cho thỏa đáng, miễn cho đại ca lo lắng."
"Dông dài."
Nàng không thèm nghe, tự ý nhấc chân muốn đi, hắn lại dùng một câu khiến nàng dừng bước.
"Xem ra đúng là đại ca chọc giận hoàng tẩu rồi."
Nàng dừng lại, xoay người nói: "Việc này cũng liên quan gì đến hắn đâu?"
"Đúng, cũng không liên quan đến đại ca." Hắn bất giác cười rộ lên, mở quạt xếp, "Nếu như hoàng tẩu muốn tiêu khiển, không bằng ta dẫn ngài đi một nơi thú vị hơn?"
Văn Anh khẽ liếc hắn, hồi lâu mới nói: "... Ta là hoàng tẩu của ngươi đấy."
Vũ Văn Phong: "..."
Hắn nhìn qua giống kẻ xấu tiếu tưởng chị dâu lắm sao?
Đúng vậy, hắn giống.
Ngay lúc hắn suy sụp mà từng chút từng chút gấp quạt lại, nữ nhân nguyên bản muốn đi kia đột nhiên đứng trước mặt hắn.
"Đi đâu?"
Nàng mím môi hỏi.
Lồng ngực hắn như giấu một con chim sẻ, đột nhiên nhảy lên. Hắn cười, nháy mắt, "Đi xem sẽ biết."
*
Nơi hai người đi đến là một bờ hồ tĩnh lặng trong cung. Mặt trời ngã về tây, bầu trời giống như bị rớt vào một giọt mực, nhuốm lên một lớp màn đen mỏng, mặt hồ cũng nhấp nhô những gợn sóng lung linh lấp lánh. Bốn bề vắng lặng, ngay cả tiếng chim ríu rít cũng không nghe thấy, chỉ có cơn gió thổi qua ngọn cây mang theo tiếng rì rào sóng cuộn.
Văn Anh nắm chặt áo choàng trên vai. Thấy Vũ Văn Phong ở đằng xa, hai tay đang nâng thứ gì, nàng nhanh chân đi đến.
Tới gần nàng mới phát hiện đó là một tấm khăn vuông, bên trong chứa đầy hạt dẻ nóng hổi, chúng nứt thành cái miệng cười toe toét vừa xấu xa vừa nịnh nọt, lại tỏa mùi hương thơm lừng.
"Ngươi đi cả buổi, là vì cái này?" Nàng hỏi.
"Đương nhiên, ngắm cảnh phải có chút mỹ thực, mới là thú vui nhân gian." Hắn cười đùa, tay cũng không nhàn rỗi, mặt mày hớn hở chỉ huy, "Hoàng tẩu cầm cái này, miệng nó mở to, dễ bóc vỏ... Ta lấy ở chỗ cung nhân đấy, bọn họ thích chôn trong than hồng, hạt dẻ hay khoai lang cái nào cũng có, ngài không thích?"
Nàng không trả lời, chỉ làm theo lời hắn nhặt lấy hạt dẻ kia, bóc ra quả nhiên còn nguyên. Nàng tinh tế nhấm nháp, chỉ cảm thấy hương vị ngọt mềm, dư vị quanh quẩn.
"Hoàng tẩu ăn quá dè dặt, hồi lâu chỉ mới phá được chút da, mà không biết rằng khi ăn một món ngon tuyệt đỉnh, giống ta như vầy, há miệng to một chút..." Hắn giấu hạt dẻ vào tay áo, sau đó cầm ra một cái đã bóc vỏ ném vào miệng, làm mẫu cho nàng cái gì gọi là há to miệng.
Bởi vì là làm mẫu, động tác so với bình thường khoa trương có thêm, cố gắng dùng biểu cảm sinh động tạo hiệu ứng ''ăn như thế rất là ngon''.
Văn Anh lập tức nhịn không được xì cười.
Vũ Văn Phong bỗng phản ứng lại. Hắn luôn mặt dạn mày dày, lần này khó được ho nhẹ, dời mắt qua chỗ khác, rồi lại lén lút nhìn nàng.
Cả ngày hôm nay nàng chưa cười lấy một lần, khác hẳn trước đây. Nhưng dù là cười, hiện tại nàng cười cũng bất đồng. Lúc trước nàng cười, mắt tựa như trăng non, xán lạn mà ranh mãnh. Bây giờ nàng cười, phảng phất vỏ sò khẽ mở, lộ ra một cái khe nho nhỏ, thấp thoáng có thể thấy được châu ngọc giấu bên trong, so với dĩ vãng càng thêm khiến người ta muốn thủ hộ.
