Bước tiếp theo là dạy-dỗ người ngoài lạnh trong nóng.

.

Hứa Ấu Diên liều mạng đi tìm Công chúa, Công chúa với chỉ số nhịp tim -35 điểm.

Chỉ số nhịp tim vẫn chưa đạt 50 điểm, kể cả tìm được cũng không thể lựa chọn, Hứa Ấu Diên biết. Hệ thống nhắc nhở đã bắt đầu đếm ngược, chỉ còn mười lăm phút cuối cùng.

Hàng đống mũi tên bay qua đầu, có mấy mũi tên cứa vào mặt, nhưng giờ phút này Hứa Ấu Diên hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi.

Trái tim đập thình thịch, trong màn sương máu, cô nhìn thấy bóng dáng của người kia.

"Ha..."

Người kia cũng đang đi về phía cô.

Máu và thương tích đầy thân, bước chân cũng không dừng lại.

Giờ phút đối mặt cùng Công chúa, một cảm giác hạnh phúc rõ ràng dâng lên trong lòng Hứa Ấu Diên, là những chữ, "hai người đều yêu nhau".

Hứa Ấu Diên từng được nghe một câu nói thế này: Trên đời có ba chuyện hạnh phúc nhất, khỏe mạnh, phất nhanh, người mình thích cũng thích mình.

Hai người đều yêu nhau, đúng là một trong những chuyện hạnh phúc nhất.

"Ha ha ha ha ha!"

Thời Duyệt cười ha ha, dù hiện tại vẫn không thể lựa chọn đối phương, Thời Duyệt vẫn cảm thấy vô cùng vui sướng.

"Oắt con." Hứa Ấu Diên chống nạnh nhìn người kia, tóc rối thành tổ chim, vạt áo dài bị xé rách, nhìn như ăn mày, thế nhưng vẫn rất vui vẻ, "Vốn định nói, cuối cùng là em tìm được chị...vậy xem ra chúng ta đều xuất phát cùng một lúc, có được tính là thần giao cách cảm không?"

Mạc Duẫn cũng từng nói hai tiếng "oắt con", thậm chí nói với Thời Duyệt, lúc đó Thời Duyệt nghe được cũng rất vui, nhưng mùi vị có vẻ không đúng.

Không liên quan đến giọng nói hay âm điệu, Thời Duyệt cũng không nói được rốt cuộc là không đúng chỗ nào.

Hóa ra, chỉ cần không phải là Hứa Ấu Diên thật, tất cả đều không đúng.

"Tiếc là, không thể lựa chọn..." Hứa Ấu Diên mệt nhoài, muốn dựa vào tường nghỉ ngơi một lát.

May mà cô dựa vào tường.

Người mình thích cũng quay lại tìm mình, khi nghe thấy hai tiếng "oắt con" quen thuộc, chỉ số nhịp tim của Thời Duyệt giống như núi lửa phun trào, tăng vọt lên theo kiểu bùng nổ!

【Chỉ số nhịp tim của Bách Diệp Ngọc +20】

【Chỉ số nhịp tim của Bách Diệp Ngọc +20】

......

【Chỉ số nhịp tim của Bách Diệp Ngọc là 100 điểm, nếu không phải hệ thống đặt giới hạn cho chỉ số nhịp tim, chỉ số nhịp tim của nàng hoàn toàn có thể chọc thủng bầu trời.】

Hứa Ấu Diên: "..."

Thích cô như vậy, ngoài Thời Duyệt thật còn có thể là ai.

Chỉ số nhịp tim của Hứa Ấu Diên cũng tăng theo, lên đến +100 chạm trần!

Giờ phút này Hứa Ấu Diên nghe thấy tiếng tim đập của mình gần như vang vọng cả thế giới, thậm chí mối tình đầu thời niên thiếu cũng không cuồng nhiệt như thế này.

Trời ạ.

Nhịp tim phá trần khiến khuôn mặt đỏ đến tận mang tai, Hứa Ấu Diên che kín hai tai đã nóng lên, vành tai đỏ bừng, cả khuôn mặt thậm chí cổ đều trở nên đồng màu.

Thật mất mặt.

Thời Duyệt vốn đã rất phấn khích, nhìn thấy chỉ số nhịp tim của Hứa Ấu Diên đối với mình cũng tăng lên mức cao nhất, cô không nhảy nhót cũng không khịa, thậm chí cũng không đắc ý, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Ấu Diên, chưa kịp nói gì đã trào nước mắt.

