Gọi đến khản cổ vẫn không nghe tiếng hồi đáp nào, trong lòng Giả Phong nặng nề chua xót, lẽ nào Hoắc Thư Vũ không đợi được đã bỏ đi rồi?

Cũng đúng, ba năm trôi qua ai còn có thể kiên nhẫn chờ đợi một người vốn không thể trở về như nàng. Bản thân nàng cũng biết chính mình không có tư cách bắt buộc Hoắc Thư Vũ phải đợi, bất quá lồng ngực lại đau như bị ai dùng chuỳ nặng đánh vào.

Giả Phong lẩm bẩm mấy từ rời rạc trong miệng, ảm đạm xoay người rời đi. Dáng hình tiểu nữ hài năm xưa ùa về vây kín tâm trí, gương mặt nhỏ nhắn bừng sáng hào quang cùng điệu cười ngọt ngào như đường mật dường đã thuộc về quá khứ.

Một tiếng động nhỏ vang lên như tiếng kim loại rơi, Giả Phong nghi hoặc nhìn ra sau nhưng không thấy một bóng người nào. Tâm tình nhất thời chùn xuống, do dự quay lại nơi phát ra tiếng động, vạn vạn không ngờ lại giẫm trúng một thứ gì đó.

Cúi người nhặt lên xem thử, nguyên lai là chiếc thoa mà Hoắc Thư Vũ luôn mang theo bên người. Gương mặt Giả Phong nháy mắt trắng bệch, quét mắt nhìn khung cảnh xung quanh tìm kiếm thân ảnh nhỏ bé.

“Thư Vũ!! Thư Vũ ngươi nghe ta gọi không!?”

Trong tiếng gió dường có âm thang yếu ớt đáp lại.

Phát hiện dưới bụi cỏ gần đó ẩn hiện một vệt trắng kì lạ, Giả Phong không chút do dự chạy đến xem thử. Dần dần hiện ra trước mắt nàng nữ tử mặc bạch y nhàu nhĩ dơ bẩn, nhỏ thó trốn trong lớp y phục cũ nhìn không ra hình dạng. Giả Phong vội xốc người bạch y cô nương xem thử, gương mặt hiếm hoi lộ ra nét kinh hỉ.

“Thư Vũ! Đúng là nàng rồi!”

Hoắc Thư Vũ nhìn thấy Giả Phong bao nhiêu gian khổ mệt nhỏ suốt ba năm qua hết thảy đều tan biến: “A Phong, cuối cùng cũng về rồi…”

“Ta về rồi, đừng sợ.”

Hoắc Thư Vũ yếu ớt nở nụ cười, mệt mỏi gục vào lòng đối phương ngất liệm.

“Cảm ơn…” Giả Phong dùng sức siết chặt vòng tay, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống thấm ướt gò má: “Cảm ơn đã đợi ta…”

Ánh chiều tà năm ấy rực rỡ nhưng cũng thật hoang tàn.

Nửa năm sau hoàng cung tu sửa hoàn thất, tuy còn nhiều địa phương vẫn bề bộn nhưng vẫn có thể ở tạm.

Ngũ vị công chúa lập đại công được ban thưởng vô số bổng lộc nhưng ai cũng không nhận, dùng số tiền cứu tế cho bá tánh đang đói khổ bên ngoài. Quốc khố sơ sài thiếu thốn, cầm cự được ngày nào hay ngày đó lại còn phải giao nộp cống phẩm cho Liên Hạ, ngày tháng này cả hoàng tộc lẫn bá tánh đều khổ không kể siết.

Tình hình này nếu còn kéo dài toàn bộ Khương quốc đều phải chết, Quang Minh công chúa dứt khoát xuất hành đến Liên Hạ, cầu xin vị Hạ phu nhân được Phượng Thái công chúa sủng ái lúc bây giờ. Hỏi ra mới biết chuyện Khương quốc Phượng Thái công chúa sớm đã giao cho Hạ phu nhân tự mình giải quyết. Nghe được khó khăn của hoàng tộc Khương quốc, Hạ phu nhân không chút do dự cho phép Khương quốc hai năm tới không cần giao nạp cống phẩm.

