*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hướng Bội nhận được cuộc gọi điện thoại đến: "Đã biết, lát nữa xem."

Nói chuyện xong, Hướng Bội lại nướng thêm mấy miếng sườn bò, ăn ngấu ăn nghiến.

Khương Lâm Tình: "Cậu đừng vội, coi chừng nóng đấy."

Hướng Bội vội vàng uống hai hớp bia lạnh, cô ấy nói: "Người hợp tác mới cùng tớ là người đã rút lui khỏi giới âm nhạc rất lâu rồi, nhưng giọng hát thì cực kỳ hợp ý tớ. Ban nhạc chúng tớ thành lập để đi thi, nên phải ma sát với nhau một chút. Tớ đi trước đây, tiền tớ đã trả rồi, cậu cứ từ từ ăn nhé." Cuộc thi ngày càng đến gần, nên cô ấy cũng có chút vội vàng.

Khương Lâm Tình: "Cậu đi đi."

Hướng Bội vội vàng rời đi, suýt chút nữa đã đụng vào cái ghế bên cạnh.

Còn lại mấy đĩa thịt lớn, Khương Lâm Tình một mình từ từ nướng, từ từ ăn. Cô cực kỳ yên tĩnh.

Xung quanh thì vô cùng ồn ào. Đây là Quốc tế thiếu nhi, nên càng ồn ào hơn nữa.

Ngồi xéo cô ở phía đối diện là một nhà năm người, ba thế hệ.

Bàn phía sau, người một nhà quây quần bên nhau chật kín cả bàn. Bọn trẻ kêu "mẹ" gọi "bố", giọng lảnh lót nhưng rất có lực xuyên thấu, không ngừng chui vào lỗ tai của Khương Lâm Tình.

Đối với người chẳng có một người thân như cô, cô cũng chẳng còn nhỏ nữa. Cô phải một mình chống đỡ cả thế giới này.

Cô ăn xong đi ra ngoài, đâu đâu cũng thấy mấy đứa nhỏ chạy nhảy xung quanh.

Một cô bé gọi: "Bố, bố cõng con."

Người bố cao gầy ngồi xổm xuống. Chờ con gái leo lên lưng thì ông ấy mới đứng lên, ngẩng đầu lên nói: "Có cao không nè?"

Cô bé cười to nói: "Con là cao nhất, con là cao nhất."

Cả người Khương Lâm Tình lạnh run lên, bên tai cô như đang văng vẳng những âm thanh bén nhọn, khàn khàn, kỳ lạ, có chút sắc bén như dao, có chút thô kệch như búa. Cô thẫn thờ ngồi trên ghế dài trong đình nghỉ ngơi, ngơ ngác nhìn hai bố con kia từ từ đi xa.

Trong khóe mắt cô như có gì đó muốn tuôn ra, nhưng cô nhịn được.

Cho đến khi một cô bé hô lên: "Mẹ."

Lập tức có giọng nói dịu dàng, từ ái đáp lại: "Ơi."

Cuối cùng Khương Lâm Tình cũng không kìm nén được nữa, cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn, chất lỏng từ trong mắt rơi xuống quần của cô, lưu lại chút nước đọng.

Nỗi đau đớn khi mẹ qua đời, đến tận bây giờ vẫn còn rất rõ ràng.

Ngay cả một mái nhà cô cũng chẳng có, cô chỉ còn lại một mình. Ngày lễ, ngày Tết, cô đều không có chỗ để đi. Cô lạc lối.

Một bé trai đụng trúng cô, liền nói: "Chị ơi, xin lỗi ạ."

Khương Lâm Tình hoảng hốt đứng dậy, hoảng hốt trở về căn hộ.

Nhà cô còn có Trì Cách. Mặc dù là phải bỏ tiền mua, nhưng cô đã đặt anh vào danh sách người nhà của mình rồi.

*

Khương Lâm Tình tắm nước nóng, nóng đến mức da cô đỏ cả lên. Những hoảng hốt trong lòng rất lâu cũng chưa thể vơi bớt. Cô ra lệnh cho mình không nghĩ nữa, không được phép nghĩ nữa.

Khi chiếc hộp pandora được mở ra, thì cô đã chẳng thể đóng nó lại được nữa.

Trong lúc tâm trạng rối bời, cô đi vào phòng tìm thuốc.

