“Em cuồng trai, chỉ cần anh đừng làm chuyện ngốc nghếch là được! Đúng rồi, chúng ta đi đâu?”, Diệc Phi liếc nhìn Đông Phương Hạ.

Hôm nay Diệc Phi mặc một bộ đồ bó sát người, chỗ cần nhô ra thì nhô ra, chỗ cần lõm vào thì lõm vào, mái tóc cột phía sau đầu, cổ đeo một sợi dây chuyền kim cương pha lê, vô cùng đẹp!
Đông Phương Hạ mỉm cười, nhìn gương chiếu hậu, lấy điện thoại ra, hai tiếng chuông vang lên, Đông Phương Hạ nhàn nhạt nói vào ống nghe: “Rắn đã ra khỏi hang, chú ý không được làm kinh sợ!”, Đông Phương Hạ nói xong liền tắt điện thoại.


Diệc Phi khó hiểu trước lời nói của Đông Phương Hạ, khi nhìn vào gương chiếu hậu thấy có người đi theo, lập tức nói với Đông Phương Hạ: “Anh lại chọc vào ai, mà họ lại gõ trống phô trương đi theo anh như vậy!”
“Không phải người của Tào Bang thì là người của nhà họ Tư Mã phái đến giết anh! Không cần lo lắng, chúng ta cứ vui chơi, đến lúc cần thiết, lại đi gặp bọn chúng”, Đông Phương Hạ tùy tiện nói.

Đông Phương Hạ đã không lo lắng, đương nhiên Diệc Phi tin vào chồng tương lai của mình, vừa nãy cô nghe thấy những lời Đông Phương Hạ nói vào hộp thư thoại.

Hiển nhiên, người của Đông Phương Hạ có lẽ ở chỗ không xa, nhưng tin tưởng Đông Phương Hạ là một chuyện, ngộ nhỡ xảy ra bất trắc gì…
“Đông Phương Hạ, bây giờ trời cũng sắp tối! Chúng ta đừng đến những nơi vắng vẻ, đến trung tâm thành phố đi!”
Đông Phương Hạ biết ý của Diệc Phi, đến trung tâm thành phố, những người đi theo dõi sẽ không dám trắng trợn ra tay! Lập tức, anh thoải mái nói: “Yên tâm, có anh ở đây! Hơn nữa anh cố ý dẫn dụ họ tới! Được rồi, anh nghe cậu Tần nói Yên Kinh có một nhà hàng Pháp rất ngon, chúng ta đến đó!”
Đông Phương Hạ này, sao to gan như vậy, dẫn một cô gái trói gà không chặt như mình đi “dụ rắn ra khỏi hang”, đúng là phục anh! Không nói vấn đề an toàn, lẽ nào anh không sợ mình liên lụy anh sao.

Đông Phương Hạ này, ngày càng không nhìn thấu được anh!
Vận may của Đông Phương Hạ và Diệc Phi đều không tồi, khi hai người đặt chân đến nhà hàng, đúng lúc có một vị trí gần cửa sổ, là nhà hàng Pháp trang trọng nhất lớn nhất Yên Kinh, vì vậy, tất cả nhân viên phục vụ của nhà hàng đều là các cô gái Pháp chính cống, cũng nói tiếng Pháp.


Đông Phương Hạ ở nước ngoài sáu năm, sau này chạy khắp thế giới, cũng học được ngôn ngữ của các nước.

Tiếng Pháp của Diệc Phi không tốt lắm, vì vậy Đông Phương Hạ phiên dịch lời của nhân viên phục vụ cho cô trong sự ngạc nhiên của cô.

Hai người ngồi xuống, Đông Phương Hạ ném toàn bộ những người nhằm vào mình lên chín tầng mây, cũng ra ý Diệc Phi không cần lo!
Cây nến trên bàn ăn tỏa ra ánh sáng mờ mờ, Đông Phương Hạ ngắm khuôn mặt trắng hồng của Diệc Phi dưới ánh nến, anh ngẩn người!
Diệc Phi quá đẹp! Nói thật, Diệc Phi là chuẩn mỹ nữ phương Đông, còn là kiểu trưởng thành quyến rũ, bất luận ngũ quan hay thân hình của cô, đều khiến rất nhiều phụ nữ khác đố kỵ, còn cả khí chất cao quý của cô!
Lúc này, nhân viên phục vụ đưa sườn bò và rượu vang lên cho hai người.

“Để tự chúng tôi!”

Đông Phương Hạ nhìn thấy nhân viên phục vụ đặt sườn bò và rượu vang lên trên bàn, liền nở nụ cười của quý ông chuẩn mực.

Nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu, lùi xuống.

Đông Phương Hạ mở rượu vang một cách thuần thục, rót hai ly, bưng một ly đặt trước mặt Diệc Phi, mình tự nâng ly, mỉm cười nói: “Xa cách sáu năm, cảm ơn ông trời cho anh còn sống, và xuất hiện trước mặt em, cho đôi uyên ương mệnh khổ chúng ta ở bên nhau! Diệc Phi, tất cả những việc em làm cho Đông Phương Hạ anh, anh chỉ có thể ghi nhớ trong lòng! Cảm ơn em!”
Diệc Phi ngẩn người! Từ lúc vào nhà hàng, nhất cử nhất động của Đông Phương Hạ đều khiến cô khó mà tưởng tượng đây là Đông Phương Hạ mà bình thường luôn tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết trước mặt mình.

.