Thẩm Hà gật gật đầu, nhìn xem thực đơn được đính ở trên tường, lại đem những thực đơn khác chọn lấy mấy cái rồi viết một lần.

Hàng thứ nhất là chữ Hán, hàng thứ hai là chữ Nôm.

Mọi người xung quanh lập tức kêu lên: "Tiểu cô nương, chữ ở hàng thứ hai của cô đều là thiếu cánh tay thiếu chân đấy, đây cũng không hay!"

Thẩm Hà lập tức chắp tay nói: "Vị đại thúc này minh giám. Tiểu nữ cũng không phải cố ý viết sai chữ, mà là học vấn của tiểu nhị ca có hạn, thật sự là không nhớ được nhiều kiểu chữ khoa tay múa chân như thế, tiểu nữ đây mới đã cải tiến một cái, thuận tiện cho người chưa đi học qua mà biết chữ. Muốn nói đến đi học, đương nhiên vẫn là phải khuôn khuôn phép phép dựa theo kiểu chữ của ban đầu mà viết đấy! Tiểu nữ đây chỉ là hành động bất đắc dĩ, kính xin minh giám!"

Vị đại thúc kia nghe xong những lời nói của Thẩm Hà, lúc này mới gật gật đầu nói: "Tiểu cô nương cũng coi như là hiểu chuyện. Tuổi còn nhỏ thì đã viết ra cốt cách rắn rỏi của mình rồi, khó được khó được. Không biết tiểu cô nương là..."

Đại thúc kia vốn là muốn hỏi Thẩm Hà là tiểu thư nhà nào đấy, thế nhưng là nhìn qua quần áo cũ nát ở trên người của Thẩm Hà, lập tức cũng không nói ra được nữa.

Thẩm Hà lập tức đã hiểu ý tứ của đối phương, lập tức ngượng ngùng mà nói: "Phụ thân của tiểu nữ vốn là một tú tài, mấy năm trước đã qua đời, chữ của tiểu nữ đều là phụ thân dạy đấy."

Đành phải đem tất cả nguyên nhân giao cho người cha tiện nghi của mình rồi!

Mọi người xung quanh lập tức lộ ra thần sắc bừng tỉnh.

Mặc dù đã là như thế, cũng đã là thần đồng rồi.

Đáng tiếc chỉ là con gái, bằng không thì...

Thật là đáng tiếc!

Thẩm Hà trong giờ phút này hoàn toàn không có cảm thấy có rất đáng tiếc, đáy lòng của cô là các loại may mắn cho bản thân mình lúc ba tuổi, bị mẹ sống chết mà dồn ép luyện tập thư pháp, cho mình tìm nhiều bảng chữ mẫu như thế để viết phỏng theo.

Nếu như không phải kiếp trước đã viết phỏng theo nhiều tác phẩm như thế, chỉ sợ đời này chỉ có thể mắt trợn rồi!

Quả nhiên, không có một loại tài nghệ nào là dư thừa đấy.

Cá cược của chưởng quỹ đã thua rồi, cũng là người thức thời, trực tiếp đếm ra năm mươi đồng tiền thì đưa cho Thẩm Hà.

Thẩm Hà vẫy vẫy tay, nói: "Chỉ là một chút chuyện nhỏ, không đáng để tin thật. Vị đại thúc này nói cũng đúng, nghiên cứu học thức chính là phải vững chắc, loại hành vi đầu cơ trục lợi thì thỉnh thoảng dùng thì còn có thể, thật sự dùng đến chỗ có tác dụng thực tế vẫn là học vấn của phu tử dạy."

Nhóm người kia thấy Thẩm Hà tuổi còn nho nhỏ, lời nói nói ra thì như bộ dạng người lớn vậy, lập tức thay đổi cách nhìn rồi.

Đợi sau khi cùng tất cả mọi người thân quen rồi, Thẩm Hà cuối cùng cũng đưa ra vấn đề của mình: "Chư vị bá bá thúc thúc, các vị xem bút pháp của tiểu nữ này còn có thể xe lọt mắt không?"