"Này...tại sao lại khóc." Hứa Ấu Diên vừa vui vừa thẹn vừa giận, vốn còn định tìm mấy câu để xoa dịu bầu không khí, vậy mà không ngờ Thời Duyệt lại rơi lệ.

Thấy Thời Duyệt như vậy, Hứa Ấu Diên luống cuống không biết làm sao, nhanh chóng tiến lên muốn an ủi em. Nhưng tới gần, lại không biết đặt tay ở đâu, đành mất tự nhiên chọc chọc Thời Duyệt:

"Đừng khóc mà nhóc con này, không phải chúng ta đã tìm được nhau rồi sao? Hơn nữa nhoáng cái đã được 100 điểm, tự động chọn nhau rồi. Đây không phải chuyện siêu đáng mừng ư? Sao lại rơi nước mắt thế này? Em hẳn là phải treo đèn kết hoa mừng sự ăn ý của chúng ta mới đúng nha."

Hứa Ấu Diên huyên thuyên khắp đông tây nam bắc, Thời Duyệt căn bản không nói nhảm với chị, dựa đầu vào ngực chị, còn dựa khá mạnh, làm Hứa Ấu Diên đau kêu ngao một tiếng.

May mà trong trò chơi này chiều cao của Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên gần ngang nhau, thậm chí Thời Duyệt còn thấp hơn một hai centimét, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể đâm vào ngực chị, nếu không đã trực tiếp đâm vào mặt.

Hứa Ấu Diên: "Sao em lại lấy đầu đánh chị?"

Thời Duyệt chỉ "ừm" một tiếng, dường như để xác định rõ hơn: "Cảm giác ngực nhỏ đúng là rất quen thuộc, là Hứa Ấu Diên không sai."

Hứa Ấu Diên định cho Thời Duyệt một chưởng vào gáy, Thời Duyệt nhanh nhẹn trốn thoát.

【Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng hai bạn đã tìm được nhau với tình yêu đích thực, nhưng hiện giờ phải nói cho hai bạn một tin xấu, bối cảnh này vẫn chưa kết thúc.

Trong vòng mười phút, hai bạn cần phá vỡ thế liên hợp giáp công của quân phản loạn và quân khởi nghĩa, nắm tay nhau ra khỏi hoàng thành, qua ải.】

Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên "cửu biệt trùng phùng", còn chưa kịp cẩn thận tận hưởng hương vị ngọt ngào, đã bị nhắc nhở đáng ghét của hệ thống cắt ngang.

"Lần này offline xong em không gọi họp cằn nhằn cằn nhằn thì không được." Thời Duyệt oán giận nói.

Hứa Ấu Diên cười: "Dịp tất niên các đồng nghiệp của em đều đi ngâm suối nước nóng đợi nghỉ Tết rồi, sao lại muốn lấy mất niềm vui của người ta thế."

"Không phải để họ cảm nhận được nỗi đau khổ khi bị mất hứng sao."

"Được rồi." Hứa Ấu Diên sờ sờ sợi tóc ngố bị gió thổi trên đầu em, "Nhanh rời khỏi đây thôi, bắt đầu đếm ngược rồi, còn mười phút cuối cùng, không nên thất bại khi chiến thắng đang gần trong gang tấc."

"Được!"

Sau khi tìm thấy đồng đội và hệ thống gợi ý đã lựa chọn chính xác, người chơi có thể trao đổi bình thường.

Thời Duyệt rất vui vẻ, chém người mượt như thái rau, kẻ nào đến chém kẻ đó, lúc hưng phấn, giá trị thể lực cũng hạ xuống với tốc độ chậm hơn.

Cửa ải khó nhất trong chủ đề tình yêu chính là tình yêu, những chuyện khác đều không thành vấn đề.

Nếu đã qua cửa ải tình yêu, phần còn lại đều là chuyện nhỏ.

Thời Duyệt nhìn thấy cơ hội, lao lên, đá một tên phản quân đang ngồi trên lưng ngựa xuống đất.

Thời Duyệt nhảy lên ngựa, đưa tay với Hứa Ấu Diên: "Lên nào!"

Hứa Ấu Diên lập tức lên ngựa, Thời Duyệt ngồi sau chị, ôm chị thúc mạnh vào bụng ngựa, ngựa lập tức phi nước đại.

Trong sự yểm hộ của thị vệ và cấm quân, hai người thuận lợi thoát ra khỏi hoàng thành.

"Qua ải!"

Hứa Ấu Diên hoan hô ngã xuống giường, mệt đến nỗi không muốn xem phần thưởng.

