Trong khoảng thời gian gài bẫy Triệu Dũng này, Triệu Thanh Đại ngoại trừ tính kế hắn cũng không rảnh rỗi, một ngày ba bữa nấu cơm đúng giờ, lại đưa đến công ty.

Trợ lý vốn dĩ không có ấn tượng gì tốt với nàng, nhưng sau khi nàng biến thành máy đưa cơm hình người cũng dần dần thay đổi thái độ.

Công sức gần nửa tháng, món ăn Triệu Thanh Đại đưa tới không hề lặp lại, hơn nữa không thể lay chuyển, gió mặc gió, mưa mặc mưa, cho dù là thời tiết gì đều sẽ đúng giờ đưa tới.

Quan trọng nhất chính là, mỗi một món ăn đều hợp với khẩu vị của Đỗ Kinh Mặc.

Trợ lý nhìn cũng có chút cảm động, rốt cuộc ngày hôm nay, Đỗ Kinh Mặc không giống như bình thường coi nhẹ hộp cơm, mà là hỏi trợ lý: "Trước kia cô ta cũng đưa cơm tới như thế này sao?"

Trợ lý sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại được, cô hỏi chính là khi Đỗ Trọng còn đây, Triệu Thanh Đại có phải cũng tri kỉ ngoan ngoãn giống bây giờ hay không.

Hắn nghiêm túc suy nghĩ một lát, phát hiện hắn...... căn bản không có ấn tượng. Vì thế hắn thành thật lắc đầu: "Không có, bây giờ nghĩ tới, tôi lúc trước gần như là chưa từng gặp qua Triệu tiểu thư."

Cũng không biết sao lại thành như thế, nàng lại cùng Đỗ Trọng yêu sâu đậm oanh oanh liệt liệt như vậy, cuối cùng còn xảy ra chuyện lớn.

Đỗ Kinh Mặc gật gật đầu nói đã biết, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc ăn hết phần cơm kia, mỗi một miếng đều nhai nuốt thật sự gian nan, cuối cùng vẫn là ăn sạch sẽ.

Cô nói với trợ lý: "Nếu cô ta lại đến đưa cơm, trễ rồi thì để cho cô ta ở phòng khách nghỉ một lát, ăn xong rồi đi."

Cô tự nhận sắp xếp như này xem như là chu đáo, cũng là tận tình tận nghĩa, không nghĩ tới có vài người trời sinh sẽ hất mũi lên mặt được một tấc lại muốn tiến một thước.

Phòng khách lớn như vậy không chứa nổi một Triệu Thanh Đại, nàng một hai phải canh giữ ở phòng tổng tài, chờ Đỗ Kinh Mặc ra ngoài, lại hoang mang rối loạn đứng lên, làm ra một bộ dáng kinh hoảng bối rối.

"Thật xin lỗi, em không muốn quấy rầy chị, chị chỉ là nghĩ ở đây có thể gần chị hơn một chút."

Lông mày Đỗ Kinh Mặc hơi nhăn: "Đừng giả vờ, không có ý quấy rầy, 9 giờ rưỡi cô còn chưa đi? Còn không phải là chờ tôi phát hiện cô sao?"

Tâm tư Triệu Thanh Đại bị chọc thủng, có chút xấu hổ.

Lúc trước khi nàng chơi chút mẹo vặt nhỏ này, tỷ tỷ có nhìn ra cũng sẽ không nói thẳng, rốt cuộc thì tình huống không giống nhau, cũng không giữ mặt mũi cho nàng.

"Đừng đứng đơ ở đó, vào đi." Đỗ Kinh Mặc không ý thức được cô đã quên bản thân ra cửa là muốn làm gì, ngược lại là xoay người dẫn Triệu Thanh Đại về phòng, "Tự mình tìm chỗ đợi, ngoan một chút, đừng quấy rầy tôi."

Triệu Thanh Đại lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ biết."

