Editor: Đào Tử

__________________________

 Dựa theo tiền bạc Cố tiên sinh cho, Thẩm Đường làm mỗi loại rượu một ít. Gần như là ngôn linh có hiệu lực trong nháy mắt, mùi rượu thơm nồng nhanh chóng lan khắp nhã gian, câu con sâu rượu trong người Cố tiên sinh thức tỉnh. Cũng không đoái hoài tới dự định khác, trước tiên châm một bát.

Đừng nhìn Cố tiên sinh mọc một mặt bệnh tướng, phảng phất một giây sau liền có thể chết thẳng cẳng xuôi tay khỏi nhân gian, lại là tên nghiện rượu tương đối nặng.

"Rượu ngon!"

Uống cạn một bát, không keo kiệt ca ngợi.

Uống rượu vào, mặt bệnh trạng trắng bệch thêm mấy phần đỏ ửng, trông có khí sắc hơn lúc trước nhiều. Nhưng cho dù là người không rành y lý cũng biết như vậy không nên, có bệnh thì nên điều dưỡng cho tốt mà không phải dốc rượu ừng ực, Thẩm Đường đem không đồng ý viết trên mặt.

Cố tiên sinh nhất tâm nhị dụng.

Uống rượu đồng thời cũng không có buông lỏng lực chú ý đối với Thẩm Đường.

Thấy trên mặt cô lóe lên một tia lo lắng rồi biến mất, còn có ý nghĩ linh tinh từ nội tâm cô truyền đến, Cố tiên sinh cảm thấy hơi ngạc nhiên —— Vị Thẩm lang này thật là thú vị. Biết rõ anh ta mang chút mục đích bất lợi với mình, thế mà còn tiêu xài "Thiện tâm" ở trên người anh ta.

Anh ta còn tưởng rằng vị Thẩm lang này ước gì anh ta đi đường chết bất đắc kỳ tử tại chỗ đấy, dù sao mới rồi nhìn chằm chằm cái cổ anh ta, lóe lên sát ý rồi biến mất rõ ràng như thế. Cố tiên sinh dưới ánh mắt của Thẩm Đường, lại châm cho mình một bát lớn: "Quả nhiên là rượu ngon!"

Thẩm Đường nói: "Say rượu thương thân."

Cố tiên sinh nói: "Thẩm lang, 'Say rượu thương thân' đối với người bình thường không sai, nhưng đối với tại hạ say rượu mới có thể sống lâu. Rượu ngôn linh tạo ra không thua kém rượu danh tửu ủ ra tí nào. Nếu tại hạ cũng có thiên phú như vậy, có thể tiết kiệm một khoản tiền lớn."

Thẩm Đường: "..."

Lời này nghe thật là quen tai, cô nói: "Trước đó không lâu có người cũng nói với ta lời giống vậy. Rượu này thật ngon như vậy?"

Cố tiên sinh kinh ngạc: "Cậu chưa uống thử?"

Thẩm Đường nói: "Từng uống rồi, tối hôm qua."

Chẳng qua tối hôm qua tình hình quá khốc liệt, trừ phi bên người không có một ai, nếu không việc cô uống rượu sẽ uy hiếp đến an toàn người khác.

Cố tiên sinh không biết tình huống tối qua, liền cho rằng là Thẩm Đường tuổi còn quá nhỏ, không hiểu rượu tốt, cười trêu ghẹo cô: "Đó là do tuổi tác cậu còn nhỏ, không hiểu rượu tuyệt mỹ nhường nào. Chờ cậu lớn tuổi hơn sẽ hiểu —— Rượu, là loại thuốc tốt nhất trên đời này, trị được bách bệnh."

Thẩm Đường mặt không biểu tình: "..."

Cô xác định nhất định và vô cùng khẳng định, rượu khẳng định không thể chữa khỏi trăm bệnh —— Bởi vì Cố tiên sinh từ nãy đến bây giờ, một người xử hết một vò rượu Lan Lăng, uống dữ như thế cũng không chữa khỏi đầu óc của anh ta, có thể thấy anh ta đang gạt người.

À, hiện tại cô dùng ngôn linh 【 Lòng người khó dò】, cái tên này không nghe được mình mắng cái gì, thật đúng là tiếc nuối.

Cố tiên sinh: "..."

Thẩm Đường lặng lẽ hạ mắt, đếm số lượng vò rượu.

Một lúc sau, cô đã giao xong.

"Rượu đã chuẩn bị đầy đủ, Cố tiên sinh từ từ uống."

Thẩm Đường làm bộ muốn đứng dậy rời đi, ai ngờ Cố tiên sinh thình lình buông chén rượu xuống: "Thẩm lang, ngươi thật là Thẩm lang sao?"

"Không phải thì sao?"

"Tại hạ nhìn không giống lắm. Không phải không tin Cung Vân Trì, chỉ là so với lời người ngoài, tại hạ càng tin tưởng con mắt mình thấy, lỗ tai nghe thấy! Bất kể nhìn thế nào, thời gian Thẩm lang xuất hiện quá mức đúng lúc. Mục đích của cậu là cái gì? Thân phận của cậu là cái gì? Cậu chuộc lại Chử Diệu lại là vì cái gì? Hắn là một người bị phế văn tâm, tiền đồ hủy hết, có thể mang cho cậu cái gì?"

Thẩm Đường kìm nén mi tâm nhảy loạn, ngữ khí vô cùng bất thiện.