"Khó hơn chị nghĩ nhiều, đây mới là giai đoạn đầu tiên! Hai giai đoạn sau còn có thể thế nào đây..."

Thời Duyệt đổ ập xuống nằm úp bên cạnh chị: "Có cần em tiết lộ một chút cho chị không?"

Hứa Ấu Diên lập tức che miệng em: "Tiết lộ là chuyện thiếu đạo đức, tuyệt đối không được!"

"Ư ư ư..."

Hứa Ấu Diên buông tay, ghét bỏ nói: "Đừng phát ra mấy âm thanh kỳ quặc như vậy được không?"

"Còn có âm thành kỳ quặc hơn cơ, chị muốn nghe không?" Thời Duyệt bị ghét bỏ nhưng không lui mà tiến, dính vào Hứa Ấu Diên chặt hơn.

"Em làm trò gì đấy." Hứa Ấu Diên có cảm giác như mình bị một con chó to đùng quấn lấy, trước kia A Song trưởng thành cũng cao ngang ngực Hứa Ấu Diên khi đứng lên, còn quấn quýt Hứa Ấu Diên đòi ôm cả ngày, cô cũng bất lực không kém.

Nụ cười không biến mất một khắc nào trên khuôn mặt của Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên nhận ra, em thật sự vui vẻ, vui kiểu trong lòng đều nở hoa.

"Hứa Ấu Diên." Thời Duyệt như đã nhận được sự chứng thực chính thức, dù lời nói ngoài miệng hay hành động ngoài mặt của Hứa Ấu Diên có tỏ vẻ ghét bỏ cô, cô đều không quan tâm, thậm chí dựa sát vào lòng Hứa Ấu Diên, đôi môi kề ở nơi chỉ cách môi Hứa Ấu Diên hai phân, hỏi chị,

"Hứa Ấu Diên, chị cực ki thích em phải không?"

Hứa Ấu Diên cau mày cười, lăn đến bên kia giường nói: "Oắt con mặt dày, sao lại hỏi như thế."

Thời Duyệt bắt chước điệu lăn của Hứa Ấu Diên, lại dính vào: "Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em. Chị cực kì cực kì thích em có phải không? Nếu không vì sao chỉ số nhịp tim có thể lên đến 100 điểm?"

"Nói mới nhớ, có phải chỉ số nhịp tim ở giai đoạn này sẽ trở về 0 ở giai đoạn tiếp theo?" Hứa Ấu Diên hỏi.

"Đúng, thật ra chỉ số nhịp tim được chia thành hai loại, một loại là hệ số cơ bản, hệ số cơ bản là do chúng ta bồi đắp trong lúc vượt tất cả các cửa ải trong Phòng Bí Mật, vì thế sẽ không phải là 0, cũng tạm thời không hiện ra ở vòng loại --- trừ người sở hữu thẻ cướp đồng đội có thể xem, những người khác đều không thấy. Loại còn lại chính là trong từng giai đoạn của chủ đề tình yêu, được dùng để qua ải, sau khi vượt qua mỗi giai đoạn sẽ trở về 0."

"Ồ...thì ra là vậy."

"Vậy chị đã cắt ngang xong chưa? Chúng ta có thể tiếp tục đề tài kia chưa?" Thời Duyệt chống đầu, ung dung đắc ý nhìn Hứa Ấu Diên hỏi.

"Sao em vẫn còn nhớ?" Hứa Ấu Diên vui vẻ.

"Đương nhiên, đầu óc em đang minh mẫn cực kì. Đừng cố chuyển sang đề tài khác."

"Chị đâu có chuyển, chị đang hỏi rất nghiêm túc."

"Em cũng thế, câu hỏi của em cũng rất nghiêm túc."

Hai người nằm cạnh nhau, nhìn nhau, Thời Duyệt nhìn khuôn mặt của Hứa Ấu Diên ở khoảng cách gần, nhìn tất cả từng chi tiết của chị, những giọt nước mắt ấm áp từ từ ngưng tụ, lăn xuống giường.

Hứa Ấu Diên đưa đầu ngón tay lau nước mắt cho em: "Tại sao lại khóc? Sao hôm nay lại xúc động nhiều vậy."

Thời Duyệt nhắm mắt lại, cười nói: "Có lẽ cảm xúc trong trò chơi khi nãy vẫn còn sót lại, vốn phải rất vui vẻ mới đúng, nhưng nhìn thấy chị đang ở trước mặt, em không kiềm chế được..."

