Khi Triệu Thanh Đại đối diện với hệ thống, có thể thoải mái hào phóng nói nàng cũng không hận Trương Tâm Lan.
Nhưng loại hào phóng này là phải chia tình huống.
Khi nữ nhân này đưa chuyện đến trước mặt Đỗ Kinh Mặc thì Triệu Thanh Đại không thể không để ý.
"Em không quá muốn đi gặp bà ấy, nhưng......!vẫn là nên đi gặp một lần mới có thể giải quyết vấn đề, không phải sao?" Nàng liên tục liế.m môi, dùng hết sức làm sắc mặt ấm lại, "Tỷ tỷ không cần lo lắng, mấy chuyện linh tinh này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa."
Nàng không cho phép loại chuyện này phát sinh lần nữa.
Tuy rằng Đỗ Kinh Mặc không muốn thừa nhận, nhưng cái này thật là chuyện nhà Triệu Thanh Đại, cô không quản được quá nhiều, chỉ có thể gật gật đầu nói được.
Bởi vì Trương Tâm Lan đột nhiên xuất hiện, bữa cơm tối này hai người đều ăn không được thoải mái, buổi tối Triệu Thanh Đại nằm ở trên giường, nhìn thẳng lên trần nhà, ánh mắt ngày càng trầm.
Hệ thống vốn dĩ là không định quấy rầy nàng, nhưng giám sát số liệu là công việc của nó, nó đúng lúc nhắc nhở: "Nếu giá trị hắc hoá tiếp tục dao động, tôi có thể sẽ phải giật điện cô."
Nó thật đúng là một hệ thống thiện lương, cả giật người đều không muốn.
Triệu Thanh Đại lật người, mặt hướng về phòng Đỗ Kinh Mặc: "Yên tâm, lòng tôi hiểu rõ.

Loại chuyện này còn chưa đáng để tôi bị giật một cái."
Nàng đã sớm không còn là cô bé mười ba tuổi bị tát hai cái cũng không thể đánh trả, chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo chạy theo người nữa rồi.
Nàng tự nhủ trong lòng là không cần suy nghĩ lung tung, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi xử lý Trương Tâm Lan.

Nhưng nàng càng tự nhủ bản thân như vậy, trong đầu liền càng loạn, cuối cùng dứt khoát bò dậy tính toán đi hâm một ly sữa nóng cho dễ ngủ.
Người đầu tiên hâm nóng sữa cho nàng vẫn là Đỗ Kinh Mặc.
Nói đến có chút đáng thương, trước khi gặp được Đỗ Kinh Mặc, nàng không chỉ có chưa từng uống sữa bao giờ, cũng không có ai vì nàng mà chuẩn bị sữa.