Nàng chặt chẽ mím môi, nói cho bản thân không được cười ra tiếng, bằng không tỷ tỷ có thể sẽ đuổi nàng vào phòng nghỉ, lại khoá cửa lại, không cho nàng ra ngoài.

Kiều Kiều nói đúng, tỷ tỷ không phải không thích nàng, chỉ là không nhớ được nàng. Chẳng sợ là còn ngăn cách bởi cái chết của đại ca, tỷ tỷ đối với nàng vẫn là đặc biệt mềm lòng.

Nàng cũng không biết được mình ngủ khi nào, tóm lại khi nàng tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng, trên người đắp một cái chăn.

Cửa phòng nghỉ khép hờ chừa một khe hở, nàng lặng lẽ đẩy ra nhìn thoáng qua, tỷ tỷ còn ngủ. Nàng nhìn chằm chằm cô ngủ một lúc lâu, lại nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại.

"Cô đi đâu?" Đỗ Kinh Mặc bỗng nhiên lên tiếng.

Bước chân Triệu Thanh Đại lập tức ngừng lại, giải thích: "Em định trở về chuẩn bị đồ ăn sáng cho chị."

Đỗ Kinh Mặc ngồi dậy, nghỉ ngơi không đủ dẫn tới đáy mắt còn có tơ máu, cô dựa vào đầu giường, trong thanh âm còn mang theo buồn ngủ: "Không cần, đi xuống lầu ăn đi."

Triệu Thanh Đại nghĩ nghĩ, dưới lầu có một tiệm ăn sáng, vị cũng không tệ lắm, tỷ tỷ hẳn là sẽ thích, vì thế gật đầu một cái, lại hỏi ngược lại: "Sao đột nhiên chị lại tỉnh vậy? Em đánh thức chị sao?"

Đỗ Kinh Mặc cười lạnh, trong thanh âm mang theo ghét bỏ rõ ràng: "Cũng không biết là ai, sáng sớm tinh mơ không ngủ đứng ở cửa nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt như dao, ngủ giống lợn chết cũng phải bừng tỉnh."

Triệu Thanh Đại có chút xấu hổ mà cười hai tiếng, nàng ngoan ngoãn chờ Đỗ Kinh Mặc rửa mặt xong lại trang điểm nhẹ một chút, hai người cùng nhau đi xuống tiệm ăn sáng dưới lầu.

Ở chung cách bình thường như vậy, đối với Triệu Thanh Đại bây giờ mà nói đã là hiếm có. Nàng nhịn không được muốn gần tỷ tỷ thêm một chút, mới vừa xích gần lại di động liền reng reng một tiếng.

Thang máy vừa lúc này mở ra, nàng vừa xem di động vừa bước ra, tin nhắn nhảy ra làm sắc mặt nàng khẽ đổi.

Nàng nói: "Không thì em đi mua đồ ăn, chị ở đây chờ em đi."

Đỗ Kinh Mặc liếc nàng một cái, kỳ quái nói: "Đã đi đến dưới lầu rồi, cô nói cái gì vậy?"

Triệu Thanh Đại còn muốn nói gì đó, Đỗ Kinh Mặc đã đi ra ngoài cổng công ty, nàng chỉ có thể chậm lại bước chân, kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Chưa cách xa được ba bước, Đỗ Kinh Mặc liền ngừng lại, hỏi: "Cô rốt cuộc bị sao vậy?"

"Em......"

Triệu Thanh Đại còn chưa nói hết lời, tiếng gầm rú của ô tô liền vang lên, nàng không còn thời gian trì hoãn, dùng sức đẩy Đỗ Kinh Mặc ra, đẩy cô ra khỏi phạm vi ảnh hưởng.

Đỗ Kinh Mặc bị đẩy đến lảo đảo một cái ngã trên đất, cô cuống quít quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Thanh Đại vội vã tránh né, xe kia lại giống như phát điên không quan tâm một hai phải đâm về phía nàng.