Thời Duyệt luôn tự tin luôn tỏa sáng, khi nhìn thấy nước mắt của em, trái tim của Hứa Ấu Diên cũng khẽ đau.

Ôm chặt Thời Duyệt vào lòng, để em mặc sức khóc trong vòng tay của mình.

Khóc vì vui cũng được, khóc vì khổ sở cũng được, thậm chí khóc không vì bất cứ nguyên nhân gì cũng được.

Khóc đi, ai cũng có những lúc muốn giải tỏa cảm xúc của mình, dù là thiếu nữ thiên tài cũng không ngoại lệ.

Trong vòng tay của Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt cảm nhận được sự thoải mái và mãn nguyện như được trở về, mọi cảm xúc thăng trầm cũng dần lắng xuống, cuối cùng thiếp đi trong lòng Hứa Ấu Diên.

Thiếp đi...

Lần này không thể làm gì khác, là Thời Duyệt thật sự quá buồn ngủ. Đi qua 15 ngày trong trò chơi, thật ra chỉ là 3 tiếng ngoài hiện thực, nhưng vẫn dài đằng đẵng như nửa tháng. Cái ôm của Hứa Ấu Diên lại quá ấm áp, Thời Duyệt thiếp đi cũng là chuyện dễ hiểu.

Vì thế khoảng thời gian này bị lãng phí, không thể đổ lỗi cho bất kì ai.

Không biết đã ngủ bao lâu, đến khi Thời Duyệt tỉnh lại, Hứa Ấu Diên cũng đang say giấc, hai người vẫn giữ nguyên tư thế lúc đầu.

Thời Duyệt gối lên cánh tay của Hứa Ấu Diên, nhìn đồng hồ, cô đã ngủ ít nhất hai tiếng rưỡi, tay Hứa Ấu Diên chắc cũng tê rần...

Khoan đã, cái gì kia?

Thời Duyệt nhìn thấy một vũng nước nhỏ trên cánh tay Hứa Ấu Diên.

Không phải nước bọt đấy chứ?

Thời Duyệt lập tức sờ lên khóe miệng, vẫn còn hơi ươn ướt.

Đúng là cô đã bị chảy dãi trong lúc ngủ!

Vì năm vừa rồi quá vất vả, Thời Duyệt ngủ quá say, căn bản không kiểm soát được!

Trên áo ngủ của Hứa Ấu Diên có dấu vết ẩm ướt, chỉ là một vòng tròn nhỏ, nhưng đủ để làm bằng chứng.

Để lại chỉ có nước bị Hứa Ấu Diên cười nhạo!

Nhất định phải tiêu hủy bằng chứng.

Thời Duyệt lén lút đi lấy máy sấy.

Cô nhớ hình như máy sấy ở đây là loại tĩnh âm, tốt nhất là có thể sấy khô dấu vết trước khi Hứa Ấu Diên tỉnh lại.

Rón ra rón rén đi đến phòng tắm, cẩn thận từng li từng tí mở ngăn kéo, lấy máy sấy từ trong túi ra.

Tốt lắm, còn là không dây.

Thời Duyệt đứng trước phòng tắm bật thử, không hẳn là tĩnh âm hoàn toàn, nhưng tiếng vẫn rất nhỏ.

Hứa Ấu Diên ngủ say sẽ mất hết tính người, mong là lần này cũng thế, đừng như thiêu thân.

Thời Duyệt cầm máy sấy như đang cầm một khẩu súng tiêu diệt cái mác trẻ con, trở về trên giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Hứa Ấu Diên.

Nhưng khi đang định bật máy sấy, Hứa Ấu Diên đột nhiên nói một câu trong khi vẫn đang nhắm mắt:

"Lén lút làm trò gì đấy?"

Thời Duyệt khẽ run lên, rõ ràng bị giật mình, còn bật công tắc máy sấy trong cơn hoảng loạn một cách thần kỳ, đồng thời tuột tay, máy sấy thổi vào mặt Hứa Ấu Diên, suýt nữa thổi bay ngũ quan của Hứa Ấu Diên.

Hứa Ấu Diên lập tức trở mình bật dậy, vừa hoảng hốt vừa cảnh giác núp xuống dưới giường, chỉ để lộ đôi mắt chưa tỉnh hồn, hết sức khó hiểu nhìn Thời Duyệt.

"Em làm trò gì thế!" Tóc bị sấy rối tung, Hứa Ấu Diên tức giận ý kiến.