Loại chuyện này trong mắt Đỗ Kinh Mặc chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, đối với nàng lại là vô cùng khó có.
Ực ực một ly sữa xuống bụng, Triệu Thanh Đại sờ sờ bụng nhỏ, chậm rãi ợ một cái.
Một tiếng cười khẽ vang lên ngay lúc này.
Nàng quay đầu nhìn lại, Đỗ Kinh Mặc không biết ra ngoài khi nào, đang đứng ở đầu cầu thang.
"Chị không nghĩ tới, người lớn như vậy rồi cư nhiên uống ly sữa còn sẽ ợ một cái." Đỗ Kinh Mặc mặc áo ngủ tơ tằm, làn da trong đêm tối trắng đến sáng lên, không cần bật đèn cũng có thể làm người phát hiện vị trí của cô ngay lập tức.
Triệu Thanh Đại gặp cô liền không khỏi cảm thấy thẹn thùng, vội vàng úp ly sữa đã rửa sạch lên kệ, hỏi: "Tỷ tỷ sao lại ra đây? Là em đánh thức chị sao?"
"Vốn dĩ cũng chưa ngủ, nghe được tiếng em dậy liền ra nhìn xem." Đỗ Kinh Mặc dựa vào trên lan can, làn váy theo động tác của nàng lay động, "Dù sao cũng ngủ không được, không bằng tới phòng chị tâm sự."
Đôi mắt Triệu Thanh Đại chậm rãi mở to, nàng ngơ ngác hỏi lại: "......!Tỷ tỷ nói cái gì?"
Đỗ Kinh Mặc không cảm thấy là nàng không nghe rõ, chỉ nghĩ là nàng không vui: "Nếu không muốn nói thì thôi...."
"Không có, em vô cùng muốn." Triệu Thanh Đại biết rõ thời này không thịnh hành làm bộ làm tịch, có một số việc chính là phải tận dụng thời cơ, thiên thời địa lợi.
Ví dụ như cơ hội ở chung một chỗ với Đỗ Kinh Mặc.
Nàng nhanh chóng xoa xoa tay, một đường chạy lên cầu thang, đoan đoan chính chính ngồi ở bên mép giường, mắt trông mong nhìn Đỗ Kinh Mặc, còn vỗ vỗ trên giường: "Tỷ tỷ chúng ta nói chuyện phiếm nha!"
Dưới đáy lòng Đỗ Kinh Mặc chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi.
Tuy rằng là cô chủ động nói, nhưng không biết vì sao, cô cảm giác Triệu Thanh Đại hình như rất chờ mong.
Cô đi vào phòng ngủ, mở đèn đầu giường lên, dựa vào gối đầu, còn đưa một cái gối đầu khác cho Triệu Thanh Đại, nhân tiện áp cơn buồn ngủ đã lên tới miệng xuống.
Cô không phải là ngủ không được, là cảm giác Triệu Thanh Đại hẳn là sẽ ngủ không được, cho nên vẫn luôn cố gắng tỉnh táo nghe động tĩnh cách vách, quả nhiên bị cô bắt được.
Triệu Thanh Đại nhận lấy gối đầu, điều chỉnh khoảng cách thích hợp, cùng dựa vào đầu giường với Đỗ Kinh Mặc, hô hấp đều theo đó thả nhẹ.
Hai người nói chuyện không có gì thú vị, trời nam biển bắc đều có thể nói, Triệu Thanh Đại nghe ra được Đỗ Kinh Mặc cơ hồ là đang dựa vào bản năng để nói chuyện với nàng.

Đơn giản chính là muốn trấn an cảm xúc của nàng thôi.
Kỳ thật cô không cần làm cái gì, chỉ cần có tấm lòng này thôi cũng đủ để Triệu Thanh Đại vui vẻ.
Đèn đầu giường mờ nhạt, nửa khuôn mặt nàng biến mất trong bóng tối, cũng làm mi mắt nàng rũ xuống: "Tỷ tỷ, hình như em có chút mệt nhọc, muốn ngủ."
Đỗ Kinh Mặc thầm nghĩ nhiệm vụ của cô cuối cùng cũng hoàn thành, theo gối đầu trượt xuống: "Vậy ngủ đi."
Triệu Thanh Đại nhích nhích về bên người cô, nhỏ giọng hỏi: "Em buồn ngủ quá, em không muốn động, em có thể ở lại đây ngủ không?"
"Giống như khi còn nhỏ."
Đôi mắt Đỗ Kinh Mặc đều sắp không mở ra nổi, chỉ là ừ một tiếng.
Triệu Thanh Đại cười.
Nàng tắt đèn bàn, trong chốc lát mắt thích ứng, lúc này mới có thể từ bóng đêm thấy rõ gương mặt kia của Đỗ Kinh Mặc.
Cô là thật sự mệt, không nói nổi hai câu liền nặng nề ngủ, hô hấp đều đều tư thế yên ổn, lồng ng.ực đi theo lúc lên lúc xuống.
Triệu Thanh Đại đắp chăn lên cho cô, sau đó nhích lại gần bên người cô, đầu tiên là để đầu chạm vào bả vai cô, sau khi cảm nhận được trái tim mình kịch liệt nhảy lên, nàng vội vàng lui lại, một lần nữa kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Nàng sợ hãi tiếng tim đập này sẽ đánh thức Đỗ Kinh Mặc, này cũng quá vang.
"Mình cư nhiên không có tiền đồ như vậy sao?" Nàng ở trong lòng nghĩ lại về bản thân.
Tuy rằng có thể cùng chung chăn gối với Đỗ Kinh Mặc, đã là đãi ngộ mà lúc trước nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Kỳ thật trước khi chưa phát hiện ra tâm tư của bản thân, yêu cầu cao nhất của Triệu Thanh Đại cũng chỉ là làm tỷ muội cả đời, trở thành người thân của cô, tốt nhất là có thể có liên quan để cô cả đời.
Nhưng người luôn là tham lam không thấy đủ.
Triệu Thanh Đại nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Đỗ Kinh Mặc.
Tỷ tỷ hiện tại không hề có phòng bị với nàng, ở bên người nàng ngủ đến an ổn, thậm chí còn có thể chịu đựng nàng cùng chung chăn gối.

