“Anh Long, mau đuổi anh ta ra ngoài đi.” Y tá kia chỉ vào Trần Dương, lạnh lùng nói.

“Câm miệng cho ông!” Triệu Đại Long quát y tá.

Tiếng quát này làm y tá bị dọa sợ.

“Trần thiếu gia!” Triệu Đại Long tiến lên phía trước một bước, cung kính nói: “Trần thiếu gia, cậu đừng giận, con bé y tá này có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, cậu đừng chấp nhặt với nó.”

Trần Dương nhíu mày, anh không quen người trước mặt, sao vừa đến đã gọi mình là Trần thiếu gia?

Thật ra không thể trách Trần Dương, dù sao vào ngày Trần Lỗi kết hôn, người đến đều là những người có tiếng tăm, sao anh có thể nhớ được nhân vật nhỏ bé như Triệu Đại Long.

“Trần Dương?”

Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng truyền tới từ phía sau.

Trần Dương quay đầu nhìn lại thì thấy một vị bác sĩ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt.

Ồ!

Đây không phải là vị thần y xinh đẹp Lam Khê, anh gặp trên đám cưới của Tiểu Lỗi sao?

Nếu anh nhớ không nhầm, cô Lam Khê này không phải là trưởng khoa ở bệnh viện Nhân Dân số 1 hay sao? Sao lại làm ở bệnh viện số 5?

Điều anh không biết chính là hai hôm nay Lam Khê được viện trưởng bệnh viện số 5 mượn đến, sau đó mới trở về bệnh viện Nhân Dân số 1.

Cô nhìn người bệnh đang được cắm ống dưỡng khí ở bên cạnh Trần Dương, người này chắc là bố của anh ấy nhỉ?

Lúc này, người xung quanh đều xúm vào.

“Người trẻ tuổi bây giờ, đúng là, bố của mình đã bệnh như thế này mà còn không đóng tiền thuốc men, aiz…”

“Đúng đó, đúng là chả có tác dụng gì cả!”

“Đừng nói nữa, người ta như thế đã rất đáng thương rồi!”

“Xí, người đáng thương tất có chỗ đáng trách, cô chưa từng nghe thấy câu nói này à?”

Nghe tiếng bàn tán ở xung quanh, Trần Dương căn bản không thèm để ý. Việc cấp bách lúc này là để bệnh viện nhanh chóng sắp xếp cho bố mình làm phẫu thuật.

Anh đi tới trước mặt Lam Khê, nói: “Bác sĩ Lam, có thể khám cho bố tôi không?”

Lam Khê gật đầu đi tới bên cạnh Trần Thiên Diệu kiểm tra một lượt, cô nghiêm nghị nói với Trần Dương: “Đây là bệnh tim đột nhiên phát tác, tình hình khá nguy cấp, cần phẫu thuật ngay lập tức.”

Trần Dương vừa nghe thì tim như nghẹn lại: “Vậy bác sĩ Lam, cô có thể phẫu thuật giúp bố tôi không?”

“Được rồi, đừng nói nhiều nữa.” Lam Khê lên tiếng, nói với y tá ở bên cạnh: “Nhanh đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, lần phẫu thuật này tôi làm mổ chính.”

Lúc này y tá kia cuống lên: “Trưởng khoa Lam, anh ta còn chưa nộp tiền phí phẫu thuật đâu.”

Lúc nói lời này, cô ta còn đưa mắt nhìn Trần Dương với vẻ xem thường.

Tên quỷ nghèo này, sao lại quen trưởng phòng Lam chứ, cũng không biết rốt cuộc trưởng khoa Lam nghĩ thế nào, thế mà chưa nộp tiền đã định làm phẫu thuật rồi.

Lam Khê trừng mắt nhìn y tá kia: “Tiền quan trọng hay là mạng người quan trọng? Hơn nữa tôi tin anh ấy có thể nộp tiền được.”

Lần trước lúc cô đi tham gia tiệc cưới của nhà họ Trần đã nghe thấy người ngoài nói Trần Dương là đại thiếu gia của nhà họ Trần, trước đây không lâu anh còn lấy ra năm tỷ để giúp đỡ gia tộc.