Bác sĩ kê cho cô một túi thuốc an thần lớn. Thuốc an thần là cách nói của cô, còn trong bệnh viện thì nói là thuốc chống trầm cảm.

Ngăn kéo trong chiếc tủ ở đầu giường quá nhỏ, không bỏ vừa túi thuốc kia. Nên túi thuốc đã được cô treo trên móc của rèm cửa sổ.

Đa số thời gian, cô đều quên uống. Bởi vì nó bị rèm cửa sổ che mất.

Khương Lâm Tình đọc hướng dẫn sử dụng trên hộp thuốc. Đồng thời, cô cũng nhớ lời bác sĩ nói, không phải lúc cần thiết và có thể không cần uống thì đừng uống.

Tay cô run lên, cảm thấy đầu mình đau muốn nứt ra, suy nghĩ lung tung.

Đúng rồi, cô có công việc. Ví dụ như dự án phát triển văn hóa nhà Thanh mà Trì Cách nói.

Sau khi tiếp xúc với Bành Dần, cô mới phát hiện ra, đôi khi từ bỏ suy nghĩ về việc kinh doanh, có thể tạo nên suy nghĩ khác biệt.

Công việc khiến cô tỉnh táo lại. Cô treo lại túi thuốc trên chiếc móc ở rèm cửa sổ.

Cũng may, cô còn có công việc.

Khương Lâm Tình thở ra một hơi.

Hôm nay là một ngày lễ, mà cô đã rất lâu rồi chưa mua quà cho mình. Cô sờ sờ dây chuyền trên cổ mình.


Thật may, cô còn có Trì Cách.

Khương Lâm Tình vừa muốn ra khỏi phòng thì nhớ đến, thật ra cô cũng có mua đồ mới cho mình --- Một chiếc váy không thể mặc ra ngoài.

Nếu đã không thể mặc ra ngoài thì chỉ có tự mình ngắm thôi. Khương Lâm Tình thay cái váy kia vào. Coi như đây là quà tặng cho chính mình vào ngày Quốc tế thiếu nhi đi.

Cô nhìn mình trong gương.

Cô thích dáng vẻ Trì Cách khi đứng bên cạnh cô.

*

Mấy năm trước vào ngày Quốc tế thiếu nhi này, Trì Cách còn nhỏ tuổi đã đưa đôi mắt trông mong nhìn bố mẹ của những người khác.

Từ đó về sau, mỗi năm Lữ Vi đều chúc cháu mình Quốc tế thiếu nhi vui vẻ. Trì Cách trưởng thành cũng không phản đối việc này.

Chúc mừng ngày Quốc tế thiếu nhi cũng là truyền thống nhà họ Trì.

Trước kia Trì Diệu Tinh rất thích ngày lễ này. Nhưng khi trưởng thành, bản thân cô ấy lại trở nên ngang ngược, nhất quyết không muốn trở về như con nít nữa.

Trì Cách là người nhỏ nhất nhà họ Trì, anh không nói gì thì sẽ được mọi người xem như đứa bé.

Trì Diệu Tinh vỗ vỗ vai em trai: "Chị có nhờ người ở nước ngoài mua một món đồ, vốn dĩ định tặng em nhân ngày Quốc tế thiếu nhi, nhưng chị làm rơi ở quán cà phê rồi. Không tặng được vào ngày hôm nay rồi."

Trì Cách cười thành tiếng: "Có lòng thì được rồi. Chị tặng nhiều quá, em ngại phiền đó."

Trong phòng ăn Lữ Vi trang trí mấy trái khinh khí cầu.

Tất cả mọi người đều đang nghĩ cách bổ sung vào chỗ trống mà bố mẹ Trì Cách để lại cho anh.

Trong lúc ăn, Trì Nguy lại hỏi đến chuyện công việc, chủ đề nghiêm túc làm ít đi bầu không khí ngày Quốc tế thiếu nhi.

Hơn nữa, Lữ Vi nói: "Liên quan đến tác dụng phụ của thuốc mà cháu nói đó, bác cũng đã nói qua với bác sĩ Kim rồi, qua một thời gian là có thể chữa trị rồi."

Trì Cách: "Bác gái, ngày Quốc tế thiếu nhi không thể nói về chủ đề người lớn đâu."

Lữ Vi che miệng lại: "Không nói nữa."

Sau khi ăn xong, Trì Cách về phòng thu dọn mấy bộ quần áo.

