“Ông lão, có gì phải nghiên cứu! Không phải tôi đả kích ông, ông chữa không tốt, đừng phiền tôi nữa!”, hai người chưa chạy được mấy bước, Đông Phương Hạ giật khỏi tay của Hạ Dương Đức, ra vẻ khinh thường!  
Hạ Dương Đức bị Đông Phương Hạ khinh thường về y thuật, ông ta tức đến trợn mắt thổi râu phù phù, nhìn chằm chằm dáng vẻ không sao của Đông Phương Hạ, bất mãn nói: “Tôi biết tình trạng của cậu rất khó, chỉ cần cậu cho tôi thời gian năm năm, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu!”  
Vãi… Năm năm? Năm năm sau tôi còn cần lão già mà không chết như ông chữa sao? Lúc đó, nói không chừng tôi đã luyện tâm pháp của Trác tộc đến cấp cao nhất, đến lúc đó, tôi đã hồi phục như ban đầu rồi!  
“Lão Hạ, tôi sợ ông còn không được sao! Đừng hành hạ tôi nữa, tôi không có tâm trạng lằng nhằng với ông”, Đông Phương Hạ hơi bất lực.

“Cái gì mà không có tâm trạng lằng nhằng với tôi, đi thôi, để tôi nghiên cứu”.


Hạ Dương Đức bám lấy Đông Phương Hạ! Bất kể Đông Phương Hạ nói thế nào, ông ta cố chấp, không đồng ý để Đông Phương Hạ bỏ đi! Bất đắc dĩ, Đông Phương Hạ cùng Hạ Dương Đức đến viện phủ của ông ta.

Trên đường, Hạ Dương Đức lo sợ Đông Phương Hạ nhân cơ hội chuồn mất, ông ta giống như trông coi phạm nhân vậy, biết Đông Phương Hạ đi vào địa bàn của mình mới thở nhẹ nhõm!  
Đông Phương Hạ đi vào căn nhà nhỏ của Hạ Dương Đức, toàn thân anh liền khó chịu, cả phòng không có đến một chiếc ghế, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, tất cả đều là thuốc Trung y, cũng may anh không còn hô hấp, khiến anh mất đi khứu giác! Nếu không, mùi thuốc nhức mũi này đã hun chết anh rồi.

Đông Phương Hạ ngắm nhìn căn phòng của Hạ Dương Đức, đặt mông ngồi trên một đống dược liệu.

Nhưng ngồi còn chưa nóng mông, Hạ Dương Đức đã kêu lên!  
“Tổ tông của tôi ơi, thứ đó tôi phải tìm mười năm mới tìm được, mau đứng lên! Không được ngồi”.

Ông ta còn chưa nói hết, liền vội vàng kéo Đông Phương Hạ ra, tuy Hạ Dương Đức đã nhiều tuổi, nhưng bước chân vẫn vô cùng nhanh nhẹn.

Sau khi kéo Đông Phương Hạ ra, ông ta cúi người đau lòng kiểm tra xem dược liệu của ông ta có bị tổn hại không.


Đông Phương Hạ cười hi hi đứng một bên, ông lão này, khá là đáng yêu!  
Lát sau, Hạ Dương Đức đứng thẳng người, nhìn xung quanh một lượt, cầm một cái bút lông từ trên nghiên mực đi đến phía trước Đông Phương Hạ! Đông Phương Hạ thấy vậy, nghi hoặc hỏi: “Ông muốn làm gì?”  
“Cậu nhóc, nếu không phải bệnh của cậu khiến tôi hứng thú, tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi đây ngay lập tức! Đứng im cho tôi”, Hạ Dương Đức quát lên một tiếng, vẽ một vòng tròn nhỏ quanh chỗ mà Đông Phương Hạ đứng!  
Đông Phương Hạ cúi đầu nhìn vòng tròn nhỏ màu đen này, nụ cười của anh ngưng lại trên khuôn mặt, biến thành vẻ muốn khóc mà không ra nước mắt!  
“Ông lão, đừng có trêu đùa như vậy chứ! Phải biết rằng bây giờ là ông đang cầu xin tôi, không phải tôi cầu xin ông, nếu chọc giận tôi, tôi sẽ vỗ mông bỏ đi! Ông còn nghiên cứu cái đầu”.

Hạ Dương Đức nghe xong liền ngẩn người, sau đó vỗ mạnh một cái vào trán của mình: “Đúng đúng đúng… bây giờ là tôi cầu xin cậu! Vậy cậu có thể đi lại tùy ý, nhưng… nhưng… không được làm loạn đồ của tôi”.

Vãi! Đây là trang viên nhà họ Bek, không phải là địa giới của lão già mà không chết nhà ông! Lại hạn chế tự do của bản thiếu gia.

Đông Phương Hạ cười ha ha, nói: “Được được…”  
Đông Phương Hạ đồng ý một cách dứt khoát, nhưng lại sờ đông ngắm tây, nhìn thấy thứ gì anh cũng cầm lên xem, cho đến khi Hạ Dương Đức hận không thể đuổi anh ra ngoài, mới mất kiên nhẫn lấy cây kim bạc của mình, bắt đầu kiểm tra tình trạng bệnh của Đông Phương Hạ kỹ thêm.

Đông Phương Hạ nằm trên ghế mềm, nhìn Hạ Dương Đức cắm đầy kim bạc lên nửa thân trên của mình, vẻ mặt và ánh mắt của ông ta đều không ngừng thay đổi, không nói một câu, Đông Phương Hạ rất muốn khóc!  

Hồi lâu, cuối cùng Đông Phương Hạ không nhịn được bèn lên tiếng hỏi: “Tôi nói ông lão này, có cách hay không thì ông nói một câu đi! Tôi cũng không phải là con giun trong bụng ông, ông cau mày làm sao tôi biết là có ý gì”.

Thực ra, từ trong ánh mắt bất lực của Hạ Dương Đức, Đông Phương Hạ đã biết ông lão già mà không chết này đã hết cách rồi! Sở dĩ anh hỏi là muốn đả kích Hạ Dương Đức.

Hạ Dương Đức không nói, chuyên tâm cắm thêm mấy cây kim bạc vào mấy huyệt đạo lớn của Đông Phương Hạ, cho đến khi cái trán đầy nếp nhăn toát mồ hôi, mới lắc đầu nói: “Nhóc con, lần này coi như bị cậu nói đúng rồi!Tôi thực sự hết cách, bị cậu đả kích, tôi không có gì để nói! Nhưng tôi có thể nghiên cứu, tranh thủ tìm được cách có thể cứu cậu”.

Nói xong, Hạ Dương Đức đang định chui vào căn phòng nhỏ của mình để nghiên cứu sách y thuật!  
“Ấy… ông lão! Ông muốn nghiên cứu cũng phải rút kim bạc trên người tôi ra chứ!”, Đông Phương Hạ có cảm giác muốn thổ huyết.