"Nhầm, nhầm...ha ha, ha ha ha ha!" Thời Duyệt nói xin lỗi được một nửa đã bật cười, ôm bụng lăn lộn trên giường, nhìn như bị lên cơn.

Hứa Ấu Diên: "??"

Sắp sang năm mới rồi còn bị trúng lời nguyền gì đây?

Một lúc lâu sau Hứa Ấu Diên mới để ý trên tay mình có một dấu nước bọt, được rồi, hóa ra là vậy.

Đang muốn cười Thời Duyệt, cánh tay vừa giơ lên đã cảm thấy tê rần, vẻ mặt cũng không tự chủ được, "shh" một tiếng.

"Sao thế, khó chịu lắm à!" Thời Duyệt lại gần nắm lấy cánh tay chị.

"Phóng đại đấy." Hứa Ấu Diên nói, "Bị cái đầu của em làm cho hơi tê mà thôi, hoạt động chút là đỡ."

Thời Duyệt nhìn Hứa Ấu Diên chăm chú một lúc lâu.

"Không đến mức đấy mà." Hứa Ấu Diên vội nói, "Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà, chị đè lên em em cũng sẽ bị tê. Đừng khóc nữa, sắp sang năm mới rồi sao cứ rơi nước mắt thế. Chị già rồi tim cũng yếu, không chịu được cảnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ thế này."

Thời Duyệt khẽ nghiêng đầu, vẫn nhìn chằm chằm Hứa Ấu Diên, cất tiếng nói nhẹ nhàng: "Hứa Ấu Diên, chị nói đi, sao chị lại tốt như vậy."

"Chị tốt chỗ nào..." Hứa Ấu Diên chỉ vào dấu nước bọt, "Chị đang chuẩn bị cười em đấy."

"Mặc kệ, chỗ nào cũng tốt, tốt nhất là chỗ thích em."

Được rồi, lại lượn về đề tài trước khi ngủ.

Hứa Ấu Diên chuyển đề tài rất tự nhiên, như thể không nghe thấy Thời Duyệt đang nói gì, Thời Duyệt kiên trì nhấn mạnh vấn đề chính, cuối cùng Hứa Ấu Diên cũng không nhịn được bật cười.

Nụ cười này tiết lộ cô vẫn luôn lắng nghe, chỉ là đang giả vờ như không có chuyện gì.

"Chị cười là có ý gì, có phải là khẳng định điều em vừa nói không?"

Hứa Ấu Diên vẫn mỉm cười.

"Được rồi, chị cười tiếp đi, em ngầm chấp nhận."

Hứa Ấu Diên không ngăn em ngầm chấp nhận, nhìn Thời Duyệt bằng ánh mắt cưng chiều như đang nhìn em bé nghịch ngợm nhà mình, dù em nhảy nhót thế nào cũng đều mỉm cười không nói.

Thời Duyệt hiểu, Hứa Ấu Diên là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, muốn làm chị nói rõ không phải chuyện dễ.

Lúc ngủ có thể hôn môi, mà kỹ thuật hôn còn làm người ta chết mê chết mệt, vậy mà lúc tỉnh muốn cạy miệng chị nói một câu "thích" lại vất vả vô cùng.

Cũng có thể xét đến các yếu tố khách quan hiện tại, Thời Duyệt vẫn chưa thể đảm bảo điều gì, Thời Duyệt cũng không phải trẻ con cần lời hứa hẹn.

Tự chọn đường đi, dù quỳ gối cũng phải kiên trì đến cùng, tuy rằng Thời Duyệt chưa từng nghĩ đến chuyện quỳ gối. Dù đường đi bị rải đinh, cô cũng muốn dùng tốc độ 100 mét 12 giây chạy về phía Hứa Ấu Diên.

Thật ra phương thức ở chung hiện giờ cũng không có gì không tốt, việc càng có tính thách thức, Thời Duyệt càng thích, huống chi đối tượng thách thức cô còn là Hứa Ấu Diên.

Chủ đề tình yêu giờ mới bắt đầu, dù sao chỉ số nhịp tim của Hứa Ấu Diên cũng đã thể hiện sự thật, Thời Duyệt không sợ, bước tiếp theo chính là dạy-dỗ người ngoài lạnh trong nóng.

So với việc phải chinh phục nhân vật nào đó và tăng chỉ số nhịp tim lên 100 điểm trong Phòng Bí Mật, làm Hứa Ấu Diên tự miệng thừa nhận "thích" có lẽ còn khó hơn, Thời Duyệt đã sẵn sàng để chinh phục cả đời.

