Tiếng leng keng của xích sắt vang lên, Hà Trọng Anh khe khẽ cười, nói: “Vân Phi, sức chịu đựng của ngươi quá kém rồi, Tư Âm còn chưa tiến vào ta kia mà.”

Bạch Vân Phi giật mạnh xích sắt, rít lên: “Buông nàng ấy ra!”

Hà Trọng Anh phá lên cười, rời khỏi người Tư Âm, phất tay nói: “Tư Âm, ngươi lui ra đi, khi nào cần ta sẽ gọi ngươi.”

“Giáo chủ… ta…”

Hà Trọng Anh chau mày: “Ta nói ngươi không nghe?”

“Tư Âm không dám.”

“Tốt, đi đi.”

Tư Âm cắn chặt răng, nhặt lại y phục mặc lên, sau đó xoay người rời đi, Hà Trọng Anh thay đổi liên tục, nàng không nhận ra đâu mới là nàng ấy.

Hà Trọng Anh đợi khi Tư Âm đã đi xa mới chậm rãi nhặt lại nhuyễn tiên của mình, lạnh lùng vung roi đánh vào người Bạch Vân Phi.

Bạch Vân Phi nắm chặt xích sắt, tiếng nghiến răng ken két, đau đến mồ hôi túa ra như tắm.

“Ta bỗng nhiên muốn thử cảm giác mới.”

Hà Trọng Anh liếm bàn tay đầy máu của mình, cười nói: “Máu cũng rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đúng không?”

Bạch Vân Phi hổn hển thở, không đủ sức để đáp lại.

Hà Trọng Anh ném nhuyễn tiên xuống đất, đi đến ngồi lên đùi Bạch Vân Phi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua từng tấc da thịt đẫm máu, sau đó ấn mạnh vào vết thương sâu nhất.

Bạch Vân Phi hít phải một ngụm lãnh khí, thân thể run lên.

Hà Trọng Anh hài lòng mỉm cười: “Tốt, vết thương sâu đấy, ta sẽ làm nó sâu thêm một chút nữa, được chứ?”

Bạch Vân Phi không trả lời, thần trí mơ hồ, không rõ thực hư.

Hà Trọng Anh hơi rướn người lên, thì thầm: “Hôn ta.”

Bạch Vân Phi cắn răng, ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Hà Trọng Anh kề sát mặt mình vào mặt Bạch Vân Phi, đến khi hai chóp mũi chạm vào nhau: “Vân Phi, hôn ta.”

Bạch Vân Phi không chần chờ, dùng sức ghì thân thể Hà Trọng Anh xuống, điên cuồng hôn lên môi nàng ấy.

Hà Trọng Anh ngâm nga khe khẽ trong nụ hôn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương trên người Bạch Vân Phi, máu đỏ thấm ướt cả bàn tay của nàng.

Bạch Vân Phi lại chẳng hề cảm thấy đau đớn, say sưa trong nụ hôn với Hà Trọng Anh, đã rất lâu rồi nàng mới được chạm vào nàng ấy, được hôn lên đôi môi này.

Hà Trọng Anh đẩy mạnh vai Bạch Vân Phi ra, nặng nề thở dốc: “Đủ rồi.”

Bạch Vân Phi chau mày, nàng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Hà Trọng Anh vươn lưỡi liếm lên vết thương của Bạch Vân Phi, thở dốc: “Cảm giác này thế nào?”

Bạch Vân Phi nhắm chặt mắt, cảm giác đau rát xen lẫn với kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến nàng không rõ mình thật sự muốn gì, dừng lại hay tiếp tục?

Hà Trọng Anh thu lưỡi lại, dùng ngón tay ấn mạnh vào vết thương của Bạch Vân Phi.

“Hư…” Bạch Vân Phi run lên từng hồi, tay nắm lấy xích sắt, vang lên âm thanh leng keng chói tai.

Ngực Hà Trọng Anh bỗng nhiên lại âm ỉ đau, xót xa, không nỡ, bao xảm xúc đang xen, ngón tay cũng run rẩy, lực cũng giảm xuống rất nhiều. Nhưng rồi lại nhớ đến cảnh tượng Chu Bình ôm lấy Bạch Vân Phi, cảm xúc nàng lại thay đổi, giận dữ ấn mạnh vào vết thương hơn nữa.

