Lan Ca ca của nàng không phải là người hay cáu kỉnh.

Tối thiểu nhất Diên Mi cho rằng là như vậy.

Nàng ngồi quỳ một bên chân, lấy ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc Tiêu Lan, "Lan Ca ca? Chàng sao nha?"

Tiêu Lan không có phản ứng.

Diên Mi nghĩ một lát, hôm nay hắn trở về muộn, không biết có phải trong triều có chuyện gì hay không, thế là nàng nằm sấp tiến lại hôn hôn một cái rồi nhỏ giọng nói: "Lan Ca ca, chàng nói, ta nghe."

Tiêu Lan cắn răng, hắn phải nói cái gì? Nói hoàng đế bệ hạ muốn tranh giành tình cảm với hai nhãi con còn chưa dứt sữa?

Này cũng quá mất mặt đi.

Tiêu Lan ngột ngạt không chịu nổi, nhắm hai mắt lại đặt chân xuống, hừ lạnh một tiếng: "Hoàng hậu muốn đi chỗ nào thì đi, ta không cản nữa."

Giọng Tiêu Lan quả thật không được tự nhiên, Diên Mi nhìn hắn một lát, không biết nghĩ gì, đột nhiên nàng rất vui vẻ, thấy Tiêu Lan không có ý định mở mắt thì hỏi lại lần nữa: "Thật? Vậy ta đi nhé?"

Tiêu Lan cắn răng nhả ra một chữ từ trong kẽ răng: "Đi."

Trong lòng lại nghĩ nếu như nàng dám đi thật, ta...

Hắn còn chưa nghĩ xong thì Diên Mi đã đứng lên, đi vòng qua chân hắn, khoan khoái xuống giường, đi xem đứa nhỏ.

Tiêu Lan: "..."

Hoàng đế bệ hạ quả thực máu dồn lên não, nhắm mắt lại nghiến răng ken két, tức đến cổ họng phát đau.

Tiêu Lan cũng không biết mình lấy đâu ra tức giận như vậy, bộ dạng giống như là bị Diên Mi bỏ rơi vậy.

Nhẫn không được!

Một tay Tiêu Lan vỗ lên giường, phẫn nộ đứng lên, muốn đi xách người về.

Kết quả mới vừa xoay người liền giật bắn- - Diên Mi đang trốn ở đằng sau màn giường, ló đầu nhìn hắn, vẻ mặt giảo hoạt.

Thấy hắn bị giật mình một cái, Diên Mi liền: "Ha ha ha ha ha."

Tiêu Lan thấy nàng không đi, mặc dù bị trêu cợt nhưng lòng dạ lại nguôi nguôi, chỉ là trên mặt vẫn còn đen thui, hếch mặt dùng đuôi mắt mà liếc nàng, "Hoàng hậu nương nương sao còn chưa đi?"

Diên Mi cười đủ rồi thì đạp rớt hài, bò lên giường, cũng mặc kệ Tiêu Lan có còn tức giận hay không, ngồi thẳng lên đùi Tiêu Lan, lấy hai tay bóp má Tiêu Lan làm môi hắn chu lên, hỏi: "Lan ca ca, huynh biết phun bong bóng sao?"

- - Hai nhóc con còn chưa có cai sữa, ngày ngày thi nhau phun bong bóng chảy nước ròng ròng.

Tranh thủ tình cảm còn phải biết cái này sao, thật sự là ngược đời.

Mặt Tiêu Lan cứng ngắc, tức giận lầm bầm: "Không biết."

Diên Mi nghiêng đầu nhìn Tiêu Lan chăm chú, mắt cong cong, rất vui vẻ, Tiêu Lan bị nàng nhìn có chút quẫn, vừa muốn phát tác thì Diên Mi đi tới gần hôn một cái lên môi Tiêu Lan, ôn nhu nói: "Không biết ta cũng yêu chàng, yêu chàng nhất."

Trong lòng Tiêu Lan phù phù phù phù, chỉ một câu nói mà đã dỗ được hắn dập hỏa, chỉ là giọng nói còn không tự chủ được mà chua chua, tay bóp bóp thắt lưng nàng, "Mấy ngày nay trong mắt nàng còn thấy được ta sao?"

Diên Mi duỗi tay đo từ gáy hắn đi xuống: "Đương nhiên, mỗi một tấc đều thấy."