Đã làm giám đốc Trì rồi nên không thể mặc những bộ giá rẻ thế này nữa.

Bó cỏ đuôi chó khô kia được đặt ở trước giường. Màu vàng vàng xanh xanh, Trì Cách nhìn cũng cảm thấy an lòng. Nhưng anh đã rất lâu chưa ngủ lại nơi này rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Căn hộ của Khương Lâm Tình thật sự rất nhỏ, anh mang thêm mấy thứ vào bây giờ đã chật kín rồi.

Thái tử gia nhà họ Trì lại không ở trong căn phòng lớn này, làm gì cũng phải đến chen lấn ở căn hộ nhỏ bé kia.

*

Khương Lâm Tình nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng đi đến.

Trì Cách quay đầu lại.

Chỉ thấy cô mặc một chiếc váy có dây đeo, dây đeo nhỏ dài treo trên đầu vai mảnh khảnh. Dây đeo quá dài, giữ lấy đồi núi tuyết một cách nguy hiểm.

Váy thuần một màu đen, không có những thứ trang trí gì khác. Da thịt cô trắng như tuyết, trong suốt như bình thủy tinh chứa những cây cỏ đuôi chó kia.

Nhưng sắc mặt cô tái nhợt.

Nếu gò má đỏ như trái đào thì còn đẹp hơn nữa.

Trì Cách cười: "Đại mỹ nữ."

Khương Lâm Tình lập tức nhào đến anh.

Anh đặt bữa ăn cho thiếu nhi trên hộc tủ ở huyền quan, ôm lấy eo cô: "Nhớ anh à?"

Cô tựa vào vai anh, suy nghĩ cả một đêm, chỉ có bả vai như thế này để dựa vào một chút, cô mới cảm thấy mình không bị vứt bỏ.

"Anh về mang cho em một phần đồ ăn trẻ em này." Tay anh trượt một cái, rướn người nhìn ra sau, sau lưng được khoét hình chữ V. Anh trượt qua khe hở chạm vào người cô.

"Đồ ăn trẻ em?"

"Ừ." Anh cúi mắt nhìn cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.


"Bạn nhỏ Khương Lâm Tình, Quốc tế thiếu nhi vui vẻ." Anh chạm nhẹ vào môi của cô.

Khương Lâm Tình cười. Ở quán thịt nướng cô đã ăn no rồi, nhưng không ngại ăn thêm một phần thức ăn khuya nữa.

Cô cầm miếng khoai tây chiên lên, chấm tương cà chua, cắn một cái. Khoai tây chiên vừa chiên nên bên ngoài giòn xốp, có mùi vị tuổi thơ của cô: "Anh ở nhà đón Quốc tế thiếu nhi có vui không?"

"Cũng còn tạm, đây đều là tấm lòng của người lớn mà." Cho dù anh đã đến tuổi thành gia lập thất, thì anh cũng không từ chối.

Khương Lâm Tình gật đầu: "Bây giờ em cũng rất vui."

"Tương cà dính hết ở khóe miệng rồi." Trì Cách hôn lên khóe môi bị dính tương cà của cô: "Có muốn làm thêm một chút chuyện vui vẻ hơn không?"

Có gì mà không muốn chứ? Cô và anh vốn là muốn tìm niềm vui mà.

Anh kéo dây áo của cô xuống: "Hôm nay em đặc biệt thay cái váy này sao?"

Khương Lâm Tình gật đầu: "Ừ."

"Chờ anh sao?"

"Ừ."

"Chờ anh gấp gáp đến cởi của em sao?"

"Ừ." Mặt cô càng tái nhợt hơn nữa.

Anh tiến đến.

Đôi môi đỏ mọng của Khương Lâm Tình khẽ nhếch lên, vui vẻ nghênh đón.

Vui vẻ có đôi khi là tình cảm dịu dàng, có khi lại mãnh liệt. Cho dù có thế nào, cô đều là người bị trêu chọc đến chẳng còn chút sức lực nào.

Trì Cách vui vẻ làm bậy, anh muốn như thế nào thì cứ làm như thế, tùy ý mà làm.

Giống như tối hôm nay, anh không cởi váy cô xuống.