Bạch Vân Phi nghiến răng, mồ hôi ướt đẫm cả thân thể nàng ấy.

Hà Trọng Anh dặn mình không được yếu lòng, nhưng vẫn không nỡ, liền rướn người lên: “Hôn ta đi.”

Bạch Vân Phi lắc đầu.

Hà Trọng Anh nâng mặt Bạch Vân Phi lên, áp bầu ngực của mình vào môi nàng, khẽ nói: “Nhanh lên đi.”

Bạch Vân Phi nhìn khuôn ngực Hà Trọng Anh không ngừng phập phồng, tiểu hồng đậu run rẩy, vểnh cao kiêu ngạo như chính chủ nhân của nó. Không kiềm chế được cảm xúc, Bạch Vân Phi thô bạo ngậm lấy tiểu hồng đậu cắn mạnh một cái.

“A!”

Hà Trọng Anh nửa đau nửa thoải mái, thân thể run lên: “Vân… Vân Phi…”

Bạch Vân Phi cũng không chịu đựng nổi nữa, ấn Hà Trọng Anh nằm xuống đất, điên cuồng mút lấy tiểu hồng đậu đáng yêu.

Hà Trọng Anh vặn vẹo thân thể, tay bấu chặt lấy vai Bạch Vân Phi: “Chậm… chậm đã…”

Bạch Vân Phi lại giả vờ không nghe thấy, nâng thân thể Hà Trọng Anh lên, dùng y phục của mình lót bên dưới cho nàng, miệng vẫn ngậm lấy tiểu hồng đậu không chịu buông ra.

Đầu lưỡi đánh một vòng quanh tiểu đậu bên trái, cũng không để tiểu đậu bên kia chịu ủy khuất, Bạch Vân Phi vươn tay ngắt nhéo, dày vò nó.

Hà Trọng Anh thở dốc, tay siết lấy y phục của Bạch Vân Phi ở dưới thân mình, nấc lên: “Đau… đau…”

Bạch Vân Phi nghe nàng nói đau liền giảm tốc độ lại, nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ, tiểu đậu bên kia thì được đầu ngón tay mân mê, chơi đùa.

Cảm giác ngứa ngáy như có trăm con kiến bò khắp thân thể, Hà Trọng Anh vặn vẹo, hai chân quấn lấy thắt lưng của Bạch Vân Phi: “Vân Phi… mau… tiến vào đi…khó chịu quá…”

Bạch Vân Phi nhíu mày, vỗ mạnh vào mông nàng: “Bản tính dâʍ đãиɠ này nàng từ đâu mà có.”

“Ai cần ngươi quan tâm!” Hà Trọng Anh thở gấp: “Tiến vào! Tiến vào nhanh lên!”

“Được rồi!”

Bạch Vân Phi nâng thắt lưng Hà Trọng Anh lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài, sau đó mới chậm rãi đẩy vào.

Hà Trọng Anh hít phải một ngụm lãnh khí, bấu mạnh vào vết thương của Bạch Vân Phi: “Hỗn đản, đau chết ta, rút tay ra ngay!”

Bạch Vân Phi hít một hơi thật sâu, nghe lời Hà Trọng Anh rút tay ra, lo lắng hỏi: “Trọng Anh, đau lắm sao?”

“Ngươi… ngươi…”

Hà Trọng Anh ủy khuất đến mức bật khóc: “Ngươi luôn tìm mọi cách để gϊếŧ ta, có phải ta chết rồi ngươi mới vừa lòng hả dạ có phải hay không?”

“Không có, không có, ta thật sự không có muốn nàng chết.”

“Câm ngay!” Hà Trọng Anh gắt lên: “Ai cho phép ngươi nói?”

Bạch Vân Phi sốt ruột lại không thể nói, nâng người Hạ Trọng Anh lên, ôm chặt vào lòng, vuốt ve lưng nàng ấy như đang dỗ dành hài tử.