Hắn bất tri bất giác lại xem đến ngây ngẩn.
Nàng hỏi hắn: "Cảnh mà ngươi nói đâu?"
''Ước chừng là canh giờ này..."
Hắn còn chưa nói xong, giây tiếp theo, bầu trời bỗng nhiên bắn lên một vệch khói, kế đó nghe "bùm" một tiếng, một đóa pháo hoa rực rỡ nở rộ trong màn đêm. Sau đó tiếng "bùm bùm" liên tiếp vang lên, muôn hồng nghìn tía ở phía chân trời, khiến bầu trời đen sì chiếu ra một mảng sáng rực. Giống như trong một đêm nặng nề ngột ngạt buồn chán nhất, đột nhiên xuất hiện kinh hỉ.
Văn Anh ngẩng đầu sửng sốt.
"Hoàng tẩu ngài xem --"Vũ Văn Phong chỉ vào một đôi người ở trong đình phía đối diện, cười nói, "Xem tiểu Tứ có sến không chứ. Không phải chỉ là làm khánh sinh cho tức phụ của đệ ấy thôi sao, còn phải đặc biệt xin chỉ thị từ phụ hoàng, mới được phép bắn pháo hoa trong cung, cũng nhờ thế mà chúng ta được hưởng lợi..."
Hắn nói xong, quay đầu liền phát hiện nàng đã khóc tự lúc nào!
"Làm sao vậy?" Hắn luống cuống nhìn nước mắt của nàng, chợt nghĩ đến: Nàng buồn bực không vui là vì Vũ Văn Hoằng lạnh nhạt nàng, bây giờ nhìn hai người kia ân ân ái ái, chẳng phải sẽ gợi lại chuyện buồn của nàng hay sao?
Cơ thể hắn cứng đờ, chán nản gục đầu xuống, "Ta sai rồi, ta không nghĩ tới... Ta chỉ muốn làm hoàng tẩu cao hứng một chút."
"Sao lại sai?" Nàng phân tâm nhìn thoáng qua, sau đó ngửa đầu tiếp tục nhìn bầu trời tràn đầy màu sắc, "Cám ơn ngươi, ta rất cao hứng."
Lúc nói chuyện, nước mắt nàng vẫn từ gương mặt chảy xuống, hắn càng không hiểu, nàng lại muốn cười. Cảm xúc nghẹn trong lòng cũng từng điểm được hóa giải, giống như người kia đã hoàn thành một nguyện vọng nào đó, trong lòng đột nhiên buông lỏng.
"Thật, thật vậy sao?" Hắn thụ sủng nhược kinh, nghi hoặc nhìn lại.
Nàng lau nước mắt, tươi cười chân thành, lông mày cong cong xán lạn như trăng non.
"Thật."
Hắn ngẩn ra, trong lòng không hiểu tại sao lại có chút rầu rĩ mất mát.
*
Khi Văn Anh trở về Đông cung, bởi vì trời đã tối hẳn cho nên cô cự tuyệt Vũ Văn Phong đi cùng. Ban ngày đứng chung còn nói được, quá muộn liền không dễ giải thích. Nhưng khi cô bước nhanh qua một khúc ngoặt, một vị nội thị công công bỗng xuất hiện. Người này nhìn thấy cô liền chặn cô lại, "Thái tử phi xin dừng chân, Hoàng hậu nương nương mời ngài dời bước dến Chung Túy cung nói chuyện."
Cô nhìn sắc trời, trực giác có chuyện gì đó phát sinh.
Chờ đi đến Chung Túy cung, thấy Ngô Ngọc Trinh ngồi ở một bên, dự cảm này tự nhiên liền biến thành "quả thế".
Hoàng hậu đoan chính ngồi phía trên, chau mày, sắc mặt có thể xưng là khó coi.
Văn Anh hành lễ thỉnh an Hoàng hậu, Ngô Ngọc Trinh cũng đứng lên thi lễ với cô. Nhưng Hoàng hậu không kêu cô nhập tọa. Hai người, một người đứng giữa điện, một người đứng kế bên Hoàng hậu, vị trí rõ ràng, vô hình trung có vẻ như cô thấp hơn một đoạn, thân sơ hữu biệt(*).
(*) Thân thuộc và xa lạ có sự khác nhau.
Hoàng hậu lãnh đạm hỏi: "Không biết Thái tử phi vừa đi đâu?"
Nàng không chút suy nghĩ, nói đúng sự thật: "Ở tĩnh hồ."