"Những cái ấy có liên quan gì đến tiên sinh? Ta chỉ là người bán rượu kiếm bạc sinh sống, có thời gian rỗi hao phí trên người ta, Cố tiên sinh chẳng bằng quan tâm thêm một mẫu ba phần đất nhà mình. Tranh hoàng hôn sa mạc? Hừ, người Bắc Mạc à? Vẽ giấy cất giấu loại tin tức kia, so với ta, ý định và động cơ của Cố tiên sinh càng thêm sâu xa. Là muốn đục nước béo cò, hay là muốn quấy vũng nước đục nhỉ?"

Giọng nói hai người đều không nặng, âm lượng cũng không lớn.

Nhưng bầu không khí nhã gian cực kì nặng nề.

"Lang quân, ca vũ tới." Ngoài nhã gian là giọng nữ mềm nhu dẻo quẹo, tách cỗ không khí khẩn trương tràn ngập mùi thuốc súng ấy ra.

"Vào đi, Thẩm lang không ngại cũng ngồi xuống thưởng thức một chút."

Không biết sao, giọng Cố tiên sinh đột nhiên hòa hoãn xuống.

Sắc mặt Thẩm Đường không tốt: "Tại hạ không háo nữ sắc."

Cố tiên sinh nói: "Không háo nữ sắc?"

Thẩm Đường nói: "Vâng, nam linh, như vị gọi 'Ông Chi' kia."

Cô lờ mờ đoán ra quan hệ giữa Cố tiên sinh và quan nhi không tầm thường, hai người không phải chủ thần, chính là sư đồ, hoặc là đều có. Tên quan nhi kia quá nửa cũng không phải quan nhi gì, có lai lịch phức tạp. Không phải thì làm sao xưng lẫn nhau "Bằng hữu cũ" với quý công đáy huyệŧ Sính lúc chưa sa cơ?

Ngay trước mặt Cố tiên sinh nói như thế, Thẩm Đường chính là cố ý, là khiêu khích, cũng muốn chọc giận, buồn nôn vị Cố tiên sinh này.

Phản ứng của Cố tiên sinh lại nằm ngoài dự liệu của Thẩm Đường.

"Ông Chi, không được lắm."

Thẩm Đường: "..."

Cố tiên sinh chững chạc đàng hoàng: "Nếu cậu thích, chốc nữa có thể đổi một nhà, có điều tuổi tác Thẩm lang còn nhỏ, không nên sa vào đây."

Thẩm Đường: "..."

Thẩm Đường đang muốn nói không cần, cửa gỗ nhã gian đã kéo ra.

Ngồi ngoài cửa chính là một đội nhạc linh, tuổi tác đều chừng ba mươi, đặt trong giáo phường tuy không phải niên kỷ tươi trẻ, nhưng kỹ nghệ tinh xảo, mỗi một bản nhạc biểu diễn đều có thể khiến người nghe kinh ngạc. Những văn nhân mặc khách học đòi văn vẻ ở Hiếu thành đều thích tới nghe một khúc.

Ngoại trừ nhạc linh, hôm nay còn thêm một vũ linh.

Tướng mạo vũ linh không tầm thường, nhưng trong Diệu Linh các lại không tính hàng đầu, chỗ đặc thù nhát của nàng ta ở chỗ, người này chỉ có một lỗ tai.

Thẩm Đường nhìn vũ linh.

Vũ linh nhìn Cố tiên sinh.

Cố tiên sinh nhìn Thẩm Đường.

Cho đến trong miệng vũ linh phát ra một tiếng kì quái, dịu dàng động lòng người cố ý bày ra trước kia tiêu tán vô tung, giống như điên dại lao đến chỗ Thẩm Đường. Thẩm Đường cười lạnh, không khách khí chút nào một cước đạp trúng đầu vai ả ta, đá người trượt trên sàn nhà xa nửa trượng.

Cố tiên sinh ra vẻ kinh ngạc: "Vị vũ linh này mới tới..."

Thẩm Đường lạnh lùng cắt lời anh ta.

"Không chỉ là gương mặt lạ mới tới, ả còn là nữ quyến Cung thị chịu đày đấy! Cố tiên sinh, ngươi ngồi thưởng thức dáng múa nữ quyến Cung thị, nếu thể cốt ngươi cho phép, có lẽ còn có thể phong lưu một hồi. Xin hỏi —— Cung Vân Trì bên kia không có ý kiến sao?"

Chẳng biết tự lúc nào, trong tay cô đã nhiều thêm một thanh trường kiếm long văn.

Thân kiếm sáng như gương in biểu lộ lúc này của Thẩm Đường.

Lạnh lùng, chứa sát ý, khát máu.

Có lẽ ngay cả chính cô cũng không biết mình còn một mặt như thế.

Cố tiên sinh nói: "Cung Vân Trì đương nhiên không có ý kiến."

Thẩm Đường: "..."

Cô âm dương quái khí trào phúng, mỗi câu trả lời của Cố tiên sinh đều ngoài tầm với, cảm giác một quyền đánh trên bông thật là khó chịu.

Thẩm Đường cười lạnh: "Cậu ta không có ý kiến hay là không biết rõ tình hình?"

"Không biết rõ tình hình, chẳng qua, cho dù biết chắc hẳn cũng không đoái hoài tới. Bởi vì ——" Cố tiên sinh đem lời nói kéo dài, dù cho chuôi kiếm Thẩm Đường đã khát vọng hôn lên cổ họng anh ta, anh ta vẫn không chút hoang mang, bình tĩnh vung ra câu tiếp theo, "Ả là nha hoàn hồi môn của đại nương tử Thẩm gia."

Thẩm Đường: "..."

Cmn!