“Ngươi…”

Hà Trọng Anh ghim móng tay vào vết thương trên vai Bạch Vân Phi: “Ngươi xem ta là hài tử sao?”

Không nghe có tiếng trả lời, Hà Trọng Anh quát lên: “Ngươi câm rồi sao?”

Lại không có tiếng đáp lại, Hà Trọng Anh giật mình đẩy Bạch Vân Phi ra, phát hiện nàng ấy mệt mỏi ngất đi từ lâu, thân nhiệt không ngừng tăng lên.

Hà Trọng Anh hoảng hốt, vỗ mặt nàng: “Vân Phi! Vân Phi! Ngươi tỉnh lại ngay cho ta! Vân Phi!”

Bạch Vân Phi lại không tỉnh lại, tay đặt trên vai Hà Trọng Anh buông thõng xuống…

“Vân Phi!”

Hà Trọng Anh chưa từng hoảng sợ đến vậy, nàng nắm lấy tay của Bạch Vân Phi, tay nàng ấy đang lạnh dần, chẳng còn ấm áp như lúc nãy nữa.

“Đừng dọa ta Vân Phi, ngươi tỉnh lại đi mà.”

Hà Trọng Anh khóc nấc lên: “Tư Âm! Tư Âm!”

Tư Âm từ bên ngoài dùng tốc độ ánh sáng chạy vào: “Giáo chủ, có chuyện gì sao?”

“Ngươi xem xem Vân Phi rốt cuộc là bị cái gì rồi?”

Tư Âm chau mày cau có: “Nàng ta bị gì càng tốt, giáo chủ không cần bẩn tay gϊếŧ ả.”

“Ngươi câm ngay cho ta!”

Hà Trọng Anh quát lên: “Nàng ấy chết, ta cũng gϊếŧ người để theo bồi nàng ấy!”

Tư Âm ngẩn người, nàng đoán không sai, Hà Trọng Anh đúng là còn rất nhiều tình cảm với Bạch Vân Phi.

Hà Trọng Anh khóc to hơn: “Vân Phi tỉnh lại đi mà, Vân Phi!”

Tư Âm thở dài, đi đến áp tay lên trán Bạch Vân Phi, nói: “Bị cảm rồi.”

“Cảm?” Hà Trọng Anh hoang mang: “Cảm sao lại ngất đi chứ?”

“Nơi này ẩm thấp, hơn nữa còn bị đánh ra nông nổi này, không ngất đi mới là lạ.”

“Vậy ngươi giúp ta mang Vân Phi về phòng ta đi!”

“Nhưng…”

Hà Trọng Anh cúi người xuống, vòng tay Bạch Vân Phi qua vai mình, hối thúc: “Nhanh lên.”

Tư Âm chán nản nhìn trời: “Vâng, nhưng giáo chủ phải mặc đồ đàng hoàng lại đi đã.”

===========================

Nắng ấm mùa xuân phủ lên vạn vật chúng sinh, những con chim sáo đậu trên cành cây, cất cao tiếng hót chào đón mùa xuân về.

Tiếng chim hót buổi sáng vô tình đánh thức Hà Trọng Anh, nàng hơi dụi mắt, phát hiện mình cả đêm ngủ trên cánh tay của Bạch Vân Phi. Hà Trọng Anh giật mình ngồi dậy, kiểm tra xem thử mình có nằm trúng vết thương của nàng ấy hay không, may mắn là không có.

Lúc này Bạch Vân Phi vẫn còn đang ngủ, nhịp thở cũng đều hơn, không còn gấp gáp rối loạn nữa.

Hà Trọng Anh nằm nghiêng người ngắm nhìn Bạch Vân Phi, bàn tay vuốt ve gương mặt nàng ấy, trong đôi mắt là biết bao nhu tình, tương tư. Bảy năm rồi, đã bảy năm rồi nàng mới có thể nhìn thấy nàng ấy, yêu nhiều như vậy, nhớ nhiều như vậy, chỉ muốn ở cạnh nàng ấy, bình bình đạm đạm sống một cuộc sống thật hạnh phúc như bao đôi tình nhân khác.