Suốt hai năm ròng rã Giả Phong cùng tỷ muội một tay chấn chỉnh toàn bộ Khương quốc, khôi phục quốc khố chấn chỉnh biên quan, tuy không thể phát triển như trước nhưng tạm có thể sống yên ổn. Bản thân Giả Phong không thích can dự chính sự, sau khi tận lực giúp đỡ khôi phục triều chính thì trở về làm Quang Minh công chúa tự do tự tại của mình.

Hoắc Thư Vũ một mực bồi bên cạnh Quang Minh công chúa bất li bất khai, hưởng thụ vô vàn ân sủng mặc dù thân phận chỉ là cung nữ. Hai năm qua giữa hai người có một bí mật nho nhỏ không thể cho ai biết, Hoắc Thư Vũ chính là nữ nhân của công chúa điện hạ.

Nhiều khi nghĩ lại Hoắc Thư Vũ không hiểu bản thân lấy đâu ra nghị lực để chờ đợi, nàng cùng công chúa điện hạ day dưa không rõ nhiều năm lại có thể vì đối phương mà đợi đến ba năm.

Đôi khi yêu một người không cần lý do…

Hoắc Thư Vũ mơ mơ hồ hồ trở thành tiểu tình lữ bên cạnh Giả Phong, trên người mặc đều là gấm tốt, trang sức do thợ lành nghề trong cung chế tạo. Một bên nhận vô vàn sủng ái một bên độc chiếm Quang Minh công chúa, có thể nói nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.

Tình cảm nàng dành cho công chúa chưa bao giờ là giả, cam tâm tình nguyện làm một nữ nhân vô danh vô phận hầu hạ bên cạnh điện hạ, đối với nàng nhiêu đây là đủ rồi.

Bất quá lương thiện của Hoắc Thư Vũ lại khiến Giả Phong phi thường áy náy, chỉ vì nàng là nữ nhân mà không thể cho Hoắc Thư Vũ một danh phận. Nếu Hoắc Thư Vũ thích một nam nhân khác, có lẽ đã không cần phải vì nàng chịu biết bao nhiêu điều tiếng khổ sở.

Nắng hạ buông mình trên mái ngói đỏ tươi, dưới tàng lê trắng là hồ nước lớn trồng vô số bạch liên hoa. Nữ tử một thân bạch y ướt sũng đứng dưới hồ, tay áo uyển chuyển vung lên hạ xuống theo tiếng đàn du dương, lặng thầm dâng lên khúc vũ tuyệt mỹ. Mái tóc đen lay động, đào hoa nhẵn lả lơi hơi khép lại rũ xuống làn mi dài cong cong.

Tiếng đàn nhỏ dần rồi dừng hẳn, nữ tử trong hồ mất hứng than vãn: “Sao lại ngừng rồi?”

Nữ tử đánh đàn trầm mặc một lúc rồi đứng dậy đưa tay đỡ nữ tử dưới hồ: “Ở mãi trong hồ khiêu vũ sẽ cảm lạnh đấy.”

“Người ta không muốn!! A Phong~”

Giả Phong không hài lòng điểm lên mũi nàng: “Không ngoan rồi.”

“Hừ~”

Hoắc Thư Vũ gạt tay Giả Phong tự mình leo lên bờ, giận dỗi qua ghế ngồi xuống.

“Nàng khi nào khiêu vũ mà chẳng được, vạn nhất cảm mạo thì sao?”

“Ngừng như vậy thật sự rất mất hứng!”

“Đồng Thi!”

Đồng Thi sớm quen cảnh công chúa điện hạ cùng Hoắc thị quấn quít một chỗ nên không mấy ngạc nhiên: “Công chúa có gì phân phó?”

“Mang một chén canh gừng đến phòng của bản công chúa đi.”

“Tuân mệnh.”

“Tiểu Thanh!”

Tiểu Thanh bước đến khom người hành lễ: “Công chúa có gì phân phó?”

“Ngươi giúp bản cung lau sạch chỗ này đi.”

Phân phó xong Giả Phong liền đưa Hoắc Thư Vũ về phòng nghỉ ngơi, không quên đem cửa đóng lại cẩn thận.

Hoắc Thư Vũ cả người ướt nhẹp nhịn không được hắt hơi hai cái.