Chơi game ba tiếng, ngủ hơn hai tiếng, vui đùa ầm ĩ lại xem tivi một lúc, trời đã tối.

Điện thoại của Thời Duyệt cứ hai phút lại đổ chuông một lần, có lúc còn điên cuồng rung liên tục, mà chủ nhân của nó lại làm như không thấy.

Hứa Ấu Diên không yên tâm, hỏi Thời Duyệt không định xem thử sao? Lỡ như bỏ qua tin nhắn quan trọng thì phải làm sao bây giờ.

Thời Duyệt kết nối nhà soạn nhạc thông minh với máy tính xách tay của mình, đang kiểm tra hệ thống của nhà soạn nhạc trên máy tính, một tay cầm chuột, một tay chống đầu:

"Không có tin nhắn quan trọng, nhiều nhất là gọi em đi uống, tiện thể thanh toán. Phía công ty cũng không có việc gì quan trọng, đã kết thúc năm rồi. Tất cả mọi người đều đã tạm dừng công việc chờ nghỉ Tết, em nói này Lão Hứa, chị cũng đừng căng thẳng thần kinh như thế, lúc cần nghỉ ngơi thì phải biết nghỉ ngơi."

Hứa Ấu Diên ngại ngùng vuốt tóc, bưng cốc nước lên uống: "Ai muốn làm việc chăm chỉ chứ, còn không phải vì nghèo sao."

"Sao chị cứ nhắc đi nhắc lại mãi thế? Cách nói nghe rất già."

"Vậy sau 10 các em nói như thế nào?"

"Con người mạnh dạn bao nhiêu, đất đai sản xuất bấy nhiêu*."

May mà Hứa Ấu Diên chưa uống nước, nếu không đã sặc.

"Em là sau 10 hay là từ thế kỷ trước xuyên qua đấy? Câu này là từ thời bố chị mà?"

*Đây là một khẩu hiệu trong thời kỳ "Đại nhảy vọt"  (1958 - 1962) ở Trung Quốc, được đưa ra từ năm 1958. Các bạn quan tâm đến thời kỳ này có thể tìm qua google hoặc sách giáo khoa lịch sử lớp 12.

"Chị không biết mốt là một vòng luân hồi sao? Em có mấy đứa bạn bắt đầu mặc quần ống loe rồi đấy." Trong lúc nói chuyện với Hứa Ấu Diên, ngón tay Thời Duyệt không rời khỏi bàn phím, tốc độ gõ phím và thông tin hiện lên cực nhanh trên màn hình khiến Hứa Ấu Diên hoa mắt.

Hứa Ấu Diên nhìn vào những ký hiệu trên màn hình, có mấy ký hiệu cô biết rõ, nhưng phần lớn đều đã vượt khỏi tầm hiểu biết của cô.

"Em đấy, vừa nói lúc cần nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, bây giờ lại làm việc."

"Em không làm việc mà, đây là cách để nghỉ ngơi, xem thử quy luật của hệ thống này, còn phức tạp hơn nhiều so với em nghĩ, đợi khi nào về phòng làm việc em sẽ nghiên cứu kỹ sau. Đúng rồi, Hứa Ấu Diên." Thời Duyệt hỏi, "Chị mua vé về nhà ăn Tết chưa?"

"Ừ, mua từ nửa tháng trước rồi."

"Ngày nào đi?"

"Ngày kia."

"Nhanh vậy?"

"Chị không cần đi làm công ty, đợi liên hoan cuối năm xong sẽ đi luôn, bố chị còn chê chị về quá muộn."

Cũng phải, mẹ Hứa Ấu Diên vừa qua đời, chỉ có bố ở nhà một mình, về sớm để ở bên gia đình cũng đúng.

"Em thì sao?" Hứa Ấu Diên hỏi.

"Cạch" một tiếng, Thời Duyệt đóng máy tính: "Chị nói xem, sao chúng ta lại có duyên như vậy, quả nhiên là cặp đôi thần giao cách cảm có thể vượt qua chủ đề tình yêu, đến vé về nhà cũng mua cùng một ngày."

Hứa Ấu Diên: "Sao trong tình hình này chị lại cảm thấy em chỉ vừa mới quyết định mua vé ngày kia nhỉ?"

"Không sai, em vừa mới quyết định mua vé ngày kia, muốn bám chị về nhà cùng nhau, còn muốn ngồi ghế đôi với chị." Thời Duyệt hùng hồn.

"Vậy em không có cơ hội rồi."

"Vì sao?"

