Tan tầm Tần Hạ Nhiên đưa Diệp Khả Thư đến cô nhi viện Hướng Dương mới trở về Tần gia.
Diệp Khả Thư đi vào phòng liền rất nhanh nhìn thấy Tiểu An nằm ngủ tại góc giường. Đi đến đưa tay sờ trán đứa nhỏ, thấy đã hạ sốt cô mới an tâm. Diệp Khả Thư gọi vài tiếng Tiểu An mở đôi mắt nhỏ, đưa tay dụi dụi, lại cười ngây thơ. Cô mỉm cười đưa tay xoa đầu đứa nhỏ, hạ giọng nói
" Tiểu An đi rửa mặt, thay đồ đẹp, Thư tỷ dẩn em đi ăn được không?"
" Dạ..."
Tiểu An là đứa nhỏ rất biết nghe lời, đặt biệt những điều Diệp Khả Thư nói với nó chính là chân lý. Đợi Tiểu An rửa mặt, thay đồ xong cũng đã 15 phút sau. Hai người đến thông báo Tô viện trưởng vài câu liền rời đi.
Diệp Khả Thư dẫn Tiểu An đến quán ăn gia đình Mái Ấm, vừa vào cửa đã gặp phải Diệp Khả Nhi và Vương tổng. Diệp Khả Nhi đi đến nhìn Diệp Khả Thư tươi cười nói
Diệp Khả Thư cười cười
" Em cùng Vương tổng cũng đến đây ăn sao?"
" Đúng vậy a."
Vương tổng bên cạnh không nói gì, mắt vẫn luôn nhìn Tiểu An vẫn luôn nắm tay Diệp Khả Thư. Tiểu An ngoan ngoãn chào hỏi
" Tiểu An chào a di xinh đẹp, chào tỷ tỷ xinh đẹp."
" Phốc..."
Diệp Khả Nhi bật cười vì câu chào hỏi dể thương kia. Vương tổng mắt mang tiếu ý lên tiếng
" Vào trong đi."
Bốn người cùng một bàn, lúc ăn Diệp Khả Nhi thường trêu Tiểu An, còn Diệp Khả Thư cùng Vương tổng lại im lặng ăn.
Ăn xong, Vương tổng cùng Diệp Khả Nhi trở về. Diệp Khả Thư đưa Tiểu An đi siêu thị mua ít đồ. Lúc trở về cô nhi viện Diệp Khả Thư nhìn Tiểu An với ánh mắt tò mò
" Tiểu An, em thấy Vương a di cùng Nhi tỷ xinh đẹp sao?"
Tiểu An thành thật đáp
" Dẻo miệng."
" Tiểu An nói thật nha."
" Được rồi. Vào ngủ thôi."
Tiểu An như nhớ ra gì đó, lắc lắc tay Diệp Khả Thư. Cô xoay người hỏi
" Làm sao?"
" Tết này Thư tỷ lại dẫn Tiểu An đi Nhật Bản nha."
Diệp Khả Thư mỉm cười, đưa tay nhéo nhéo mủi Tiểu An
" Được."
" Vậy Nhiên tỷ có cùng chúng ta đi không?"
" Tiểu An muốn Nhiên tỷ cùng đi sao?"
" Dạ."
Diệp Khả Thư suy tư chốc lát
" Tỷ sẽ hỏi Nhiên tỷ. Còn bây giờ vào ngủ thôi."
" Dạ."
___
Tại thư phòng Diệp gia, không khí trầm mặc bao phủ kể từ lúc Diệp ba cùng Diệp mẹ gọi Diệp Khả Nhi vào. Diệp Khả Nhi không chịu nổi không khí như vậy đành lên tiếng hỏi
" Ba mẹ hai người có chuyện gì muốn nói sao?"
Diệp ba đang định lên tiếng đã bị Diệp mẹ nói trước
Câu hỏi này làm hai người kia ngạc nhiên. Diệp Khả Nhi không biết tại sao mẹ mình lại hỏi đến Diệp Khả Thư nhưng rất thành thật đáp
" Thư tỷ là bằng hửu của chị họ. Ngày đầu con về nước chính là cùng tỷ ấy uống rượu giải sầu."
Diệp mẹ nhìn vào mắt con gái mình, tiếp tục hỏi
" Con thích nàng?"
Diệp Khả Nhi cuối đầu im lặng, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn mẹ mình đáp
" Đúng vậy."
Tâm hai vị phụ huynh như bị treo lên, Diệp Khả Nhi mỉm cười tiếp tục nói
" Nhưng không phải yêu thích. Lúc ở bên tỷ ấy có cảm giác thân thuộc như gia đình. Con từng nghỉ nếu Thư tỷ là tỷ tỷ bị mất tích thì thật tốt."
Lúc này tâm Diệp ba mẹ mới được thả lỏng. Diệp ba thở dài
" Ba sẽ kể con nghe tại sao tỷ tỷ con bị mất tích."
Diệp Khả Nhi kinh ngạc nhìn Diệp ba. Ánh mắt chăm chú đợi ông nói tiếp
" Khi còn trẻ ba là người trong hắc đạo, thời điểm ấy hắc đạo còn rất loạn, ngươi gϊếŧ ta, ta gϊếŧ ngươi để tranh giành thế lực. Lúc mẹ con sinh tỷ tỷ con được vài ngày, chúng ta bị kẻ thù tập kích. Người của ta đa số đều bị gϊếŧ, ba mẹ đành phải chạy trốn. Lúc ấy bọn ta lo lắng không thoát được sẽ liên lụy tỷ tỷ con nên đành giao tỷ tỷ con lại cho một người huynh đệ ta tin tưởng nhất, nhờ hắn chăm sóc. Còn chúng ta tìm cách chạy trốn sang nước ngoài."
Diệp ba dừng lại, đưa đến trước mặt Diệp Khả Nhi một sắp tài liệu, tiếp tục nói
" Khi ở nước ngoài ổn định, chúng ta có trở về tìm tỷ tỷ con. Nhưng người huynh đệ kia của ta đã bị gϊếŧ, còn tỷ tỷ con bị mất tích. Ta đã cho người tìm kiếm nhiều lần nhưng đều không có kết quả. Lần này trở về lại có kết quả."
Nói rồi ông nhìn sắp tài liệu, ý bảo Diệp Khả Nhi mở ra xem.
Diệp Khả Nhi tay run run cầm lên sắp tài liệu, hít một hơi thật sâu, mở tài liệu ra xem. Nhìn trang đầu tiên chính là rất ngạc nhiên, càng xem về sau chính là đau lòng, đến cuối cùng không kiềm được cảm xúc, hai hàng nước mắt nhẹ lăn dài.
Không khí lại rơi vào yên tĩnh, thật lâu sau Diệp mẹ thở dài lên tiếng
" Chúng ta thật có lỗi với tỷ tỷ con. Không nghĩ đến tỷ tỷ con phải chịu nhiều ủy khuất như vậy."
Diệp Khả Nhi nhìn vẻ mặt đau thương của mẹ mình, lên tiếng an ủi
" Mẹ đừng nói như vậy. Hai người cũng vì muốn tốt cho tỷ tỷ. Con nghĩ tỷ tỷ sẽ hiểu mà."
" Ta không hy vọng con bé tha thứ, chỉ hy vọng nó có cuộc sống thật tốt."
" Ba mẹ, con sẽ cố gắng giúp hai người."
" Được rồi. Con về phòng nghĩ ngơi đi."
" Dạ."