“Thế nào? Cảm mạo rồi phải không?”

Hoắc Thư Vũ bất mãn bĩu môi, thuận tiện lấy khăn tay của Giả Phong lau nước mũi tèm lem. Giả Phong cũng không có ý kiến gì, đồ của nàng chỉ cần nha đầu này muốn nàng sẽ không cự tuyệt.

“Y phục nặng quá.”

“Ngốc tử, y phục ướt như vậy đương nhiên phải nặng rồi, đứng yên để ta lấy y phục cho nàng thay.”

Giả Phong đích thân đi tìm y phục cho Hoắc Thư Vũ, nhanh nhẹn mở rương đồ cẩn thận tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng chọn được bộ y phục tương đối dày. Tìm xong thì lại phải giúp Hoắc Thư Vũ thay y phục, bản thân nha đầu sớm đã lấy làm quen đứng yên cho nàng giúp thay bộ y phục ướt.

Mấy ngày nay tâm trạng rất tốt nên lúc nào Hoắc Thư Vũ cũng muốn khiêu vũ, bất quá lại khiêu vũ đến mức khiến cả người đều không thoải mái, cũng có lẽ là do dùng lực ở thắt lưng quá nhiều nên rất đau.

Giả Phong ngồi xuống giúp Hoắc Thư Vũ xoa bóp thắt lưng một chút: “Dù nàng có thích khiêu vũ thì cũng không nên cả ngày đều khiêu vũ như thế.”

“Trước đây Thư Vũ khiêu vũ rất thường xuyên nhưng thắt lưng chưa từng đau đến vậy!”

Giả Phong đột nhiên che miệng khụ khụ ho hai tiếng.

“Có gì sao?”

“À, không có gì.” Giả Phong tiếp tục xoa nhẹ thắt lưng nàng dỗ dành: “Đau lắm sao?”

“Giống như bị gãy ra làm hai vậy đó.” Hoắc Thư Vũ mệt mỏi dựa vào vào người Giả Phong rêи ɾỉ: “Hình như từ sau khi công chúa cắn ta mỗi đêm thì thắt lưng ta luôn đau như vậy!”

Mặt Giả Phong từ đen sang hồng, từ hồng sang trắng, đứa nhỏ này cùng nàng phát sinh quan hệ đó còn nói nàng cắn!? Cắn có thể đau thắt lưng sao?

Hoắc Thư Vũ than thở vài câu thì dựa vào lòng Giả Phong ngủ quên đi mất.

Giả Phong vén mấy lọn tóc lòa xòa của nàng qua một bên, khe khẽ cất tiếng cười. Đứa nhỏ này ngốc nghếch nhưng cũng quá lương thiện khiến nàng không dám để đối phương ra ngoài sợ sẽ bị bụi hồng trần vấy bẩn. Chỉ muốn ở bên Hoắc Thư Vũ, yêu thương bảo hộ đối phương bằng tất cả sinh mệnh.

================

“Thật không ra thể thống gì!”

Phi tử quỳ trên đất không ngừng run rẩy, nước mắt chảy dọc xuống gương mặt yêu kiều thanh tú. Bên cạnh là một nữ tử mặc y phục thâm lam, không ngừng siết chặt vòng tay ôm lấy vị phi tử kia.

Hoàng đế cửu ngũ giận đến phát run, hắn đường đường là thiên chi kiêu tử, hậu cung ba ngàn giai lệ muốn mỹ nhân nào mà không có được. Trước đây hắn từng kiêu ngạo vì sở hữu được Dung quý phi tài sắc vẹn toàn, tài ca vũ đặc biệt xuất chung. Thế nhưng nàng lại dám cùng nô tỳ hồi môn gian díu với nhau, âm thầm qua mặt hắn đêm đêm mặn nồng ân ái, nếu không phải hắn đột nhiên đến chỗ nàng có lẽ cả đời cũng không biết được chuyện xấu hổ này.

Thậm chí Dung quý phi còn cùng nữ tỳ hồi môn gian díu trước khi nhập cung, hắn cứ như vậy ngây thơ tin rằng mình là người đầu tiên được chạm vào thân thể tuyệt mỹ đó!?