Nhưng đáng tiếc, Bạch Vân Phi không có yêu nàng, chỉ có nàng là kẻ cuồng vọng, ảo tưởng, tham lam muốn có được ái tình vĩnh cửu của nàng ấy.

Hà Trọng Anh nhắm mắt lại, ghé tai vào ngực trái của Bạch Vân Phi, liệu rằng tim nàng ấy có loạn nhịp vì nàng giống như tim nàng vì nàng ấy mà loạn nhịp chăng?

“Vân Phi… ta yêu ngươi… rất là yêu ngươi…”

Nước mắt rơi xuống, như thủy tinh, vỡ tan: “Tại sao chứ? ta có gì không tốt, phải chăng ta không trẻ như Chu Bình? Ta không phải là quận chúa? Ta không xinh đẹp như Chu Bình nên ngươi ghét bỏ ta có đúng hay không?”

Tư Âm vừa đẩy cửa đi vào, nghe thấy những lời đó, trong lòng có chút xót xa, có lẽ cả đời này Hà Trọng Anh cũng chẳng yêu ai khác ngoài Bạch Vân Phi. Nhạc Uyên, nàng và rất nhiều người khác trong giáo yêu thương, trân trọng, xem Hà Trọng Anh là trân bảo mà bảo vệ, lại không sánh bằng một kẻ xấu xa như Bạch Vân Phi. Nàng nhận ra một điều, ái tình khiến con người ta ngu ngốc, dẫu biết sai nhưng vẫn không chấp nhận mình sai.

Rất lâu sau Hà Trọng Anh mới biết đến sự hiện diện của Tư Âm: “Có chuyện gì à?”

“Ân.”

Tư Âm đặt thau nước nóng lên bàn, nói: “Có kẻ đến phá rối.”

Hà Trọng Anh à lên một tiếng, không cần hỏi nàng cũng biết là ai, nói: “Được rồi, ngươi lui xuống đi, một lát ta sẽ ra ngoài.”

“Vâng.”

Hà Trọng Anh chậm rãi đi xuống giường, nhúng khăn khô vào nước, sau đó vắt sạch đặt lên trán của Bạch Vân Phi, khẽ thì thầm: “Ngủ một chút đi, ta đi ra ngoài một lát.”

Hà Trọng Anh đứng lên, nàng đi về phía cửa, nửa đường thì quay đầu lại, chắc chắn Bạch Vân Phi chưa tỉnh lại mới an tâm rời đi.

Lúc Hà Trọng Anh ra đến nơi thì Phù Lãng giáo đã thành bình địa, những người trong giáo không chết cũng bị thương nặng, đang nằm dài trên mặt đất rêи ɾỉ.

Mộ Dung Ly Tranh quát lên: “Thả Bình nhi ra ngay!”

Hà Trọng Anh mệt mỏi nói: “Ra ngoài, nơi này dù gì cũng là của cha ta, ta không muốn phá hủy nó.”

“Được.”

Hà Trọng Anh quay sang nói với Tư Âm: “Ngươi đưa Chu Bình ra đây đi.”

“Vâng.”

Hà Trọng Anh nhanh chóng đi ra ngoài, nàng biết, đụng đến Chu Bình, Mộ Dung Ly Tranh sẽ không tha cho nàng.

Nơi Hà Trọng Anh chọn chính là nơi gần vực thẳm, bên dưới là con sông Kiều Lam mạnh mẽ, những đợt sóng va vào vách đá bắn ra bọt trắng xóa. Hà Trọng Anh đứng xoay lưng lại với Mộ Dung Ly Tranh, nhìn vách núi cheo leo trước mắt, nhãn thần ngưng trọng.

Tư Âm cũng mang Chu Bình đến, nàng vừa thấy Mộ Dung Ly Tranh liền gọi to: “Ly Tranh, cứu ta!”

Mộ Dung Ly Tranh định chạy đến cứu Chu Bình thì một chủy thủ bay qua, cắt rách cổ tay nàng.

Mặt Mộ Dung Ly Tranh tái hơn phân nửa, mất đi cơ hội cứu Chu Bình.