Tiêu Lan híp mắt, bắt đầu động thủ kéo y phục nàng, "Mỗi một tấc? Hử? Ta xem một chút."

Diên Mi lật đật chui vào trong giường, bị Tiêu Lan túm được chân, không đầy một lát, xiêm y đã rơi tán loạn, một cánh tay lấm tấm mồ hôi của nàng cọ lên lưng Tiêu Lan, thở hổn hển cắn cắn lỗ tai hắn, thỏ thẻ: "Lan ca ca, ta yêu hài tử của chúng ta, nhưng yêu nhất vẫn là chàng, đừng giận."

Tiêu Lan ủ một vại dấm chua bị người ta nếm ra mùi thì hơi đỏ mặt, nhưng nghe thấy Diên Mi nói câu này thì trong lòng hắn lại tan chảy đến không chịu được, cúi đầu cắn lên ngực Diên Mi, giày vò người ta quay tới quay lui, hắn lại càng độc ác, "Nàng thích, vậy chúng ta liền sinh thêm vài đứa."

Dù sao có nhiều thêm vài đứa thì địa vị cũng không đuổi kịp Lan Ca ca của mẫu hậu các con đâu.

A.

Dưới sự nỗ lực của hoàng thượng anh minh, hơn một năm sau, bọn họ có đứa thứ hai, à không, đứa thứ ba.

Lúc đó long phượng thai mới có hai tuổi, nhưng đã có thể chạy nhảy khắp cả hoàng cung.

Lúc Diên Mi đau bụng là vào buổi trưa, hai đứa bé tỉnh ngủ trưa theo thường lệ muốn chạy tới chỗ mẫu hậu, bị nhũ mẫu ngăn lại, nói tạm thời đi không được. Đại công chúa rất nghịch ngợm, dắt lấy đại hoàng tử chui ra ngoài, nhũ mẫu ôm bé đi bé sẽ kêu như sắp bị tắt thở tới nơi: "Đau đau đau!"

Nhũ mẫu không dám thật sự kéo bé, bé nhìn cái chỗ trống liền dắt lấy Đại hoàng tử chạy ra ngoài, hai nhũ mẫu một trái một phải cong lưng che chở, sợ hai đứa bé chạy vấp ngã.

Chờ hai cặp chân ngắn cũn chạy vào đến đình viện thì thấy được phụ hoàng của bọn chúng đang chắp tay sau lưng đứng dưới hành lang, liếc mắt thấy được hai đứa thì lông mày chau lại, Đại công chúa bẹp bẹp miệng, đi lên trước ủy ủy khuất khuất kêu: "Phụ hoàng..."

"Lại đây", Tiêu Lan buông lỏng lông mày một chút, lại nói: "Không cho khóc."

Đại công chúa rơm rớm nước mắt, kéo tay Đại hoàng tử chạy về phía trước, tính tình bé hấp tấp, muốn đi nhanh nhưng bước chân lại không lớn, chạy không được mấy bước thì "bịch" ngã, đại hoàng tử bị vướng chân, cũng ngã sấp xuống.

Tiêu Lan đi xuống hai bậc thềm, lại đứng lại, nói với hai nhũ mẫu đang vội vàng: "Mặt đất phẳng, không cần đỡ."

Nhũ mẫu chỉ có thể nhịn đau lòng buông tay, Đại hoàng tử đứng lên trước, xoay người đi túm Đại công chúa, hai đứa bé giúp đỡ nhau đứng vững, đều không khóc - - đây là thói quen, lúc mới bắt đầu biết đi ngày ngày bị ngã, đại công chúa ngã đau sẽ gào khóc, nhưng khóc xong lại tự đứng lên, mẫu hậu mở vòng tay ra chờ bọn họ, nhưng nhất định phải tự bản thân đứng dậy đi tới.

Đại công chúa dẩu môi, tiếp tục muốn chạy, đại hoàng tử kéo bé lại, ngốc ngốc giúp bé và mình phủi phủi y phục, nói: "Đừng chạy, đi chậm."

Đại công chúa bị ngã có chút đau, ưm một tiếng, cũng không chạy nữa.

Tiêu Lan mím môi, nhìn hai đứa bé bước từng bước một lên thềm, lúc này mới xoay người, chỉ chỉ một bên ghế cao, "Ngồi chỗ kia để nhũ mẫu xem một chút."

