Hạ Dương Đức thấy Đông Phương Hạ không hề để tâm đến việc này, ông ta liền dạy bảo Đông Phương Hạ! Đông Phương Hạ cười ha ha, mặc kệ ông lão trước mặt lo lắng hay không, anh tùy ý nói: “Sớm biết sau khi ông được biết sự thực lại nóng nảy như vậy, tôi đã không nói với ông! Được rồi, ông thong thả làm chỗ rễ cỏ này của ông đi, tôi ra ngoài chơi!”
“Nhóc con, đã là lúc nào rồi, sao cậu còn có tâm trạng chơi!”
Đông Phương Hạ đi ra ngoài, không quay đầu lại, xua tay nói: “Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, cao thủ nhà họ Bek ở đây nhiều như vậy, lẽ nào lại không bảo vệ được tôi sao! Đúng là hoàng thượng không lo, thái giám đã lo muốn chết”.

“Cậu…”
Hạ Dương Đức chỉ vào bóng dáng dần đi xa của Đông Phương Hạ, ông ta bùng cơn lửa giận, hồi lâu cũng không thốt ra được một câu.


Không được, chuyện này quá đột ngột! Nhiều năm nay lão Quyền ở nhà họ Bek luôn luôn trung thành, sao có thể là nội gián! Lẽ nào có người hãm hại ông ta, không thể nào, nếu có người hãm hại lão Quyền thật, sao mình không biết.

Đông Phương Hạ vừa đi, Hạ Dương Đức liền bình tĩnh hơn nhiều, yên lặng trầm tư, Bek Ji là một người rất thông minh, nhiều năm nay nếu không phải có cậu ta, nhà họ Bek cũng không thể phát triển nhanh như vậy, với sự thông minh tài trí của cậu ta, xảy ra chuyện như vậy không thể nào không lo lắng, lẽ nào vì bệnh tình của cậu ta đã đả kích cậu ta, khiến trí thông minh của cậu ta giảm mạnh sao!
Nhất thời Hạ Dương Đức hơi mơ hồ!
Đông Phương Hạ rời khỏi biệt viện của Hạ Dương Đức, liếc nhìn biệt viện phía sau, khuôn mặt hiện ý cười, nhưng nụ cười này hoàn toàn khác với lúc đối diện với Hạ Dương Đức! Trước đó là nụ cười hòa nhã thân thiện, cho người ta cảm giác rất thân thiết, cũng không có gì.

Nhưng lúc này, nụ cười nơi khóe miệng Đông Phương Hạ trở nên vô cùng âm hiểm!
Không ai biết nụ cười này có ý gì! Đông Phương Hạ hoạt động gân cốt một chút, trầm ngâm, con mắt băng lạnh thâm sâu nheo lại, trực tiếp đi về khu phía Tây của trang viên!
Khu phía Tây của trang viên, tuyệt đại đa số biệt thự đều là nơi ở của hộ vệ nhà họ Bek, đương nhiên cũng có cao thủ vô cùng siêu cấp sống ở đây!
Lần này, Đông Phương Hạ không chọn ngồi xe riêng trong trang viên, mà đi bộ! Như vậy anh tận dụng được thời gian để suy nghĩ việc khác!
Hộ vệ phụ trách tuần tra nhìn thấy cậu chủ cúi đầu đi về phía khu phía Tây, tuy từ vẻ mặt của cậu chủ, bọn họ không nhìn ra cậu chủ đang nghĩ gì, nhưng mấy lần cậu chủ suýt đụng phải bồn hoa và cây nhỏ hai bên đường, liền biết chắc chắn cậu chủ nhà mình đang suy nghĩ việc quan trọng.


Vậy nên các hộ vệ đều hiểu chuyện nhìn thấy Đông Phương Hạ, không có ai tiến lên chào hỏi.

Tuy khu phía Tây là nơi ở của các hộ vệ, nhưng các kiến trúc và phong cảnh bên ngoài biệt thự đều khá là đẹp! Đông Phương Hạ đi đến tòa nhà trong khu biệt thự, nhìn số nhà ở cửa, chắc chắn mình không nhớ nhầm rồi ấn chuông cửa!
Lúc sau cửa được mở ra! Khi người xuất hiện trước mắt Đông Phương Hạ thấy là cậu chủ nhà mình, đầu tiên là ngẩn người, sau đó mời Đông Phương Hạ vào nhà, từ trong vẻ mặt thay đổi của cô ta, hiển nhiên là không ngờ Đông Phương Hạ lại đến đây.

Đông Phương Hạ vào trong phòng, ngắm một chút, ngồi trên chiếc giường Simmons mềm mại, khi nhìn thấy một bát mỳ nóng hổi trên chiếc bàn trước cửa sổ, anh cười nói: “Chị Linh, bữa trưa chị ăn cái này à! Nếu để người khác biết, còn nghĩ rằng nhà họ Bek em bạc đãi hộ vệ các chị đấy”.

Vô Linh nghe lời của Đông Phương Hạ, hơi nóng ruột: “Hai ngày nay tôi không được khỏe, không muốn đi ăn những thứ đó!”
“Không được khỏe? Chị bị ốm à! Qua đây em xem!”, Đông Phương Hạ quan tâm nói.

Vô Linh nhìn ánh mắt của Đông Phương Hạ, cô ta cúi mặt, một người luôn phong tình như cô ta, đứng trước mặt Đông Phương Hạ, đặc biệt là lúc này, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng!
“Ừm! ‘Bạn tốt’ của tôi vừa đi”.


Giọng nói du dương của Vô Linh rất nhỏ, nhỏ đến mức suýt khiến Đông Phương Hạ không nghe rõ, cũng hơi xấu hổ.

Bạn tốt? Ở nhà họ Bek, bạn tốt của chị Linh hầu như đều là đàn ông, bạn tốt vừa đi, chị ấy liền không khỏe! Trừ phi… không thể nào, vừa nãy không phải mình tận mắt thấy Thiết Phong ở phía biệt thự chính sao!
Đông Phương Hạ bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nụ cười nơi khóe miệng trở nên tà mị, nheo mắt, nhìn chằm chằm Vô Linh, nổi hứng thú!
“Có gì mà ngại, chị Linh, hai người xác định thời gian, Bek Ji em cho chị gả đi một cách oai phong! Chị là chị gái của em, em cũng không thể để chị chịu chút ấm ức!”
“A…”, Vô Linh kinh ngạc, bỗng ngẩng khuôn mặt sớm đã ửng đỏ, khi nhìn thấy nụ cười xấu xa của Đông Phương Hạ, nói: “Cậu chủ, cậu hiểu lầm rồi! Tôi không có ý đó, là… là… ôi trời, phụ nữ một tháng có một lần, cậu hiểu đấy”.