"Làm gì?"
"Tứ điện hạ phóng pháo hoa, ta liền đến xem một lát."
"Xem pháo hoa? Xem pháo hoa với ai?" Hoàng hậu càng nghiêm mặt, không chờ Văn Anh nói chuyện, đột nhiên đặt tách trà lên bàn, phát ra một tiếng vang giòn, lạnh lùng nói, "Thái tử phi còn biết hai chữ trang trọng viết thế nào không? Gần đây trong cung đồn đại rất nhiều, bổn cung cũng không quá để tâm. Nhưng hôm nay có người nhìn thấy con cùng với một nam nhân lôi lôi kéo kéo, không ra thể thống gì. Con nói đi, rốt cuộc là chuyện gì!"
Có 'người' à...
Văn Anh nhìn về phía Ngô Ngọc Trinh, đối phương hướng cô gật đầu mỉm cười.
"Hồi mẫu hậu, ta..."
Văn Anh vừa ngẩng đầu, chợt từ sau lưng truyền đến tiếng hô, sau đó Vũ Văn Hoằng sải bước vào phòng.
"Mẫu hậu --" Hắn thuận tay cởi áo khoác ném cho cung nhân, đầu tiên là cung kính thi lễ, rồi lập tức nói, "Nhi thần đợi hồi lâu mà Thái tử phi không đến, nghe nói là bị mẫu hậu mời tới, không biết mẫu hậu có chuyện gì quan trọng?"
Hoàng hậu thấy hắn, cơn tức hơi dịu đi, kể lại đầu đuôi sự việc, "Việc này mẫu hậu cũng không muốn tin, nhưng Ngọc Trinh cũng có nghe thấy, có thể làm chứng."
Hoàng hậu tưởng hắn sẽ nổi trận lôi đình, dù sao thì nam nhân nào có thể chịu đựng mình bị nữ nhân đội nón xanh?
Ai ngờ Vũ Văn Hoằng chế nhạo một tiếng, "Buồn cười!"
Câu nói này quá mức chắc chắn, không chỉ Hoàng hậu và Ngô Ngọc Trinh sửng sốt, ngay cả Văn Anh cũng bất giác nhìn nam nhân đang đứng bên cạnh. Trong mắt nàng lóe ra một tia kinh ngạc, sau đó tay nàng liền bị hắn nắm chặt, như có ý trấn an.
"Người đi cùng Thái tử phi là nhi thần, mẫu hậu lại tưởng là ai?"
"Con?" Hoàng hậu ngạc nhiên, "Lẽ nào không phải..." Cái tên vừa ra tới miệng liền ngưng lại không nói, xét cho cùng vẫn chưa chứng thực. Hoàng hậu chỉ nói, "Con đừng thay nàng ấy lấp liếm. Nếu thật là con, vậy con nói xem cả hai vừa đi nơi nào?"
Mặc dù nhi tử xếp nhân thủ bên người Văn Anh, Hoàng hậu tin rằng giờ khắc này hắn vội vàng đến đây, sẽ không có chuẩn bị.
Nhưng Vũ Văn Hoằng chỉ đưa mắt nhìn Văn Anh rồi nhanh chóng đáp: "Tĩnh hồ."
"Làm gì?"
"Còn có thể làm gì, Tứ đệ xin phụ hoàng phóng pháo hoa trong cung, gần đây ta vì bận công việc mà lạnh nhạt Thái tử phi, vì thế muốn đến xem náo nhiệt, dẫn nàng cùng đi xem."
Đều đúng.
Hoàng hậu nhìn hai người, không thấy có gì mờ ám, chỉ bán tín bán nghi hỏi: "Thật sự là con? Không phải người khác?"
"Hiển nhiên." Vũ Văn Hoằng dừng lại chốc lát, nhìn Văn Anh. Nàng giương mắt liếc hắn một cái, biểu cảm tựa như chột dạ. Hắn lại từ đó nghe ra đáp án mình muốn, mới ra vẻ nhớ tới cái gì, nói: "Lúc đó nhi tử có bảo Nhị đệ đến chỗ cung nhân lấy hạt dẻ, chẳng lẽ có người nhìn thấy Nhị đệ, nhận sai?"
Cả chi tiết nhỏ cũng nhắc tới, Hoàng hậu không thể không tin.
Huống hồ hắn thoải mái nhắc tới Vũ Văn Phong, không chút tránh né, khiến người ta vừa nghe liền cảm thấy 'thì ra là vậy', là hạ nhân nhìn lầm, thấy Nhị hoàng tử cầm hạt dẻ, liền tưởng Nhị hoàng tử đi chung với Thái tử phi.
