Vương Nhị thúc cũng nghĩ thế.

Với phẩm chất đạo đức kia của người nhà đại bá của Thẩm Hà, loại chuyện này là vô cùng có khả năng xảy ra đấy.

Vương Nhị thúc cảm khái mà nói: "Được rồi, nếu như con đã cũng nghĩ rõ ràng như vậy rồi, vậy một lát trực tiếp đi làm thủ tục đi."

Sau đó Vương Nhị thúc đem bạc của Thẩm Hà đưa tới cộng thêm một chút tiền của mình, đã gom góp đủ hai lượng bạc đưa cho Thẩm Hà.

Thẩm Hà trịnh trọng cho Vương Nhị thúc cúi rạp người: "Nhị thúc, sau này thúc sẽ chính là thân Nhị thúc của con! Con sẽ hiếu thảo với thúc đấy!"

Vương Nhị thúc sững sờ, lập tức nở nụ cười: "Tốt."

Tộc trưởng cùng trưởng thôn cũng khoảng chừng hơn nửa canh giờ mới tới đây.

Tất cả mọi người đứng ở trong sân vườn của đại bá nương, bởi vì trong nhà thật sự quá nghèo, cũng không có nhiều băng ghế như thế, vì vậy tất cả mọi người đều đứng đấy nhanh chóng giải quyết xong vấn đề này.

Thẩm Hà ở ngay trước mặt của tất cả mọi người, đem hai lượng bạc đưa vào trong tay của đại bá.

Sau đó đại bá nhấn thủ ấn, cho phép Thẩm Hà lập nữ hộ.

Tộc trưởng cùng trưởng thôn đã viết phân sách, Thẩm Hà cùng đại bá riêng biệt ấn thủ ấn.

Lấy được chứng minh thư lập nữ hộ, cái tảng đá ở dưới đáy lòng kia của Thẩm Hà cuối cùng cũng nặng nề để xuống rồi.

Nhưng mà hành trình mê mang ở tương lai, cũng sắp chính thức bắt đầu rồi.

Cô cầm lấy công văn này đến trong huyện chứng thực, cô Thẩm Hà chính là một mình có một cái chủ hộ rồi!

Vương Nhị thúc quả nhiên là người tốt làm đến cùng, qua hai ngày thì đích thân đến phụng bồi Thẩm Hà cùng đi một chuyến đến huyện thành, đem công văn hoàn toàn cho chứng thực rồi.

Thẩm Hà đem hoa Kim Ngân còn dư lại chút kia đều hái rồi phơi khô, đổi thành tiền bạc, lúc muốn trả tiền lại cho Vương Nhị thúc, Vương Nhị thúc lại không có nhận, chỉ là cho bản thân của Thẩm Hà nhận lấy.

Hai người cũng không có ở huyện thành nán lại bao lâu, vội vàng mà đi vội vàng mà quay về.

Hiện tại Thẩm Hà chính thức cùng đại bá ở riêng, cô cũng liền không có chỗ ở.

Vương Nhị thúc đem hai gian phòng hư hỏng ở phía sau vườn của mình thu dọn lại một cái, đối với Thẩm Hà nói: "Con tạm ở một cái trước đã. Đợi sau này có tiền rồi..."

Vương Nhị thúc không có tiếp tục nói tiếp.

Anh không cho rằng Thẩm Hà chỉ có mười tuổi là sẽ có tiền.

Những lời này cũng chính là an ủi cô ấy một chút mà thôi.

Thẩm Hà mới mười tuổi, hơn nữa còn là một thân một mình, làm sao sinh sống?

Vương Nhị thúc thở dài một tiếng, từ trong nhà ôm nửa cái túi lương thực cùng một miếng thịt, âm thầm cho Thẩm Hà đặt xuống.

Thẩm Hà biết rõ bây giờ nói lời cảm tạ nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, vẫn là sau này thật tốt mà mà báo đáp Vương Nhị thúc thôi!

Vấn đề của bây giờ là, cô nên làm sao giải quyết hoàn cảnh khó khăn ở trước mắt đây.