"Chị và chị em mua ghế cạnh nhau, ghế bên cạnh chị là của cậu ta."

"Sao thế được, không phải chị ấy về cùng A Phù à?"

"A Phù cũng đi cùng, năm nào cũng vậy, ba người bọn chị đi cùng nhau."

Chị Thời Dã không nói với cô, dựa theo hiểu biết của Thời Duyệt về chị gái, có lẽ chính Thời Dã cũng quên.

Chuyện này dễ giải quyết, Thời Duyệt lập tức nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi bên.

Quan trọng hơn là, Thời Duyệt đã cất giấu không ít tâm tư trong cuộc trò chuyện vừa rồi, luôn miệng đặt hai người bên cạnh từ "cặp đôi", Hứa Ấu Diên rõ ràng cũng không phản bác.

Thời Duyệt chỉ đợi điều này, cô muốn biết điểm mấu chốt của Hứa Ấu Diên ở đâu. Xem ra danh nghĩa "cặp đôi" vẫn không phải là điểm mấu chốt, thậm chí chị cũng không ngầm chấp nhận.

Thời Duyệt âm thầm tự bắn pháo hoa cho mình, vậy là, vẫn có thể khám phá tiếp giới hạn cuối của Hứa Ấu Diên.

Cô đã đặt ra mục tiêu số một cho năm mới của mình --- sang năm mới phải khám phá hoàn toàn giới hạn cuối của Hứa Ấu Diên, đương nhiên, tốt nhất là không có giới hạn nào.

Liên hoan tất niên kết thúc, ấm áp thoải mái rời khỏi suối nước nóng, Thời Duyệt về nhà, vừa đặt hành lý xuống liền lập tức gọi video cho chị Thời Dã, hỏi chị có phải ngày kia sẽ về.

"Em không nói chị cũng quên mất, mọi năm đều là chị Điểu mua vé, năm nay chắc cũng là cậu ta mua, chị phải hỏi thử xem có phải cậu ta mua ngày kia không."

"Không cần hỏi, em đã hỏi cho chị rồi, chính là ngày kia." Thời Duyệt nói, "Ngày kia em cũng về."

"Vậy không hay lắm..." Thời Dã nhanh chóng phản ứng lại, "Em muốn ngồi cùng chị Điểu đúng không?"

"Không hổ là chị ruột em." Thời Duyệt cười hi hi, "Đến lúc soát vé lên tàu rồi hai chúng ta đổi chỗ."

"Bây giờ mua vé ngày kia còn kịp không?"

"Em mua vé thương gia."

"Còn A Phù nữa."

"A đúng, suýt quên mất chị ấy. Không sao, em mua thêm một vé. Đúng rồi, vé thương gia có kèm đồ ăn, đến lúc đó em gọi cho hai chị, không đủ lại gọi thêm, ăn bao nhiêu cũng được, đừng khách sáo với em chị, xem như em cảm ơn chị vì đã luôn ủng hộ em hết mình trong năm vừa qua."

Ngày lên đường, Hứa Ấu Diên đến nhà ga, tàu sắp chạy nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thời Dã và A Phù, nhắn Wechat cho Thời Dã, Thời Dã nói cô ấy đã an tọa.

"Cậu ngồi đâu rồi?" Hứa Ấu Diên hỏi, "Không lên nhầm tàu đấy chứ? Ghế cạnh tôi vẫn trống đây. Cậu mau xem thử đi, bây giờ tàu chân không rất nhanh, lên nhầm tàu thì trạm dừng tiếp theo sẽ là Paris đấy!"

Nói đến đây, bên cạnh chợt có người ngồi xuống. Hứa Ấu Diên nhìn người kia, hiểu ra, chỉ đành thở dài một tiếng, tiếp tục gửi tin nhắn thoại cho Thời Dã:

"Đồ nội gián, Tết rồi còn tận tụy như vậy?"

Thời Dã cười khà khà: "Nói gì mà nội gián ghê vậy, là tôi thương em gái và bạn thân từ bé của tôi...ừm, thịt bò mềm đấy!"

Hứa Ấu Diên: "Thịt bò gì cơ??"

Thời Dã: "Không nói nữa, gặp lại ở quê nhớ."

Thời Duyệt dễ dàng cất hành lý lên ngăn, hỏi Hứa Ấu Diên: "Chị không cất va-li lên à?"

Hứa Ấu Diên chỉ mang theo một chiếc va-li nhỏ, bên trong không có gì, hơn nữa ba ghế hàng này là của cô và Thời Dã A Phù, để đồ ở đây không có gì đáng ngại.