Hà Trọng Anh rút nhuyễn tiên ra, chầm chậm nói: “Ly Tranh, ngươi nghĩ ngươi vào được Phù Lãng tộc dễ dàng là có thể ra dễ dàng luôn sao?”

Mộ Dung Ly Tranh rít lên: “Ta nhất định sẽ gϊếŧ chết ngươi!”

Hà Trọng Anh ồ lên một tiếng, cười lớn: “Ngươi nghĩ chuyện đó dễ dàng lắm sao?”

“Ngươi là đồ xấu xa!” Chu Bình tức giận hét lên: “Ngươi độc ác như vậy, nhất định Vân Phi không yêu ngươi đâu!”

Trước mắt Hà Trọng Anh là bóng tối mù mịt, Chu Bình nói đúng, nàng độc ác như vậy, tàn nhẫn như vậy, Bạch Vân Phi sẽ không bao giờ yêu nàng đâu.

Hà Trọng Anh ngửa đầu cười lớn, mặt đất cũng bị tiếng cười của nàng làm rung chuyển.

Nàng cười mà nước mắt tràn mi: “Phải, Vân Phi sẽ không bao giờ yêu ta, dù ta có yêu nàng ấy nhiều bao nhiêu, nàng ấy cũng chẳng bao giờ yêu ta!”

“Cho nên…”

Hà Trọng Anh siết lấy cổ Chu Bình, quát lớn: “Ta không được, ngươi cũng không bao giờ được, ngươi phải cùng ta xuống dưới âm phủ!”

Nói xong, Hà Trọng Anh liền nắm vai Chu Bình đẩy mạnh nàng ấy xuống vực, bản thân nàng cũng lao xuống.

Chu Bình hét lên: “Ly Tranh!!!”

Tiếng xé gió vang lên ù cả tai, Hà Trọng Anh cười nhạt, Chu Bình không còn Bạch Vân Phi vẫn sẽ còn một người khác là Mộ Dung Ly Tranh. Còn nàng bên cạnh vĩnh viễn không còn một ai, chỉ có một mình, mãi mãi cũng chỉ có một mình.

“Vân Phi…”

Nước mắt rơi xuống, Hà Trọng Anh chẳng còn hy vọng ở Bạch Vân Phi điều gì nữa, nàng tồn tại trên đời này, rốt cuộc là vì hận nàng ấy vô cùng hay yêu nàng ấy vô tận?

Những cánh hoa mai trắng bị gió thổi xuống vực, nhưng giấy bạc tiễn đưa, một kiếp hồng nhan cô đơn. Hà Trọng Anh buông thõng hai tay, nàng nhắm mắt lại, cuối cùng, đến khi chết cũng chỉ có một mình nàng.

Một bàn tay chẳng níu giữ được dòng cát chảy

Hai đôi mắt chẳng níu giữ được cánh hoa rơi

Gió lướt cây cỏ, mây sà xuống

Lòng người rối loạn như tơ vò

Chậm đã…

Thời gian xin hãy chậm đã…

Ngàn chim tước chẳng đuổi kịp áng mây trời

Vạn cánh bướm chẳng ngăn nổi màn sương giá

Nước chảy đá mòn, gió cuồn cuộn

Thanh âm ta đã khản đặc

Buông tay…

Thứ cho ta phải buông tay người…

(Buông tay- Luân Tang)

Bạch Vân Phi vừa tỉnh dậy đã nghe thấy âm thanh náo loạn bên ngoài, nàng biết, Mộ Dung Ly Tranh đã tới. Trong lòng dấy lên dự cảm bất an, lập tức rời khỏi giường, chạy đi tìm Hà Trọng Anh. Khi nàng đến, điều nàng thấy chính là Hà Trọng Anh nhảy xuống vực, tim liền như có ai dùng kiếm đâm một nhát, rỉ máu, đau nhói.

Trong một khoảnh khắc, cả Mộ Dung Ly Tranh và Bạch Vân Phi cùng nhảy xuống vực…

Chu Bình hoảng sợ đến cực điểm, nghĩ đến cái chết càng thêm sợ hãi, nhưng lại nhìn thấy Bạch Vân Phi, nước mắt liền chảy xuống: “Vân… Vân Phi…”

Nhưng, Bạch Vân Phi lướt qua nàng, ôm trọn lấy Hà Trọng Anh bên dưới.