Cô nhất định phải kiếm được món tiền đầu tiên.

Thế nhưng là thời đại này, muốn kiếm tiền thì rất là khó khăn.

Người bên cạnh đều là kiếm ăn trong ruộng, cho nên cô phải nhảy ra cái hoàn cảnh này, từ trong cái nhìn đại cục vào tay.

Thẩm Hà im lặng suy nghĩ một chút, người khác xuyên không đến trong sách làm ruộng cũng đều đang làm gì rồi, hoặc là có Bàn Tay Vàng mang theo không gian mang theo linh tuyền, hoặc là biết làm mỹ thực để trở nên giàu có.

Mà cô... hình như cái gì cũng không biết.

Cô tuy rằng cũng biết làm chút gì để ăn đấy, nhưng mà chỉ giới hạn trong đồ điện hiện đại hóa.

Vì vậy, cô một thân học thức ở chỗ này vậy mà cái gì cũng không biết?

Nghĩ tới đây, Thẩm Hà than vãn mà ngồi trên mặt đất, dù sao cũng không thể cho mình ở cái thế giới này chế tạo đạn pháo thuốc nổ máy bay chứ?

Được rồi, cô còn không có ý định thay đổi tiến trình của lịch sử.

Như vậy... bây giờ xem ra, vẫn là phải đi đến nơi nhiều người mà tìm cơ hội.

Chỉ có nhiều người, cơ hội mới có thể nhiều.

Thẩm Hà suy nghĩ lung tung mà tùy tiện làm một bữa cơm đầu tiền sau khi đã dọn nhà nhà.

Đến sáng ngày hôm sau, Thẩm Hà nghe thấy trong sân trước, Vương Nhị thúc lại đang đóng xe trâu, Thẩm Hà lập tức chạy tới: "Nhị thúc, thúc muốn đi ra ngoài?"

Vương Nhị thúc gật gật đầu, nói: "Lương thực ở trong nhà không còn nhiều rồi, thúc đến thị trấn mua một chút. Con có muốn mang đồ gì không?"

Thẩm Hòa nói: "Vậy thúc mang theo con cùng đi đi."

Vương Nhị thúc nghĩ lại cũng tốt, Thẩm Hà vừa lập nữ hộ, đoán chừng tâm trạng không tốt lắm, dù sao một người đi cũng là đi, hai người cũng là đi, không bằng mang theo cô bé cùng nhau ra ngoài giải sầu đi.

Sau đó Vương Nhị thúc liền mang theo Thẩm Hà lại lần nữa đi đến thị trấn.

Đám người ở trong thôn nhìn thấy hai người cùng vào cùng ra, không ít người đều bắt đầu lời ong tiếng ve.

Vẫn là trưởng thôn nhìn không được nữa, khiển trách bọn họ vài câu, những người này mới không gặm tiếng.

Suy nghĩ kỹ lại, Thẩm Hà năm nay cũng mới mười tuổi, quả thực vẫn chưa tới lúc giữ nghiêm ranh giới giữa nam nữ.

Vương Nhị thúc tuy rằng đã hai mươi lăm rồi, đoán chừng cũng không thích phải Thẩm Hà yếu như sên này.

Thẩm Hà đối với những lời đồn đãi này mắt điếc tai ngơ.

Nếu như bởi vì những lời đồn đãi này mà qua không nổi nữa, đó mới gọi là đầu óc có cái hố.

Đã đến trên thị trấn, Vương Nhị thúc đi mua sắm rồi, Thẩm Hà thì ở trên đường phố lớn khắp nơi đi dạo, vừa quan sát thị trường giao dịch ở trên thị trấn, vừa suy nghĩ làm sao kiếm được món tiền đầu tiên.

Ngay lúc Thẩm Hà đi dạo đến một tiệm cơm, chợt nghe thấy chưởng quầy ở bên trong vỗ bàn kêu to: "Cho ngươi ghi sổ sách cũng ghi không được, cần ngươi làm cái gì?"