"Có thể có thể có thể, tuổi còn nhỏ thì đã có cốt cách rắn rỏi, rất hiếm có rồi." Đại thúc kia vừa mới phê bình Thẩm Hà thì lập tức mở miệng nói: "So với phu tử trong học viện trên thị trấn của chúng ta cũng không chút thua kém nào."

Thẩm Hà mỉm cười đưa ra vấn đề thứ hai của mình: "Vậy nếu như tiểu nữ muốn tìm phần việc chép sách, có thể được không đây?"

Mọi người xung quanh khẽ giật mình, lần đầu tiên thấy phái nữ chép sách đấy.

Nhưng mà bút pháp này của cô ấy cũng thật sự là viết được khá tốt.

Thời điểm này, trong đám người có một người mở miệng nói: "Tôi biết lão phu nhân của nhà Chu viên ngoại ở trên thị trấn này gần đây đang cầu xin kinh Phật, nhưng mà luôn không tìm được người thích hợp để viết. Bút pháp này của tiểu cô nương cũng rất tốt đấy, ngược lại là có thể đi thử xem một chút."

Thẩm Hà lập tức hướng về phía người này chắp tay hành lễ: "Đa tạ đề điểm của thúc thúc."

Người kia thấy Thẩm Hà hiểu lễ phép như vậy, lập tức nói: "Như vậy đi, cô qua nhà của Chu viên ngoại, nói là tôi Phong Nhị giới thiệu qua đấy."

Lúc này, chưởng quầy mở miệng nói: "Tiểu cô nương, cô đa tạ vị Phong Nhị tiên sinh nhiều thêm chút đi! Ngài ấy là tiên sinh trong thư viện ở trên thị trấn của chúng ta đấy."

Thẩm Hà mừng rỡ, lại lần nữa chấp tay thi lễ: "Đa tạ phu tử."

Được tin tức, Thẩm Hà quay người liền đi đến nhà Chu viên ngoại tự đề cử mình rồi.

Ngay từ đầu nhà Chu viên ngoại không cho đi vào, lúc báo danh hiệu của Phong Nhị tiên sinh, mới cho đi vào.

Mẹ già của Chu viên ngoại tin Phật, luôn muốn tìm người thật tốt mà chép kinh Phật.

Thế nhưng là loại chuyện nữ thân quyến này, đám học trò và tú tài đều không tiện tiếp, lo lắng bị người ta nói làm nhục văn nhã, kiếm tiền của phụ nữ.

Không lo lắng ảnh hưởng đến thân phận a, chữ lại viết được rất tệ.

Vì vậy mãi không tìm được người được chọn thích hợp.

Thẩm Hà cũng biết cho dù nói nhiều chuyện nhảm đến đâu cũng không bằng trực tiếp viết một tay chữ, bởi vậy chờ lão phu nhân sau khi đã tới, Thẩm Hà liền trực tiếp múa bút vẩy mực, viết chính tả một đoạn Kim Cương Kinh.

Lần nữa cảm tạ người mẹ ruột đã hóa thân thành ác quỷ, lúc dồn ép mình luyện chữ không ít kêu mình viết kinh Phật, vì vậy Thẩm Hà đã đọc thuộc lòng viết chính tả một đoạn kinh Phật, cũng là hạ bút thành văn.

Lão phu nhân kia thấy Thẩm Hà viết xong, lập tức vui được vô cùng: "Ái chà chà, một tay chữ viết này của tiểu cô nương thật sự là không tệ! Một tay Trâm hoa tiểu khải (ý chỉ kiểu chữ khải nhỏ nhắn và khá liền lạc mà nữ giới thường dùng), một chút cũng không thua kém với tú tài công."

Trong lòng của Thẩm Hà đã sớm nước mắt chảy thành sông: Đúng vậy a đúng vậy a, thư pháp mà tôi đã luyện hơn hai mươi năm a!