Đại công chúa muốn nũng nịu với phụ hoàng chút nhưng nghe thấy động tĩnh sau cánh cửa thì cũng không dám nói nữa, bị nhũ mẫu ôm lên ghế cao xem bị ngã có sao không, - - Đại công chúa không sao, bàn tay Đại hoàng tử bị chà xát rách da.

Nhũ mẫu đau lòng, bẩm với Tiêu Lan: "Hoàng thượng, cái này phải rửa một chút, lưu lại vết bẩn chỗ bị thương sẽ gây nhiễm trùng."

Tiêu Lan liếc mắt nhìn, ý bảo nàng ôm đại hoàng tử đi.

Một tay đại hoàng tử lại nắm lấy thành ghế, ngửa đầu nhìn Tiêu Lan, hỏi: "Phụ hoàng, mẫu hậu trong phòng sao? Con nghe thấy tiếng của mẫu hậu."

- - Đại hoàng tử nói chuyện muộn hơn khoảng hai tháng so với đại công chúa, từ đầu tiên mà đại công chúa nói là "đi", mà đại hoàng tử là "a nương", sau đó cũng không giống đại công chúa mỗi ngày đều ríu rít, Tiêu Lan từng mơ hồ lo lắng qua, không biết có phải bé cũng không thích thân cận với người khác, không thích nói chuyện hay không, nhưng từ từ xem thì bé chỉ là không hoạt bát như đại công chúa, mặt khác cũng không có gì.

Tiêu Lan dừng một chút, phân phó người đi lấy một chậu nước sạch đến, thuốc cũng cầm đến đây, đại công chúa thổi thổi tay cho bé, hỏi: "Có đau không? Tỷ tỷ thổi giúp đệ."

"Không đau", đại hoàng tử nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sợ hãi, nhìn Tiêu Lan nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu nhất định rất đau."

Tiêu Lan cũng đang lo lắng, Diên Mi mới mang thai hơn tám tháng, là sinh non. Hắn ôm đại hoàng tử dậy, giọng nói lại rất trầm ổn: "Ừ, mẫu hậu sẽ cho các con thêm một đệ đệ hoặc muội muội. Như thế rất đau, các con sau này đừng làm nàng phải tức giận."

Đại hoàng tử còn không hoàn toàn hiểu được nhưng vẫn dùng sức gật đầu: "Nhớ rồi ạ."

Công chúa ngửa đầu ôm một chân phụ hoàng "vâng", nàng cũng muốn ôm ôm, nhưng nhớ tới tay đệ đệ bị thương nên không hề tranh giành.

Nhũ mẫu bưng nước đến rửa miệng vết thương cho đại hoàng tử, sau đó bôi thuốc, đang lúc băng lại thì bên trong cất lên một tiếng khóc nỉ non, mẹ con bình an.

Là một tiểu công chúa.

Đại hoàng tử ngồi trên băng ghế thấy lưng phụ hoàng rõ ràng buông lỏng, bé cũng không biết tại sao nhưng bả vai nhỏ của mình cũng như được trút đi gánh nặng, cảm thấy vừa rồi chạy thật là mệt quá đi.

Bất quá tiếng khóc của vị tiểu công chúa này cũng rất vang dội, hoàn toàn không giống như là sinh non.

Lúc mới sinh xong, thái y và y nữ còn lo lắng nhị công chúa không đủ tháng, thân thể có khả năng không tốt được như đại công chúa, nhưng mà từ từ, bọn họ phát hiện lo lắng này hoàn toàn là dư thừa.

Nhị công chúa có thể ăn có thể ngủ, hơn nữa nàng được mẫu hậu cho ăn, hoàng tỷ cho ăn, hoàng huynh cho ăn mà lớn lên, thời điểm nàng ba tuổi, phụ hoàng muốn tung nàng "bay cao cao" đã phải cực kỳ thận trọng.

Hoàng Đế bệ hạ nhìn mặt bánh bao của nữ nhi mà có chút ưu sầu, nhưng hoàng hậu nương lại nương cảm thấy rất tốt, hắn cũng liền vui vẻ, gối lên chân hoàng hậu nương nương, cảm thấy nàng nói cái gì cũng đều đúng hết.

Nhị công chúa cứ ăn ăn ăn, uống uống uống, chơi chơi chơi, nhưng mà không bao lâu, phiền não thật sự của bé đến rồi.

Bởi vì bé đến thời điểm vỡ lòng.