Tần Hiểu Nguyệt nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó đã bị thông báo phải đi học, bởi vì hiện tại cô sắp tốt nghiệp, không có khả năng nghỉ nhiều ngày, mà lúc này Tần Hiểu Nguyệt cũng nhận được thông báo về bữa tiệc sinh nhật Hoàng Hân.

Rốt cuộc sau khi Tần Hiểu Nguyệt khôi phục hoạt động mới nhớ tới bộ trang sức kia, cô nhịn không được cốc mạnh vào đầu mình, sao lại đem chuyện quan trọng như vậy quên mất được?
Trong khoảng thời gian này cô có chút quá tham luyến cảm giác được người nhà ôm ấp, nhớ rõ gia đình trước kia của mình cũng không có loại cảm giác hiện tại này, cô cùng ba mẹ cũng không có quá mức thân mật ôm ấp gì đó.


Buổi tối, Tần Hiểu Nguyệt rốt cuộc tìm được bộ trang sức từ chỗ sâu trong ngăn tủ của mình, sâu trong ký ức xuất hiện hình ảnh một người bà nội ôn nhu, bà đã từng đặc biệt dặn dò Tần Hiểu Nguyệt, bảo cô nhất định phải giữ gìn tốt bộ trang sức này, nhưng cô lại đem trang sức tặng cho Hoàng Hân?
Tần Hiểu Nguyệt có chút không nghĩ ra, bà nội đã từng đặc biệt dặn dò qua, chẳng lẽ! Tần Hiểu Nguyệt choáng váng? Vẫn là cần cảm ơn Hoàng Hân tới cực điểm?
Tần Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, Tần Hiểu Nguyệt này sao lại rơi vào trong bẫy rập của Hoàng Hân được chứ? Cô còn nhớ rõ thời điểm lúc mình xem sách, còn tán thưởng nữ chủ rất có tâm kế!
Hoàng Hân gia cảnh thật bình thường, cô ta từ lúc bắt đầu đã có chút ghen ghét thân phận cùng địa vị của Tần Hiểu Nguyệt, luôn cảm thấy cuộc sống sinh hoạt này nên thuộc về cô ta, vì thế dần dần chậm rãi chán ghét Tần Hiểu Nguyệt này.

Đặc biệt là Tần Hiểu Nguyệt thật sự đúng là thực ngạo mạn, hơn nữa từ trước đến nay ở trước mặt Hoàng Hân thường bày ra cảm giác cao cao tại thượng, cho đến khi Hoàng Hân nắm giữ được nhược điểm của cô, bắt đầu thiết kế cô, làm cô từng bước một đi vào bẫy rập của Hoàng Hân, đối với cô ta mang ơn đội nghĩa.

Tần Hiểu Nguyệt nhìn bộ trang sức trong tay mình, là một chiếc vòng cổ, hai chiếc khuyên tai cùng một chiếc vòng tay, tổng cộng năm món đều là màu xanh lam, thoạt nhìn còn lấp lánh sáng lên, chẳng qua là quá đơn giản, căn bản không bằng các loại trang sức mà Tần Nhiên bọn họ đưa cho Tần Hiểu Nguyệt, phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân Tần Hiểu Nguyệt sẽ đem đồ vật tặng cho người đi.

Tần Hiểu Nguyệt cầm con dao nhỏ mà mình tìm tới, sau đó cắt vào ngón tay mình, cô vẫn là không có can đảm cắt cổ tay, vạn nhất cắt đứt động mạch, cô sợ mình thật sự sẽ chết mất.


Tần Hiểu Nguyệt đem ngón tay dính máu cầm vào năm món trang sức, sau đó lẳng lặng chờ đợi phản ứng.

Cô đợi nửa ngày, một chút phản ứng cũng không có, Tần Hiểu Nguyệt có chút buồn bực, “Chẳng lẽ là máu không đủ?”
Tần Hiểu Nguyệt lại cắt thêm một chút, phải biết rằng tay đứt ruột xót, ngón tay cảm thấy đau đớn làm cô nhịn không được phải kêu thảm thiết một tiếng.

Tiếp tục đem máu bôi lên mỗi một món trang sức, đợi một giờ, vẫn như cũ không có bất luận phản ứng gì.

Chuyện gì xảy ra? Tần Hiểu Nguyệt bắt đầu thật nhanh ngẫm nghĩ tình tiết trong sách, hình như là sau khi Hoàng Hân có được bộ trang sức này về phi thường thích, liền đeo toàn bộ lên trên người.

Khi mạt thế tiến đến, trên đường cô ta chạy trốn, ngực bị thương, máu trên miệng vết thương dính lên trên vòng cổ, sau đó liền có không gian.


Khoé miệng Tần Hiểu Nguyệt nhịn không được run rẩy một chút, thì ra chỉ là vòng cổ.

Nàng lập tức lấy vòng cổ đơn độc cầm ra, cẩn thận mà quan sát, cô càng xem càng cảm thấy ngôi sao thủy tinh trên vòng cổ kia có vấn đề, bởi vì nó màu lam trong suốt hơn các mặt đá còn lại, hơn nữa nếu nhìn chằm chằm vào sẽ thấy phát ra ánh sáng bảy màu.

Có vấn đề, phỏng chừng cái mặt thủy tinh này mới là thứ mấu chốt nhất, Tần Hiểu Nguyệt nhịn không được muốn đánh chính mình, bởi vì cô đem hầu hết các nơi khác đều dính máu lên, duy nhất cái mặt thủy tinh này không có dính qua.

.