Tiếng thắng xe bén nhọn, tiếng va chạm của người và xe, tiếng người xung quanh kêu lên sợ hãi, cùng với tiếng kêu đau của Triệu Thanh Đại đang ngã vào vũng máu.

Thân thể nàng không chịu khống chế mà run rẩy, môi mở rồi đóng, một từ tỷ tỷ lại làm sao cũng không thể nói ra.

Đỗ Kinh Mặc ôm đầu hét chói tai.

Vô số ký ức vọt vào trong đầu, đau đến cô không nhịn được mà hét to, cô nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào đến bên người Triệu Thanh Đại, tay đưa ra là đụng tới máu tươi nóng bỏng.

Nước mắt cô chảy đầy mặt, yết hầu như bị lấp kín, khụt khịt chỉ nói ra một câu: "Em à."

Triệu Thanh Đại muốn đưa tay sờ mặt cô một chút, nhưng cả sức lực nhấc tay lên cũng không có. Tầm mắt nàng dần dần mơ hồ tan rã, từ tỷ tỷ đến bên miệng rồi cuối cùng vẫn là tan theo gió.

"Tinh, kiểm tra được ký chủ đã thông qua bài kiểm tra, tuyến thời gian đang phục hồi."

Tiếng hệ thống đã lâu không nghe đánh thức Triệu Thanh Đại, nàng mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ, chung quanh một mảnh hư vô, ngoại trừ đầu buồn cười không còn vật nào sống.

Nếu đầu buồn cười tính là vật sống.

"Ký chủ có nhớ bổn hệ thống hay không?" Đầu buồn cười lay động trên không.

"Cũng chỉ có một chút vậy thôi." Triệu Thanh Đại ngữ khí tuỳ ý, "Lúc trước cô đi đâu vậy?"

"Tôi bị chặn." Hệ thống tràn ngập phiền muộn, đơn giản giải thích tình huống, "Ba lần lặp cũng không phải là thế giới quay ngược thật sự, chỉ là thay đổi ký ức của nhân vật chủ yếu trong cốt truyện, đây là không gian nhỏ mà chủ hệ thống cùng với ý thức thế giới đồng sáng lập ra, chỉ vì cô và Đỗ Kinh Mặc mà kiến tạo."

Triệu Thanh Đại nhớ tới thanh âm nghe được khi vừa mới khôi phục ý thức, hiểu đại khái: "Bài kiểm tra của tôi là?"

Hệ thống: "Kiểm tra xem cô có thể làm một người chân chính có giới hạn có tình cảm hay không. Bài đầu tiên chính là, xem cô có thể bận tâm đến một hệ thống số liệu như tôi hay không."

"Bài thứ hai là xem cô có thể vì quay ngược thời gian mà ra tay giết Cố Thừa hay không."

Nó kích động lên: "Trời biết lúc tôi nhìn thấy cô cầm dao đi tìm Cố Thừa đã sợ hãi biết bao nhiêu, cô cũng quá đáng sợ!"

Triệu Thanh Đại có chút chột dạ.

Sở dĩ nàng không ra tay hoàn toàn là bởi vì đã nhận ra điều không thích hợp, không liên quan đến có điểm mấu chốt.

Nàng đành phải nói sang chuyện khác: "Còn nữa là?"

"Cuối cùng thì không phải kiểm tra cô, là kiểm tra Đỗ Kinh Mặc. Xem cô ấy có bao nhiêu thích cô, xem cô ấy có thể vì cô mà thức tỉnh ý thức hay không."

Đỗ Kinh Mặc lần đầu sinh ra ý thức là bị Triệu Thanh Đại mạnh mẽ thúc đẩy, lần này thức tỉnh ý thức vẫn là bị nàng kí.ch thích, cũng không có gì thay đổi.

"Tôi cùng với tỷ tỷ, chúng tôi có phải...... có phải là....." Lời nói đã tới bên miệng, Triệu Thanh Đại lại nói lắp.

Hệ thống dùng sức gật đầu một cái, lớn tiếng nói: "Đúng! Tự tin lên! Hai người có thể ở bên nhau! Ai cũng không thể can thiệp vào được nữa!"