"Không sao, cứ để đấy đi." Hứa Ấu Diên nói, "Dù sao hai tiếng là đến rồi. Còn em đấy, lại lén lút làm trò mờ ám gì đây, chị em đâu?"

Thời Duyệt tiện tay cất va-li nhỏ của Hứa Ấu Diên lên ngăn hành lý: "Chân em dài, để va-li ở dưới không duỗi chân được, Hứa Ấu Diên, chắc chị không hiểu nỗi khổ này."

"Thái độ gì đấy..."

Sau khi cất hành lý, Thời Duyệt cứ thế ngồi xuống bên cạnh Hứa Ấu Diên: "Chị em và A Phù bây giờ đang ăn ngon uống đã, vô cùng vui vẻ, chị đừng lo cho hai người đấy nữa."

Hứa Ấu Diên: "Không phải em xếp hai cậu ấy ở toa khác chứ? Hạng thương gia?"

"Bảo chị đừng lo rồi, chị cứ suốt ngày lo nghĩ như thế còn sợ già chậm? Nào."

"Nào cái gì?"

"Cho em dựa dựa đi nào." Thời Duyệt dụi mắt, Hứa Ấu Diên mới nhận ra trong mắt em đầy tơ máu.

"Em lại thức đêm à?" Hứa Ấu Diên ngoan ngoãn lại gần, để Thời Duyệt dựa vào vai mình.

Thời Duyệt đắc ý dựa vào bờ vai ngự dụng, hai người ngồi ba ghế rất rộng rãi, nếu không phải ảnh hưởng bên ngoài quá kém, Thời Duyệt rất muốn nằm bẹp dí trên đùi Hứa Ấu Diên.

"Cũng không phải thức đêm, chỉ là muốn sửa lại cấu trúc chính trong hệ thống X trước khi về, sửa một cái đã đến ba giờ, không có cảm giác thời gian trôi qua nhanh như vậy."

"Vậy em muốn ngủ một lát không?" Hứa Ấu Diên nghiêng đầu nhìn Thời Duyệt trên vai mình.

"Không sao, về nhà ngủ tiếp." Thời Duyệt nói, "Đừng lãng phí thời gian em và chị ở bên nhau."

Hứa Ấu Diên khẽ cười, đoàn tàu xuất phát, chuẩn bị vào đường hầm chân không, ngoài cửa sổ sắp chuyển sang trạng thái tối om, Hứa Ấu Diên hỏi em muốn đổi phong cảnh ảo ngoài cửa sổ theo chủ đề nào, Thời Duyệt nói:

"Chị chọn gì em nhìn nấy, phong cảnh không quan trọng, chị mới quan trọng."

"Xì...đường tinh lại trồi lên."

Thời Duyệt dịch người, điều chỉnh tư thế tốt nhất: "Không quan tâm là đường tinh hay gì, đủ ngọt là được."

Bên kia, Thời Duyệt và A Phù ngồi xuống ghế hạng thương gia, Thời Duyệt đã đặt món ăn và rượu vang đắt tiền nhất cho hai người, Thời Dã nhìn giá trên thực đơn, cảm thấy đau thịt.

"Một miếng thịt bò 200 gram 1500? Một ly rượu vang 899? Một ly! Còn là nhân dân tệ! Dát vàng à? Sao đắt thế này?"

Làm trong doanh nghiệp nhà nước nhận lương cố định, Thời Dã chóng cả mặt, nói với A Phù: "Hình như mình phát hiện, Tiểu Duyệt đúng là tiêu tiền như nước, công việc của nó bây giờ có vẻ không tệ, kiếm được kha khá, nhưng cũng không thể tiêu thế này chứ! Không tiết kiệm tiền về sau nhỡ đau ốm thì phải làm sao? Nhỡ có việc khẩn cấp thì phải làm sao? Không được, Tết năm nay về mình phải bảo bố mẹ nói chuyện với nó, thanh niên bây giờ tiêu pha cứ như không phải tiền của mình..."

Thời Dã hăng say nói blah blah blah một lúc lâu, A Phù hỏi:

"Ngon không?"

Thời Dã chép miệng, chân thành nói: "...ngon, ngon lắm. Này cậu nói xem, không ăn hết có thể gói mang về không?"

--------

mới quyết định đổi một từ trong tên truyện, các bạn có thể quay lại đọc chương giới thiệu để hiểu hơn, cảm ơn các bạn đã thông cảm vì đăng gần 90 chương rồi lại đổi = )