Dây đeo trượt xuống một bên, cô cũng lộ ra một bên. Bên kia thì vẫn còn nghiêm túc, chỉnh tề. Váy mặc lên người, váy thì vén lên đến hông. Tóc cô rối tung, cuối cùng trên mặt cũng tháo vẻ tái nhợt cả đêm xuống, được phủ lên một phần sắc màu khác.

Hộp pandora của cô lại khóa chặt lại.

Sau khi xong chuyện, Trì Cách giúp cô cởi váy xuống, đổi thành bộ đồ ở nhà thoải mái khác cho cô.

Cô chẳng còn chút sức lực nào, nằm nghỉ ngơi.

Anh vuốt ve môi cô: "Nếu như không phải ngày mai phải đi làm, thì chúng ta lại làm thêm lần nữa rồi."

Khương Lâm Tình nhìn anh một cái: "Anh là ông chủ, anh đi làm còn phải chấm công à?"

"Kim chủ nói chuyện cứ mãi vòng vo như thế." Trì Cách cười khẽ: "Có phải muốn một lần nữa hay không?"

"Anh hỏi em, em không muốn." Cô muốn kéo chăn lại đi ngủ.

"Anh không hỏi." Trì Cách nói: "Ngày mai em đi trễ bị trừ tiền, thì cứ tính trên đầu anh."

Cô vừa mới thay một bộ đồ khác vào thì lại bị lột xuống lần nữa. Khương Lâm Tình chỉ có thể kêu tên anh, từng tiếng từng tiếng một.

Có anh, cô mới có thể nhanh chóng vui vẻ như thế.

*

Khương Lâm Tình hỏi anh về dự án phát triển văn hóa nhà Thanh.

Trì Cách: "Em cảm thấy hứng thú à?"

Cô gật đầu một cái.

Anh không thể nào hai mươi tư giờ đều ở cùng bên cạnh cô, cô cần phải làm phong phú thêm công việc của chính mình.

Trì Cách: "Để anh hẹn với anh ấy."

Anh hẹn Chu Tục vào tối thứ sáu, địa điểm là tiệm cà phê Hữu Quang.

Buổi tối tiệm cà phê đã đóng cửa. Khi Trì Cách và Khương Lâm Tình sang đấy thì cửa tiệm đã đóng cửa từ lâu.

Khương Lâm Tình nhớ đến những ngày cô và Trì Cách cùng ở đây, xém chút nữa đã bật thốt lên chỗ này là nơi mai mối rồi.


Nhưng cô và Trì Cách chưa chắc đã liên quan đến đường ranh đó. Vui vẻ ở trên giường, không liên quan gì đến tình cảm cả.

Còn Chu Tục đợi tám giờ mới đến.

Trì Cách thờ ơ.

Khương Lâm Tình đang ngồi ngay ngắn. Khi cô nhìn thấy Chu Tục thì ngạc nhiên một hồi. Đây chẳng phải là người đàn ông lái xe thể thao vào buổi hòa nhạc hôm đó sao?

Cô nhìn Trì Cách một cái.

Trì Cách nhìn sang cô.

Anh thấy vẻ mặt vô cùng kỳ lạ của cô, giống như rất vui vẻ, cũng giống như là cười trên nỗi đau của người khác, cũng giống như đang ngồi xem kịch hay.

"Trì Cách, tôi tới trễ." Chu Tục ngồi xuống. Khí chất trên người anh ấy cực kỳ phóng túng, ánh mắt như chim ưng: "Vị tiểu thư này chính là người phụ trách buổi triển lãm nước hoa ở tiệm cà phê lần trước đúng không?"

Trì Cách không có ý muốn giới thiệu hai người với nhau.

Cô chỉ có thể tự mình nói: "Xin chào, tôi tên Khương Lâm Tình."

"Tôi tên Chu Tục, trước tiên tôi và cô cùng nói một chút về dự án phát triển văn hóa đã nhé." Chu Tục nói đến chủ đề thiết thực.

Trì Cách ngồi bên cạnh, không chen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người.

Khương Lâm Tình vừa nghe, vừa âm thầm suy nghĩ, bây giờ hai người đàn ông này và chủ tiệm cà phê này có mối quan hệ gì thế? Giữa hai người họ không có thù địch gì nhau sao?

Chẳng lẽ Trì Cách đang âm thầm... ghen à?