Cả năm tỷ người ta còn lấy ra được, chỉ tám trăm triệu thì sao anh ấy lại không chi được chứ?

“Trưởng khoa Lam!” Y tá nóng nảy đến mức giậm chân, người này vừa nhìn đã thấy không giống người có tiền, sao trưởng khoa Lam lại tin anh ta chứ? Tâm địa của cô cũng quá lương thiện rồi, nhỡ đâu người đàn ông này không bỏ tiền ra được thì chẳng phải trưởng khoa Lam phải tự mình bỏ tiền phẫu thuật ra hay sao?

Nhưng Lam Khê đã nói đến nước này thì một y tá như cô ta cũng không có quyền ngăn cản, cô ta không thể làm gì khác đành tức giận đẩy Trần Thiên Đông vào phòng phẫu thuật.

Khi đi vào phòng phẫu thuật, Lam Khê nhìn Trần Dương rồi nói: “Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức.”

Nói xong, cửa phòng phẫu thuật đóng lại.

Đèn bên ngoài phòng phẫu thuật sáng lên, ca phẫu thuật đã bắt đầu.

Những người đứng xem ở xung quanh thấy không có gì hay để xem nữa bèn lũ lượt tản đi.

Triệu Đại Long thấp thỏm đi tới trước mặt Trần Dương: “Trần thiếu gia, cậu có gì dặn dò không? Nếu như không có gì thì tôi…”

Trần Dương khoát tay: “Đi làm việc đi.”

“Vâng.” Triệu Đại Long như được đại xá bèn dẫn theo đám tay chân rời đi.

Sau khi mọi người đi hết, Trần Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ngồi bên cạnh mẹ, không nhịn được bèn mở miệng hỏi: “Mẹ à, sao lại thế này? Không phải con đã gửi hai mươi triệu vào tài khoản của bố rồi à? Lúc bố mẹ đi dạo phố không quẹt thẻ à?”

Cố Phương thở dài: “Aiz, bố con nhớ nhà, làm gì còn đi dạo phố nữa.”

Trần Dương gật đầu: “Thế sao bố con lại thế này?”

Cơ thể của bố anh vẫn khỏe, sao đột nhiên lại phát bệnh tim chứ?

Sắc mặt của Cố Phương thay đổi, bà không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại Trần Dương: “Tiểu Dương, con hãy nói thật cho mẹ biết, ngày Trần Lỗi kết hôn con có làm chuyện gì không?”

Trần Dương ngẩn ra: “Không ạ, con có làm chuyện gì đâu.”

Chờ một chút đó, không phải vì cái kính bát quái kia nên bố bị phát bệnh tim chứ? Không đúng, đại trạch của nhà họ Trần và trang viên của Trần Lỗi không ở cùng một nơi, thế nên không thể là vì cái kính bát quái đó được.

Sau khi Cố Phương nghe thấy lời của Trần Dương, sắc mặt bà trở nên phức tạp: “Aiz, bố của con ấy à, là bị bọn họ chọc giận!”

“Cái gì?” Trần Dương vội vàng hỏi: “Có phải người trong gia tộc nói gì không ạ?”

“Bọn họ nói tối hôm Trần Lỗi kết hôn, con đã cưỡng hiếp vợ của Tiểu Lỗi.” Cố Phương đau khổ nói: “Bố con tức quá không nhịn được, cãi nhau với bọn họ, sau đó bệnh tim của bố con lại phát tác.”

Cái gì?

Mình cưỡng hiếp vợ của Trần Lỗi?

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Vào lúc này, đầu óc Trần Dương trống rỗng, cả người đều mơ hồ.

“Mẹ, đó là vợ của Tiểu Lỗi, là em dâu của con, sao con có thể làm ra loại chuyện không bằng thứ súc sinh như thế được.” Trần Dương an ủi, nói: “Nhất định là bọn họ hiểu nhầm rồi, hôm đó sau khi tham gia tiệc cưới của Tiểu Lỗi xong, trời chưa tối con đã đi về rồi.”