Chu Bình như chết lặng, nguyên lai… Bạch Vân Phi yêu chính là Hà Trọng Anh… nàng vốn chỉ là thế thân của nàng ấy mà thôi…

Mộ Dung Ly Tranh ôm lấy Chu Bình, nước mắt nàng ấy thấm đẫm y phục nàng, nàng hiểu tất cả, nhanh chóng xoay người, dùng chân điểm lên một mỏm đá, nhảy ngược lên trên.

Bạch Vân Phi cũng mang được Hà Trọng Anh lên lại, nàng gọi: “Trọng Anh!”

Hà Trọng Anh ho ra một búng máu, thì thào: “Ngươi cứu ta để làm gì?”

“Trọng Anh nàng sao thế? Sao nàng lại ho ra máu?”

Hà Trọng Anh cười lạnh: “Chuyện của ta, không liên quan đến ngươi.”

“Trọng Anh, nói, nàng rốt cuộc đã bị gì?”

Hà Trọng Anh nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Ta lần trước không có cho ngươi uống Vong Thi độc, đó là giải dược, ngay cả độc của Chu Bình cũng là giả, bây giờ các ngươi có thể đi, ta không muốn gặp lại ngươi lần nào nữa.”

“Trọng Anh, ta không đi!”

Hà Trọng Anh mỉa mai cười: “Ngươi muốn nhìn thấy ta chết thảm hại như thế nào sao?”

“Trọng Anh, có phải nàng tự hạ cổ chính mình không?”

“Ngươi không cần biết nhiều như vậy.” Hà Trọng Anh mệt mỏi nói: “Đi đi.”

“Không…”

Bạch Vân Phi chưa nói hết câu, cảm giác đau ở ngực trỗi dậy, nàng nôn ra một búng máu.

“Đúng là nàng tự hạ cổ mình rồi…”

Hà Trọng Anh hoảng hốt: “Ngươi… ngươi sao lại như vậy?”

Bạch Vân Phi gượng gạo nở nụ cười: “Là nàng dạy cho ta, Sinh Tử cổ có thể khiến ta biết được chủ nhân nuôi cổ như thế nào, bây giờ ta cũng giống nàng, nếu nàng chết, ta cũng sẽ chết.”

“Không thể!”

Hà Trọng Anh nghẹn ngào: “Ngươi tại sao lại làm như vậy? ta không cần ngươi thương hại ta!”

“Ta không thương hại nàng…”

Bạch Vân Phi siết chặt Hà Trọng Anh vào lòng: “Trọng Anh, ta yêu nàng, yêu nàng rất nhiều.”

“Gạt người!” Hà Trọng Anh đẩy mạnh Bạch Vân Phi ra: “Ngươi đừng nghĩ nói những lời này ta có thể tin ngươi, một kẻ xấu xa như ta không cần ngươi phải thương hại!”

“Không, ta không có thương hại nàng.”

Bạch Vân Phi cũng đã khóc: “Ta yêu nàng, từ bảy năm trước, Trọng Anh, ta không thể lần nữa mất nàng được.”

“Lừa gạt, ngươi là kẻ lừa gạt, ta vĩnh viễn không bao giờ tin ngươi!”

Tư Âm chầm chậm nói: “Giáo chủ, lời của Bạch Vân Phi là đúng đấy.”

“Sao?” Hà Trọng Anh nở nụ cười trào phúng: “Cả ngươi cũng hùa theo nàng ta lừa gạt ta?”

“Không phải.”

Tư Âm quỳ xuống bên cạnh nàng, nói: “Năm năm trước, chính Nhạc tả sứ đã đưa cho Bạch Vân Phi Tuyệt Nguyệt và hạc đỉnh hồng, bắt Bạch Vân Phi ép giáo chủ uống, để giáo chủ hận nàng ta mà quay về Phù Lãng.”