Nghĩ như thế, thành ra người bị chua lại là cô đây. . Truyện Điền Văn

Nói xong chuyện chính, Chu Tục hoàn toàn bỏ rơi Trì Cách mà nói: "Cô Khương, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc nhé. Sau này có chuyện gì, tôi cũng có thể trực tiếp tìm cô luôn."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trì Cách miễn cưỡng nhìn sang.

Khương Lâm Tình làm việc công, nên đã trao đổi cách thức liên lạc.

Chu Tục: "Hay là, tôi mời hai người ăn cơm nhé?"

Trì Cách: "Không cần. Nói chuyện xong rồi thì đi đi, còn về giá cả, thì tự tôi sẽ là người bàn bạc trao đổi với anh."

Chu Tục: "Giá cả thì tôi nên nói với cô Khương đây chứ nhỉ?"

Trì Cách: "Không, giá cả nói với tôi."

Chu Tục gật đầu: "Đã biết. Tôi đi trước đây, hai người đóng cửa đi."

Đến tận khi Chu Tục rời đi, Khương Lâm Tình mới hỏi: "Anh thấy anh ấy nên không vui sao?"

Trì Cách: "Trừ những trường hợp cần thiết, thì anh không nói chuyện."

Khương Lâm Tình: "Ngày đó em không nói với anh sao? Cái anh Chu này và bà chủ tiệm cà phê này... mập mờ với nhau đấy."

"Đúng thế." Trì Cách rất tự nhiên.

Cô thế mà càng ngạc nhiên hơn hỏi: "Anh biết à?"

"Sao anh không biết chứ?"

"Khó trách anh không nói gì với anh ấy, có phải anh đang... ghen không?"

Trì Cách cười một cái: "Cái giọng nói chua lè thế này, thì ai là người ghen thế?"

Khương Lâm Tình quay đầu đi: "Đi thôi."

"Đúng rồi, có phải anh chưa nói với em, chị Diệu Tinh có họ gì không?" Trì Cách đứng lên.

"Chưa, sao thế?"

"Thế giờ anh nói với em, chị Diệu Tinh họ Trì. Ba sông, cùng một cá, họ Trì."

Khương Lâm Tình ngẩn người, cô cũng kịp lấy lại tinh thần, cô nói: "Anh là tên lừa đảo."

Trì Cách chỉ cười một tiếng.

*

Thứ bảy có tiệc sinh nhật, Trì Cách lái xe đưa người sang.

Trên đường đi đến điểm hẹn, có một đoạn đường đang được thi công, dòng xe cộ bị chặn ở nửa đường, từ ngã tư đã bắt đầu kẹt xe dài xuống.

Khương Lâm Tình nói: "Em tự đi vậy, không đi xe đâu, ở phía trước thôi."

Trì Cách: "Sau khi tụ họp xong thì anh lại đến đón em."

"Biết rồi." Cô xuống xe.

Đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, cũng giống như đã xa lạ.

Đó là Dương Phi Tiệp.

Anh ấy từ trạm tàu điện ngầm đi ra, không quay đầu, đi thẳng về phía trước.


Khương Lâm Tình bước chậm hơn.

Dương Phi Tiệp cũng chơi cùng với đám người Ngu Tuyết Hủy, anh được mời cũng là chuyện đương nhiên.

Điều khiến Khương Lâm Tình ngạc nhiên chính là khi cô nghe thấy tổ chức tiệc sinh nhật, cô hoàn toàn không nghĩ đến sẽ gặp Dương Phi Tiệp.

Mà hình như đã rất lâu rồi cô chưa nghĩ đến anh ấy.

Cô và anh ấy dần cũng có khoảng cách. Lúc học cấp ba, cô không dám tiến lên, cũng là vì anh ấy như thế, cứ không gần không xa.

Dựa theo bước chân của hai người, Dương Phi Tiệp đến trước. Cô lại đi sau. Chuyện này tránh được việc hai người chạm mặt nhau.

Nhưng mà, trên đường đi có một người đột nhiên chặn Dương Phi Tiệp lại, muốn hỏi đường anh ấy.

Dương Phi Tiệp thì vội vàng, quay đầu ngón tay chỉ một cái, thì chỉ đến Khương Lâm Tình.

Bỗng nhiên hai người cùng ngẩn người.

Người qua đường nói cảm ơn, rồi cũng rời đi.

Dương Phi Tiệp đứng yên tại chỗ, nhìn Khương Lâm Tình.

Quãng đường ngắn ngủi không đủ cho cô suy nghĩ nhiều, cô chỉ có thể nói: "Thật khéo, tớ vừa mới xuống xe xong."