Chuyện này chấn động toàn bộ vương cung, ngay cả Quang Minh công chúa không màn sự đời cũng đến xem thử, thấy các nàng tình thâm nghĩa trọng nguyện sống nguyện chết không khỏi cảm động một phen.

Hoàng đế mạnh mẽ ném dải lụa vào mặt Dung quý phi: “Nể tình chúng ta từng là phu thê, trẫm chuẩn nàng giữ thân thể toàn vẹn!”

Dung quý phi nén tiếng nức nở, run run cầm lấy dải lụa. Nữ nô bên cạnh ôm siết lấy nàng, thì thầm bên tai những lời trấn an dịu ngọt, thề nguyền sinh tử tương tuỳ.

“Đem tiện nhân này lôi ra đánh chết!”

Dung quý phi nghe thấy hoảng hốt kéo nữ nô ra sau lưng: “Xin đại vương thứ lỗi! Là thần thiếp câu dẫn nàng, là thần thiếp không biết liêm sỉ, cầu ngài tha cho nàng!”

Nhìn thấy Dung quý phi mà hắn sủng ái che chở lại bảo vệ cho tiện nhân khác, lửa giận ngùn ngụt xông thẳng lên đỉnh đầu: “Y lệnh mà làm!”

Dung quý phi chịu không nổi đả kích trực tiếp ngã xuống ngất xỉu.

Khi tỉnh dậy nghe tin tâm ái nhân bỏ mạng, Dung quý phi cũng không muốn sống nữa. Dứt khoát không dùng dải lụa được ban thưởng mà uống độc dược chết ngay bên cạnh xác tình nhân.

Hoàng đế trong lúc giận dữ đã hạ lệnh, nếu phi tử cùng cung nữ gian díu với nhau lập tức gϊếŧ chết không tha!

Điều này khiến Giả Phong phi thường lo lắng, nàng và Hoắc Thư Vũ sớm tối bên nhau tình cảm khắng khít khó lòng phân tách. Nếu có chết sẽ cùng nhau chết nhưng há chẳng phải nàng đã hại chết Hoắc Thư Vũ rồi sao?

Khi biết chuyện Hoắc Thư Vũ lần đầu tiên trong đời trầm mặc rồi lại nhẹ nhàng buông ra một câu: “Nếu vậy chúng ta cùng nhau chết.”

Chỉ cần một câu này của Hoắc Thư Vũ, Giả Phong nguyện từ bỏ hư danh công chúa, nguyện ý đời này kiếp này ở bên cạnh nàng. Bất quá Giả Phong không thể ích kỷ như vậy, càng không thể để Hoắc Thư Vũ vì nàng mà chết. Tính toán nhiều ngày liền cho người thu dọn một viện tử nhỏ cách tẩm cung nàng không xa cho Hoắc Thư Vũ lưu lại cũng để các nàng tiện ở bên nhau. Chuyện Giả Phong bao dưỡng một cung nữ không ai biết, chính nhờ như vậy Hoắc Thư Vũ an an ổn ổn sống qua hai năm.

Đến mùa xuân năm thứ ba, hoa đào nở khắp một mảnh sân trong tẩm cung Quang Minh công chúa.

Khang vương– hoàng huynh của Quang Minh công chúa hồi kinh, lần đầu ghé đến tẩm cung muốn nàng nhượng hắn mảnh sân có đào hoa nở rực rỡ kia.

Nếu là lúc trước Giả Phong sẽ cho, nhưng hiện tại mảnh sân kia chính là nơi ở của Hoắc Thư Vũ, nàng tuyệt đối không thể đưa cho hắn. Khang vương tuy không vui nhưng cũng không thể dùng vũ lực mà đoạt lấy, liền lấy cớ đi dạo để quan sát kỹ mảnh sân này.

Giả Phong không đồng ý hắn lại càng kiên quyết, không cần nàng quyết định đã tự xông vào bên trong.

Khi tiến vào Khang vương mới biết thế nào là mỹ cảnh trần gian, mảnh sân nhỏ nhưng rực rỡ sắc đào hoa, những hòn đá vô tri vô giác hình thú kỳ lạ lại khiến cho mảnh sân nổi bật hơn. Bất chợt nhìn thấy dưới tán cây đào, một nữ tử mặc bạch y đang khởi vũ, dung mạo như hoa như nguyệt.