“Không… không thể nào… chuyện này phụ thân cũng biết kia mà…”

“Chính tiền giáo chủ là người đã bảo Nhạc tả sứ làm như vậy…”

Tư Âm biết, chỉ có ở bên Bạch Vân Phi thì Hà Trọng Anh mới thật sự là nàng ấy, nàng quyết định nói ra tất cả: “Ngay cả lúc Bạch Vân Phi bị thương ở Phù Lãng giáo, cũng là Nhạc tả sứ gây sức ép bảo Bạch Vân Phi đi.”

“Ha… ha…”

Hà Trọng Anh điên dại cười: “Cả cuộc đời ta, tin tưởng ai cũng bị lừa gạt, Bạch Vân Phi lừa gạt ta, Nhạc Uyên lừa gạt ta, ngay cả người ta tin tưởng nhất là phụ thân cũng lừa gạt ta, các ngươi tất cả đều xem ta là con rối, các ngươi đều chỉ biết lừa gạt ta!”

Vì kích động mà Hà Trọng Anh lần lượt nôn ra máu, tay siết lấy ngực trái đang âm ỉ đau.

“Trọng Anh!”

Hà Trọng Anh ngẩng đầu lên, nước mắt chảy xuống: “Vân Phi… tại sao lại không nói? Tại sao lại lừa gạt ta?”

“Trọng Anh, ta sợ, lúc đó ta rất sợ.” Bạch Vân Phi ôm siết lấy nàng, nghẹn ngào: “Ta là sát thủ, mạng ta có thể bị kẻ khác lấy đi bất cứ lúc nào, ta sợ ta bảo vệ không được nàng, sợ làm liên lụy đến nàng, Trọng Anh, ta không muốn lừa nàng, ta thật sự rất sợ phải mất nàng.”

“Vậy ra, chính ta là kẻ duy nhất bị lừa gạt từ đầu đến cuối mà một chút cũng không biết.”

Hà Trọng Anh nức nở: “Ta lại chính tay bức chết người ta yêu nhất, tại sao vậy chứ?”

“Trọng Anh, đừng khóc.”

“Vân Phi…” Hà Trọng Anh siết lấy tay nàng: “Ngươi có từng yêu ta chưa? Chỉ một chút thôi, có hay không?”

“Ta yêu nàng, bảy năm nay ta đều yêu nàng.” Bạch Vân Phi run rẩy: “Đừng rời xa ta, Trọng Anh, ta sẽ không thể chịu đựng nổi nữa.”

“Vân Phi…”

Hà Trọng Anh nở nụ cười, thật sự là nụ cười của Hà Trọng Anh, không gian dối, không tàn nhẫn: “Ta cũng vậy… ta rất yêu ngươi…Vân Phi… đừng bỏ rơi ta… ta muốn ở bên ngươi…”

Ngực trái quặn đau, Hà Trọng Anh cười khổ: “Vân Phi, lại liên lụy ngươi rồi, nếu chết, cùng làm một đôi quỷ phu thê được không?”

“Hảo, sống cùng sống, chết cùng chết.”

“Không được!”

Nhạc Uyên vung tay đẩy Bạch Vân Phi ra, quát lên: “Kẻ như ngươi mới phải chết, Anh Anh phải sống!”

Hà Kính chạy đến ôm nhi nữ bảo bối mà khóc lớn: “Nhi nữ ngốc sao con lại làm thế chứ?”

“Phụ thân… người lừa con…tại sao vậy chứ?”

“Nhi nữ, ta không nỡ nhìn con chịu khổ, con là đứa con gái duy nhất của ta, ta vĩnh viễn không muốn con phải sống mà lo lắng có ngày mình sẽ bị gϊếŧ chết.”

“Con lại không muốn sống mà phải xa cách Vân Phi…” Hà Trọng Anh níu lấy tay hắn: “Phụ thân, một là con và Vân Phi cùng chết, hai là con sống, Vân Phi cũng phải sống, con vĩnh viễn không thể sống mà không có nàng ấy.”

“Nhi nữ ngốc, được, ta đáp ứng con, nhưng con phải sống có biết hay không?”

“Đa… đa tạ phụ thân…”

Tay Hà Trọng Anh buông thõng xuống, nàng ngất liệm đi…