Cô có lẽ sẽ vĩnh viễn không biết, người ngủ ở bên người cô giờ phút này, trong lòng có bao nhiêu tâm tư không thể nói rõ.
Tất cả đều là hướng về Đỗ Kinh Mặc.
Một giấc này Triệu Thanh Đại ngủ đến mơ mơ màng màng, chờ nàng thức dậy, sắc trời đã sớm sáng rõ, dì bảo mẫu đã bắt được cơ hội hiếm có chuẩn bị bữa sáng xong xuôi.
Nàng nhanh chóng bò dậy rửa mặt thay quần áo: "Hôm nay muốn cùng tỷ tỷ đi trường học, được không?"
Đỗ Kinh Mặc căn bản không nghĩ nàng phải trở về đi học nhanh như vậy, bởi vậy không kêu nàng rời giường, nghe xong lời này có chút ngây người, nhíu mày hỏi lại: "Vết thương của em đã lành hết chưa mà nhớ thương trường học?"
"Đã sớm khỏi rồi, nhảy nhót tung tăng." Nàng lại bắt đầu làm nũng làm nịu, giống như ngày hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, "Mỗi ngày em đều ở nhà sắp nhàm chán chết rồi, vẫn là đi học tốt hơn."
Thấy Đỗ Kinh Mặc giật giật môi còn muốn nói gì đó, nàng lập tức vươn ba ngón tay, làm động tác thề với trời: "Tỷ tỷ yên tâm, em thật sự đã hoàn lương, từ đây nam nhân với em chính là hồng thuỷ mãnh thú, em một lòng chỉ muốn lao vào học tập."
Từ hoàn lương này dùng rất chuẩn xác.
Đỗ Kinh Mặc mím môi cười, cô vén tóc ra sau tai, lộ ra sườn mặt tinh xảo ưu việt: "Chị cũng không định nói cái này.