Khang vương nhất thời ngây người, cảnh sắc đẹp đẽ trước mắt dường bị lu mờ trước sắc đẹp của bạch y nữ tử, hắn thầm nghĩ nàng hẳn là tiên tử hạ phàm.

Nghe tiếng bước chân Hoắc Thư Vũ liền dừng lại, phát hiện người lạ xuất hiện trong tiểu viện liền cảnh giác lùi về sau hai bước.

Khang vương không bỏ qua cơ hội liền bước lên bắt chuyện: “Nàng là ai? Sao lại ở đây?”

Hoắc Thư Vũ mím chặt môi không trả lời, tiếp tục lùi lại.

Khang vương không nản lòng kiên trì tiến đến gần hơn: “Đừng sợ, ta là Khang vương, ta thấy nàng một mình ở nơi này khởi vũ nên mới muốn hỏi thăm.”

Hoắc Thư Vũ càng hoảng sợ, mấy năm qua nàng không rời khỏi nơi này nửa bước, ít tiếp xúc với người lạ nên không thích cũng không quen ai.

“Hoàng huynh!”

Khang vương liếc nhìn ra sau, nhìn thấy Giả Phong liền nhíu mày, sao lại thích phá hoại chuyện tốt của hắn chứ?

Thấy Giả Phong, Hoắc Thư Vũ liền chạy về phía nàng, sợ sệt trốn ra sau lưng.

Giả Phong nhỏ giọng trấn an Hoắc Thư Vũ vài câu rồi nói với Khang vương: “Hoàng huynh, mời ngươi rời khỏi đây cho.”

Khang vương hiếu kì quan sát Hoắc Thư Vũ sau lưng Giả Phong: “Quang Minh, nàng ta là ai thế?”

“Là vũ cơ trong cung ta thôi, bây giờ mời ngươi rời khỏi đây, mảnh sân này ta không muốn cho.”

Khang vương vừa không có đất vừa không biết mỹ nhân là ai tránh không khỏi buồn bực, nhưng lại không thể mặt dày nán lại, bất đắc dĩ xoay người rời đi.

Giả Phong đợi Khang vương đi khuất rồi mới thở hắt ra, xoay người xoa mặt Hoắc Thư Vũ dỗ dành: “Thư Vũ nàng có sao không? Có làm nàng sợ không?”

“Hắn là hoàng huynh của A Phong?”

“Phải.”

“Ta không thích hắn…”

“Nếu không thích thì sau này gặp phải tránh hắn biết không?”

Hoắc Thư Vũ nhìn quanh, thấp giọng hỏi khẽ: “Hắn muốn lấy mảnh sân này sao?”

“Phải, nhưng ta không muốn cho.”

“Ta cũng thích nó.”

“Về sau ta dẫn nàng rời khỏi chốn hoàng cung ngục tù đưa nàng đến Liên Hạ quốc, nơi đó có rất nhiều hoa đào, còn có cả hạnh hoa mà Khương quốc ta không bao giờ có được.”

“Thật sao?” Hoắc Thư Vũ phấn khích vỗ hai tay vào nhau: “Nhưng Liên Hạ có xa không?”

“Phải đi xe ngựa thì phải hơn một tháng mới đến.”

“Lâu thế sao?”

“Đừng lo, chúng ta có thể ghé lại Tây Kha, nơi ấy cũng có rất nhiều cảnh đẹp.”

Hoắc Thư Vũ vui vẻ híp mắt cười: “Chỉ cần được ở cạnh A Phong, đi đến đâu cũng được cả.”

“Hảo.”

Giả Phong sủng nịch hôn lên môi Hoắc Thư Vũ, day dưa, quyến luyến không dứt…

Cách đó không xa một nam tử bước ra, hai chân mày khẽ nhíu chặt. Hắn đoán không sai, từ cách Giả Phong nói chuyện đến thể hiện cảm xúc thì tiểu mỹ nhân chính là thị thiếp hầu hạ nàng.

Hắn không tin không có được Hoắc Thư Vũ!