Cố Phương nghe lời con mình nói cũng vui ra mặt: “Con là do mẹ sinh ra, đương nhiên mẹ biết tính tình của con. Mẹ và bố con dứt khoát tin tưởng con, thế nhưng bọn họ lại vô cùng chắc chắn chuyện này là do con làm, ngay cả Trần Lỗi cũng nói như thế.”

Trần Dương biết, tám phần mười là mình bị người hãm hại. Anh hít sâu một hơi, đang định nói chuyện thì thấy một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đi đến.

“Có chuyện gì? Tôi nhận được tin nói ở đây có người gây sự?”

Viện trưởng Tiền Chính Đức của bệnh viện số 5 đi đến và nói.

Lúc này, bên cạnh có một nhân viên y tế đi đến, kề bên tai ông ta rồi nói nhỏ vài câu.

“Cái gì? Cô Lam Khê này quá hồ đồ, chưa nộp tiền mà đã phẫu thuật rồi, không phải làm bừa sao?” Tiền Chức Đức nhíu mày, chỉ vào phòng phẫu thuật, nói: “Đi, vào gọi Lam Khê ra cho tôi, chẳng qua cô ta chỉ được mượn tới bệnh viện số 5 thôi. Sao cô ta có thể làm người mổ chính ở bệnh viện số 5 chứ? Hơn nữa, bệnh viện đã có quy định, cô ta đã biết lại còn làm sai, cô ta nghĩ y thuật của mình tốt nên có thể làm việc ngang ngược à?”

Nhân viên y tế ở bên cạnh nhìn đồng hồ, hơi do dự, nói: “Viện trưởng, trưởng khoa Lam đã vào được một lúc rồi. Giờ vào lúc này, e rằng ca phẫu thuật đã bắt đầu rồi…”

Anh ta còn chưa nói hết Tiền Chính Đức đã trợn mắt: “Hiện giờ không gọi cô ta ra thì chẳng lẽ chờ cô ta phẫu thuật xong mới đi ra à? Hay là tám trăm triệu tiền phí phẫu thuật này cậu trả?”

“Tôi xem ai trong số các người dám đi vào!” Lúc này Trần Dương đã không thể nghe nổi nữa, anh lạnh mặt đứng lên, chỉ vào Tiền Chính Đức, nói: “Ông vào thử xem!”

“Mồm mép to quá nhỉ, anh là ai?” Tiền Chính Đức đánh giá Trần Dương từ đầu xuống chân, thấy anh chỉ mặc quần áo hàng vỉa hè thì không khỏi nhíu mày.

“Người đang phẫu thuật trong kia là bố của tôi!” Trần Dương lạnh giọng nói: “Tôi đã nói rồi, phí phẫu thuật tôi sẽ nộp, đừng có hung hăng dọa người.”

“Ha ha.” Tiền Chính Đức cười lạnh một tiếng, nói: “Mấy người là người thân của trưởng khoa Lam hả? Sao? Muốn không nộp tiền đã làm phẫu thuật à? Tôi cho anh biết, không có cửa đâu!”

“Tám trăm triệu phí phẫu thuật đúng không?” Trần Dương cười lạnh, móc một tấm thẻ ngân hàng ở trong túi ra, ném thẳng lên người Tiền Chính Đức.

Cái gì?

Đây… đây không phải là thẻ ngân hàng… thẻ Tử Kim Đế Vương sao?

Sau khi Tiền Đức Chính nhận ra tấm thẻ này, lông cả người dựng đứng lên.

Nhân viên y tế ở bên cạnh lại mờ mịt, bọn họ không biết thẻ Tử Kim Đế Vương, thế nhưng sao Tiền Đức Chính lại không biết chứ!

Có điều, loại người từ đầu đến chân không quá hai trăm đồng này mà cũng có thẻ Tử Kim Đế Vương sao?

Tiền Đức Chính ông ta hoàn toàn không tin.

“Hừ, cho rằng cầm một tấm thẻ Tử Kim Đế Vương giả là có thể dọa tôi à?” Tiền Đức Chính cười gằn, ném thẻ cho nhân viên y tế ở bên cạnh: “Đi, cầm đi quẹt, xem có thể quẹt ra tiền không!”