Ngay sau đó chỉ nghe thấy tiểu nhị của tiệm ủy khuất mà trả lời: "Những chữ này rất khó nhận biết, tôi hoàn toàn là không thể nhớ kỷ được a."

Thẩm Hà vừa định muốn đi qua, đầu óc khẽ chuyển động, đợi đã!

Những người ở nơi này hình như đều là viết chữ Nôm, đối với người bình thường chưa từng đi học qua mà nói, quả thực là rất khó để viết được một chữ chính xác.

Thế nhưng là nếu như dùng chữ Nho để viết đây?

Đầu óc của Thẩm Hà đột nhiên sáng ngời!

Thẩm Hà lúc này hướng về phía tiệm cơm đi vào, lập tức đã có người chạy ra đón chào: "Tiểu muội muội, muội là muốn ăn cái gì sao?"

Thẩm Hà vẫy vẫy tay, nói: "Muôi không ăn cái gì, muội vừa mới nghe thấy tiểu nhị ca nói là không nhớ được tên của những món ăn, muội có cách có thể khiến cho tiểu nhị ca rất nhanh nhớ kỹ hơn nữa viết ra được, các người có muốn thử một lần không?"

Không chờ chưởng quầy trả lời, Thẩm Hà đưa tay luồng tay áo lên, một vẻ mặt đáng yêu tự tin: "Dù sao cũng chỉ là thử xem, muội cũng không cần các người phải cho cái gì."

Chưởng quầy nhìn xem dáng người yếu như sên của Thẩm Hà, ăn mặc lại là như vậy đấy... ở đâu có thể tin được Thẩm Hà lại biết viết chữ? Cũng đừng không duyên cớ mà chà đạp bút mực của ông.

Thế nhưng là nghe nói tiểu nha đầu này cái gì cũng không muốn, lập tức nổi lên tâm tư trêu chọc: "Được a, tiểu cô nương, cô nếu như có thể viết ra chữ có thể nhớ được chữ, tôi sẽ cho cô năm mươi đồng, như thế nào?"

Thẩm Hà nhe răng cười cười: "Thành giao!"

Rất nhanh, chưởng quầy cho người trải rộng trang giấy mài mực ra.

Mọi người xung quanh đều cảm thấy mới lạ, đều cùng nhau đi lên, không ai tin rằng một tiểu nha đầu lại biết viết chữ, đoán chừng nhiều lắm là biết một hai cái chữ cũng cũng đã đỉnh rồi, vậy mà dám khoác lác biết viết ra chữ có thể nhớ được chữ!

Quả thực là khoác lác không soạn bản thảo!

Thẩm Hà biết rõ, một trận chiến này liên quan đến tương lai của mình có thể ở trên cái thị trấn này đặt chân được không, bởi vậy cũng không có nửa phần xúc động.

Vén tay áo lên, vê lên bút lông, trám đủ mực nước ngẩng đầu lên nhìn về tiểu nhị ca, hỏi: "Ca không nhớ được tên của món ăn nào?"

Tiểu nhị ca trả lời ngay: "Canh trứng cá lóc."

Thẩm Hà gật gật đầu, cổ tay khẽ động, thì ngay ở trên giấy ở trên bàn đã viết bốn cái chữ Hán: Canh trứng cá lóc.

Sau khi viết xong lại dùng chữ Nôm viết một lần: Canh trứng cá lóc.

Lúc Thẩm Hà thu bút hành văn liền mạch lưu loát!

Mọi người ở xung quanh đều xem đến trợn tròn mắt!

Tiểu cô nương này vậy mà thật sự lại biết viết chữ, hơn nữa còn viết được cực kỳ cốt cách rắn rỏi!

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, quả thực khó có thể tin nổi!

Thẩm Hà chỉ vào chữ Nôm mà nói: "Các người xem, viết như vậy có phải thì sẽ dễ dàng nhớ được không?

Tiểu nhị ca lập tức vui mừng nhướng mày mà nói: "Đúng rồi đúng rồi, nếu như là viết như vậy, tôi thì nhớ kỹ rồi đấy!"