"Ban nãy nhi tử có việc phải về Đông cung trước, nhưng vì lúc đi không mang theo cung nhân, đành phải để Thái tử phi một người hồi cung, ai ngờ chờ mãi không đến, nghe nói là ở chỗ mẫu hậu, lúc này ta mới vội vàng chạy tới."
Hoàng hậu bỗng ngượng ngùng, "Là vậy sao..."
Vũ Văn Hoằng nhìn chăm chú trên đài cao chốc lát, sau đó ánh mắt lệch sang Ngô Ngọc Trinh, khiến đối phương lạnh cả người, mới nói: "Không biết là ai ở sau lưng khua môi múa mép, nhưng về sau kính mong mẫu hậu tín nhiệm Thái tử phi hơn, dù sao thì nàng ấy mới là con dâu của ngài."
Ngô Ngọc Trinh như đứng đống lửa, ngồi đống than.
"Biết rồi." Hoàng hậu cáu hắn một chút, chuyển sang Văn Anh thì vẻ nghiêm nghị đã rút đi, mặt mày trở nên ôn hòa, nhưng nhất thời không thể hạ xuống mặt mũi, chỉ phải thuận miệng an ủi vài câu. Đến khi lại nhìn Ngô Ngọc Trinh, nét mặt của Hoàng hậu đã lạnh nhạt rất nhiều, hiển nhiên là nghe Vũ Văn Hoằng nhắc nhở.
Lúc trước Hoàng hậu luôn xem Ngô Ngọc Trinh là con dâu, đối đãi nàng ta như nửa con gái, tự nhiên là thân cận. Đối phương vừa báo, Hoàng hậu liền tin, lại thêm cơn thịnh nộ làm đầu óc mất tỉnh táo, không nghĩ quá nhiều. Nhưng hiện tại nghĩ lại, Ngô Ngọc Trinh mang thân phận là Tam hoàng tử phi, vô luận như thế nào, tới đây chia rẽ tình cảm của Thái tử và Thái tử phi, cũng quá khiến người ta suy ngẫm.
Văn Anh vốn đã chuẩn bị một trận đại chiến, tưởng sẽ không dễ giải quyết, ai ngờ Vũ Văn Hoằng làm việc quyết đoán, cấp tốc bình loạn, khiến Văn Anh không kịp phản ứng.
Vũ Văn Hoằng dắt tay nàng, "Đi thôi."
Nàng mới gật đầu, theo hắn đi ra ngoài.
*
Con đường ban đêm im ắng, giữa hai người cũng im ắng.
Hoàng hậu không biết chân tướng, nhưng Vũ Văn Hoằng dò ra đáp án từ nội tâm Văn Anh, đương nhiên biết nàng đúng là đi cùng Vũ Văn Phong.
Sau khi ra ngoài, hắn bước nhanh hơn, chốc lát đã kéo dài khoảng cách, chờ phát hiện nàng thở hồng hộc không đuổi kịp mới chậm lại, dần dần sóng vai với nàng. Hai người giống như có cái gì vướng trong lòng, không nói câu nào. Hắn không tiếng động trầm mặc, kiềm nén mà khắc chế, còn nàng giống như giấu một con thỏ trong ngực, tim đập bình bịch.
Màn đêm sâu thẳm, đường phía xa phảng phất một con quái thú ẩn núp trong bóng tối, hai bên đèn đường là con mắt uy nghiêm đáng sợ của nó, khiến nàng rùng mình ớn lạnh, tay hắn lại nắm chặt một ít.
"Không phải lỗi của ta..." Nàng rốt cục mở miệng, nhưng lời nói dường như vẫn nghẹn trong họng, nội tâm lại 'nói' rất sôi nổi.
[Làm sao bây giờ, hắn nhất định rất tức giận! Đều tại ta không nên ham chơi. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, bưng trà, rót nước, bóp vai, đấm lưng, nếu không hay là cho hắn đánh một trận hả giận? Bất quá hắn không đánh nữ nhân đâu nhỉ... A, làm thế nào hắn mới không tức giận đây?]
Vũ Văn Hoằng chợt nghiêng đầu, "Chi Chi?"
_____
Hi, lâu quá không gặp |ω・')
Có thể sẽ kéo hơi lâu, nhưng yên tâm mình không drop đâu nha. Yêu mọi người (づ ̄ ³ ̄)づ