Chị là muốn hỏi, dù sao quan hệ của em với bạn cùng phòng cũng không tốt, không bằng liền ở lại đây đi."
Chính xác mà nói, Triệu Thanh Đại vẫn luôn một thân một mình không bạn bè, quan hệ với đa số người đều không tốt.
À, không tính những người chủ động tới làm anh trai tốt, em trai tốt.
Triệu Thanh Đại cười đến đôi mắt cong cong, ngoan ngoãn kì cục: "Được nha! Đợi lát nữa em liền đi ký túc xá dọn đồ đạc, từ hôm nay trở đi em nhất định sẽ chăm chỉ học tập, nỗ lực kiếm tiền thuê nhà cho tỷ tỷ.
Cô bé vừa nãy ở trên bàn cơm còn quyết tâm phải chăm chỉ học tập, sau khi tới cổng trường với Đỗ Kinh Mặc xong liền tách ra, ngay khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng người kia nữa, nụ cười ngoan ngoãn trên mặt nàng từ từ giấu đi, xoay người đi ra ngoài cổng trường.
Hệ thống: "Lời hứa hẹn vừa nãy với nữ chủ cô không nhớ sao? Lương tâm cô không cắn rứt hả?"
Chuyện học tập quan trọng như vậy cũng không để bụng, khó trách nàng là nữ phụ! Nhìn Đỗ Kinh Mặc người ta xem, không đi cốt truyện chủ đạo nữa cũng đều ngoan ngoãn học tập!
"Tôi không có lừa chị ấy, chỉ là có chuyện quan trọng hơn cần đi xử lý trước mà thôi." Triệu Thanh Đại nghiêng người đứng ở trong bóng râm, tránh khỏi tầm mắt của người khác, "Giúp một tay đi."
"Giúp tôi định vị một chút, con trai Trương Tâm Lan ở đâu."
Hệ thống lời lẽ chính đáng: "Cái này xâm phạm quyền riêng tư cá nhân, hệ thống chúng tôi chưa bao giờ làm loại chuyện này."
"Chỉ một lần, chỉ giúp tôi một lần thôi cũng không được sao?" Triệu Thanh Đại thả nhẹ thanh âm, nàng rũ lông mi mảnh dài xuống, cô đơn thương cảm tràn ra từ khoé mắt, "Chuyện cũ tôi không muốn nhớ lại nhất tôi cũng đã kể cho cô rồi, tôi còn tưởng rằng chúng ta là bạn bè."
Lương tâm không được nhiều lắm của hệ thống bỗng nhiên hơi hơi đau.

Trên mặt cười của nó rối rắm một lúc: "Được rồi, chỉ giúp cô lần này, không có lần sau."
Nói xong một cái định vị liền xuất hiện ở trước mắt Triệu Thanh Đại.
"Phối hợp như vậy sớm chút không phải được rồi sao? Làm tôi còn phải diễn kịch với cô, sắp mệt chết." Cảm xúc Triệu Thanh Đại chuyển đổi tự nhiên, nhìn lại có chỗ nào còn nhìn ra được nửa phần đáng thương cô đơn?
Hệ thống: "???"
Nó mà lại bị trà xanh này lừa dối!
Bỗng nhiên hiểu rõ cảm xúc của Đỗ Kinh Mặc.
Rất tức giận!
Nó nghẹn khuất, Triệu Thanh Đại liền vui vẻ, nàng bắt một chiếc xe đi về hướng định vị hệ thống cho, sau khi thưởng thức đủ biểu tình khó chịu của cái mặt cười kia nàng rốt cuộc mở miệng: "Cảm ơn cô."
Nàng còn có chút vui mừng.
Hệ thống này rốt cuộc đã có chút tác dụng đứng đắn, làm nàng cảm thấy bản thân cũng là một người may mắn.
Hệ thống hừ một tiếng không chịu phản ứng, thực ngạo kiều.
Con trai Trương Tâm Lan năm nay mới 6 tuổi, đúng là tuổi học tiểu học.

Lần trước nhìn từ xa xa Triệu Thanh Đại còn chưa thấy rõ, hôm nay mới phát hiện đứa nhóc này bề ngoài có vài phần giống nàng, nhưng lại mang theo tính trẻ con nàng chưa từng có được.
Giọng nói của nàng lạnh căm căm, xứng với một câu âm dương quái khí: "Thật là độ tuổi trong sáng lại ngây thơ a, tôi nhìn còn thấy hâm mộ đây."
Nói xong nàng nhắm chuẩn xác đi qua đụng phải, mang theo vẻ mặt hoảng hốt thấy sai vội vàng xin lỗi.
Sau khi đứa bé ngoan ngoãn nói không sao, nàng cong môi cười, thuận thế đưa ra lời mời uống nước để xin lỗi.
Một loạt động tác trực tiếp lừa gạt được đứa bé.
Khi Trương Tâm Lan tới, cảnh tượng nhìn thấy được chính là Triệu Thanh Đại với con trai bà đang ngồi cùng nhau chuyện trò vui vẻ.
Lúc này, người máu chảy ngược sắc mặt trắng bệch là bà..