Dương Phi Tiệp: "Đúng thế, tớ ngồi tàu điện ngầm đến."

Hai người sóng vai đi với nhau.

Khương Lâm Tình kéo dài khoảng cách với anh ấy. Bởi vì đường đang thi công, ven đường cũng được che lại, hòn đá thì chất đống. Cô vì muốn tránh hố nên không thể không đứng gần anh ấy.

Nói cái gì thì được đây nhỉ? Hay không nói gì đây. Đột nhiên Khương Lâm Tình nói: "Đúng rồi, chuyện cây dù lần trước."

Dương Phi Tiệp cười: "Một cái dù thôi mà, cậu lại nhớ lâu thế."

Khương Lâm Tình cúi đầu: "Nó vẫn luôn để ở chỗ của tớ, xin lỗi."

Dương Phi Tiệp: "Không sao, cái dù kia là tớ đưa cho cậu."

Khương Lâm Tình: "À."

Dương Phi Tiệp: "Gần đây công việc bận rộn lắm sao?"

Khương Lâm Tình: "Ừ. Cậu làm việc ở đây đã quen chưa?"

Dương Phi Tiệp: "Tạm được. Nhịp điệu tương đối nhanh, có chút giống như khi còn học lớp mười hai."

Khương Lâm Tình: "Làm việc chính là thế, không còn tự do như khi đi học nữa."

"Đúng thế, có khi." Dương Phi Tiệp nói: "Tớ cực kỳ muốn trở lại năm lớp mười hai kia lần nữa."

"Hả?" Thế thì phải cực khổ thêm một năm nữa rồi.

"Cậu thì sao?"

Khương Lâm Tình lắc đầu: "Tớ không muốn thi vào đại học lần nào nữa đâu. Tớ không phải học sinh mũi nhọn, nếu lại thi vào trường đại học lần nữa, nếu phải trở nên cố gắng như thế nữa, tớ sẽ đau đầu."

Dương Phi Tiệp từ từ nói: "Cũng đúng, thời gian không thể trở về."

"Lớp trưởng này, bây giờ cậu là nhân tài về nước, các bạn học đều rất ngưỡng mộ công việc của cậu đấy."

"Cậu hâm mộ không?"

"Cậu chắc chắn sẽ có lương cao hơn tớ."

Dương Phi Tiệp cười: "Công việc không phải chỉ dựa vào mức lương để đánh giá cái nào tốt nhất được."

"Công việc cậu có mệt không?"

"Tạm được." Dương Phi Tiệp dừng lại: "Đúng rồi, Chương Thanh Ninh có phải đã đến làm phiền cậu không?"

Không ngờ lại nhắc đến vấn đề này, bỗng nhiên Khương Lâm Tình cảm thấy không khí trở nên lúng túng: "À, cô ấy à, tình cờ gặp nhau thôi, cũng có nói chuyện mấy câu, là một cô gái đáng yêu đấy." Dương Phi Tiệp và Chương Thanh Ninh không hòa hợp là chuyện của hai người họ, Khương Lâm Tình không muốn nhiều lời. Bây giờ cô chỉ hận không thể đến bữa tiệc nhanh một chút, hoặc là gặp lại bạn học khác cũng được.

"Cô ấy..." Dương Phi Tiệp vừa tính mở lời.

Một giọng nói đã vang lên: "Em quên đồ này."

Khương Lâm Tình ngạc nhiên, quay đầu nhìn.

Không biết Trì Cách đã đi theo từ lúc nào. Anh kéo cô sang, lấy túi khăn giấy bỏ vào trong lòng bàn tay của cô: "Em quên cái này."

Khương Lâm Tình: "À." Đây chính là thứ gọi là món quà vĩnh viễn vào ngày mà hai người trở thành bạn trai bạn gái của nhau.

Trì Cách liếc nhìn Dương Phi Tiệp.

Vẻ mặt Dương Phi Tiệp phức tạp.

Khương Lâm Tình nhắm mắt, giới thiệu hai người với nhau: "Người này là Trì Cách, bạn của tớ. Đây là lớp trưởng năm cấp ba của em, Dương Phi Tiệp."

Trì Cách cười khẽ: "Rất vui được gặp cậu."

Dương Phi Tiệp cũng cười: "Rất vui được biết anh."