Chu lão phu nhân nhìn nhìn trang phục ở trên người của Thẩm Hà, trong lòng thì ít nhiều gì cũng hiễu rõ chút.

Đó là một đứa bé số khổ a!

Một đứa trẻ có thể luyện ra một tay chữ tốt, xuất thân nhất định sẽ không quá thấp, bây giờ nghèo túng thành như vậy, cũng thực là khiến lòng người chua xót.

Chu lão phu nhân lập tức cho người ta cho Thẩm Hà chuẩn bị lại một bộ quần áo, nói: "Chữ này tôi đã công nhận rồi, tôi đây có《 Kim Cương Kinh 》 cùng 《 Bàn Nhược Ba La mật đa kinh 》, cô khoảng chừng lúc nào có thể chép xong?"

Thẩm Hà suy nghĩ một hồi, nói: "Nếu như chỉ ở chỗ này viết, tiểu nữ bỏ đi thời gian qua lại, có lẽ cần chừng mười ngày. Nếu như mang về viết, chỉ cần sáu ngày."

Chu lão phu nhân lập tức do dự một hồi, nói: "Vậy trong nhà của cô..."

"Bẩm lão phu nhân, tiểu nữ đã tự lập nữ hộ, cùng người trong nhà không có quan hệ rồi." Thẩm Hà cười một cách ngọt ngào.

Chu lão phu nhân cảm thấy trong lòng càng thêm buồn rồi.

Đây phải khổ sở thành bộ dáng gì nữa, mới có thể đem con bé này dồn ép đến phải tự lập nữ hộ?

"Vậy được rồi, cô mang về chép đi." Chu lão phu nhân nói: "Càng nhanh càng tốt, nhưng là tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm gì!"

Thẩm Hà dùng sức gật đầu.

"Tôi sẽ chi trả cho cô năm lượng bạc làm tiền đặt cọc trước. Sau ghi chép xong, thì sẽ lại chi trả cho cô năm lượng bạc, cô thấy như thế nào?" Chu lão phu nhân hỏi.

Thẩm Hà lập tức đứng lên, đối với Chu lão phu nhân hành lễ: "Đa tạ lão phu nhân!"

Lúc rồi khỏi cửa nhà của nhà Chu viên ngoại, bộ quần áo kia ở trên người của Thẩm Hà đã được thay thế rồi, trong tay còn mang theo hai cái bao phục.

Một cái bao phục đang để giấy và bút mực cùng bộ quần áo nửa mới không cũ, một cái bao phục đang để chút ít thức ăn của lão phu nhân cho.

Lúc Thẩm Hà đi trở về, đáy lòng rất vui vẻ.

Đây là món tiền đầu tiên mà cô kiếm được ở trong cái thế giới này.

Cô tin rằng dựa vào hai tay của mình, nhất định còn có thể kiếm được càng thêm nhiều tiền nữa.

Thẩm Hà lại lần nữa cảm kích mẹ ruột ở kiếp trước đã dồn ép mình học được nhiều tài nghệ như thế, đời này cuối cùng cũng dùng tới hết.

Lúc quay trở về, Thẩm Hà đem chuyện đã xảy ra vào hôm nay đều nói cho Vương Nhị thúc, xém chút nữa đem Vương Nhị thúc hù đến đứng không vững.

"Cái gì? Con biết viết chữ? Trước kia sao không có nghe con nói qua?" Vương Nhị thúc hỏi.

Thẩm Hà trả lời: "Con trước kia không có ra khỏi cửa, đều là ở trong nhà dùng gậy luyện tập viết chữ đấy. Lúc ba tuổi, phụ thân cũng đã dạy con đọc thuộc lòng Tam Tự kinh ngàn tự văn rồi, con không chỉ có thể học thuộc lòng còn có thể viết nữa đấy."

Vương Nhị thúc cảm thấy mình quả thực đã xuất hiện ảo giác rồi.

Anh tuyệt đối không nghĩ tới, bản thân mình đã cứu được tiểu thần đồng a!