Triệu Thanh Đại hưng phấn, thân thể ở hiện thực liền có dấu hiệu tỉnh lại, hình ảnh ở không gian hệ thống dần dần mơ hồ. Nàng tranh thủ hỏi: "Ký ức của nhân vật chủ chốt đều bị thay đổi, Lục An Thời sao còn nhớ?"

Lúc ấy nàng cũng chỉ là thử đi tìm Lục An Thời, không nghĩ tới tên này thật sự nhớ, hơn nữa sắp bị một lần lại một lần thời gian thay đổi làm phát điên rồi. Lần thứ hai hắn vẫn là vai ác có lợi thế sau lưng, lần này cốt truyện trực tiếp tới phần cuối, hắn vừa mở mắt đã bị Cố Thừa đè bẹp, cả thời gian th.ở dốc cũng không có.

Bởi vậy hai người ăn ý với nhau, nàng bức Triệu Dũng đến đường cùng, Lục An Thời tới cửa đưa ra yêu cầu, tạo ra vụ tai nạn xe này trước mặt Đỗ Kinh Mặc.

Vấn đề này là đầu buồn cười thêm vài phần chột dạ: "Có thể là lúc thay đổi ký ức hụt mất hắn, tôi chỉ là một hệ thống nhỏ sao biết được?"

Lời này chính nó cũng không tin.

Triệu Thanh Đại lúc này đã hiểu hệ thống vì sao lại bị chặn, nàng cười, thân thể đã biến mất hơn một nửa: "Vậy Kiều Kiều thì sao?"

Câu này hệ thống biết: "Bởi vì cô ấy không phải nhân vật chủ chốt!"

Triệu Thanh Đại: "......" Chỉ sợ Kiều Kiều nghĩ cũng không nghĩ được vì cái này mà nàng mới thành cá lọt lưới.

Một loạt tiếng máy móc vang lên: "Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, hệ thống tự động đăng xuất."

Triệu Thanh Đại vội hỏi: "Cô phải đi sao?"

Đầu buồn cười gật gật: "Đúng vậy."

"Chúng ta sẽ còn gặp lại sao?"

Hệ thống hoàn toàn không có ý cười: "Hẳn là sẽ không, còn chưa từng có tiền lệ ký chủ và hệ thống gặp mặt lần hai."

"Tôi hiểu." Triệu Thanh Đại đỏ hốc mắt, lộ ra một gương mặt tươi cười, "Tạm biệt, còn có, cảm ơn."

Ngay sau đó, một ánh sáng hiện lên, Triệu Thanh Đại khôi phục ý thức mở to mắt.

Cảnh vật quanh người vô cùng quen thuộc, nàng vẫn mặc lễ phục hôm tham gia tiệc từ thiện mà tỷ tỷ giúp nàng tìm. Tiệc ở đại sảnh ăn uống linh đình người qua người lại, không ai chú ý tới hai nữ nhân đứng bên cửa sổ.

Phản ứng đầu tiên của Triệu Thanh Đại chính là đi tìm Đỗ Kinh Mặc, vừa quay đầu liền nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu.

Thanh âm Đỗ Kinh Mặc đều đang phát run, cô cắn răng hỏi: "Triệu Thanh Đại, em muốn hù chết chị sao?"

Khoảnh khắc xảy ra tai nạn xe kia, vài đoạn ký ức máu tươi đầm đìa xuất hiện xen kẽ. Đều không ngoại lệ, tất cả đều là Triệu Thanh Đại nhuộm đầy máu.

Đời này cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ đó lần nào nữa.

"Tỷ tỷ." Phản ứng đầu tiên của Triệu Thanh Đại chính là muốn làm nũng.

Đỗ Kinh Mặc không cho nàng cơ hội: "Giải thích trước."

Triệu Thanh Đại đành phải giải thích đơn giản chuyện thức tỉnh ý thức rồi gặp được hệ thống một lần, lại lặp đi lặp lại nhấn mạnh nàng là bị ép đến đường cùng mới làm hạ sách này, Lục An Thời đã báo tin trước cho nàng, nàng có chuẩn bị.

"Có chuẩn bị em sẽ không sợ tai nạn xe sao? Có chuẩn bị thì loại súc sinh như Triệu Dũng sẽ nương tay với em sao?!" Cô thấp giọng quát, mỗi khi nói thêm một chữ đôi mắt liền sẽ đỏ thêm một phần, "Lỡ như chị không nhớ ra thì sao? Lỡ như hắn đâm em chết thì sao?"

"Em không có thời gian nghĩ nhiều như vậy." Triệu Thanh Đại cắn chặt môi dưới, uỷ khuất mấy ngày nay rốt cuộc có cơ hội trút ra, "Chết cũng còn tốt hơn cứ giữ nguyên như vậy, ai cũng không thể làm tỷ tỷ khổ sở, em cũng vậy."

Nếu thật sự không còn cách nào, bớt đi một tồn tại làm tỷ tỷ khó xử như nàng, cũng tốt hơn là cứ luôn dây dưa.

Tất cả lời nói nặng của Đỗ Kinh Mặc đều không nói nên lời.

Cô ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi hỏi: "Triệu Thanh Đại, em có phải vẫn luôn không biết chị có bao nhiêu thích em đúng không?"

"Chị thích em chính là, một khi hiểu được tâm ý của em liền lập tức phân tích cõi lòng, muốn lập tức ở bên cạnh em, một chút thời gian cũng không muốn trì hoãn."

"Là lần thứ hai dù cái gì chị cũng không nhớ rõ, nhưng vừa nhìn thấy em liền thích, em nói hẹn hò liền đồng ý, còn muốn nói cho mọi người biết em là người yêu của chị."

"Là lần thứ ba cái chết của đại ca ngăn cản giữa chúng ta, biết rõ là không nên cũng không thể thích em, vẫn là nhịn không được mà thân cận, nhịn không được mà mềm lòng, một lần lại một lần vì em mà hạ thấp điểm mấu chốt."

"Là hai lần vì em mà thoát khỏi gông cùm xiềng xích, vì em mà vùng ra khỏi giả thiết nữ chủ, vì em làm một con người chân chính."

Cô nghẹn ngào một tiếng, liên tục hít sâu bình ổn cảm xúc, há miệng lại vẫn mang theo nức nở: "Cho nên Triệu Thanh Đại, vì sao em lại cảm thấy, không có em chị sẽ càng tốt, em chết ở trước mặt chị cũng không có chuyện gì?"

"Rõ ràng lúc vừa mới ở bên nhau chị đã nói với em, đừng nghi ngờ chuyện chị thích em!"

Triệu Thanh Đại chưa từng nghĩ tới có thể nghe được tỷ tỷ thổ lộ cõi lòng như vậy.

Tình ý trong lời này làm nàng da đầu tê dại, nàng cứng đờ ôm lấy Đỗ Kinh Mặc, cánh tay càng ôm càng chặt: "Em sai rồi, tỷ tỷ em sai rồi."

"Em chỉ là không dám nghĩ, thì ra chị cũng yêu em giống như em yêu chị."

Đỗ Kinh Mặc vòng lấy vai nàng, ôm nàng vào trong lòng ngực, kề sát cổ và gò má của nàng, nước mắt lạnh băng hoà với nhau, hô hấp cũng dây dưa sát sao.

"Không sao cả, không cần xin lỗi, chị sẽ không bao giờ trách em."

Cô hôn vành tai Triệu Thanh Đại: "Từ giờ trở đi, không gì có thể tách chúng ta ra."

Các nàng sẽ giống như tất cả đôi tình nhân khác trên đời, làm người bình thường nhất, hẹn hò cách bình thường nhất.

Ai cũng không thể chia cắt các nàng.

Hoàn.

- ------------------------------