Mặc dù đám người An Nhiên đang viết bản kiểm điểm, nhưng lỗ tai đều dựng lên, nghe thấy Đông Phương Hạ uy hiếp chủ nhiệm, bọn họ cố nén cười, không để cho mình cười thành tiếng!   
      Lục Phong là cậu ấm ở biển S, luôn kiêu ngạo! Nhưng đó là ở biển S, không phải Yên Kinh! Chỉ có thể bấm bụng chịu!  
      Sắc mặt của chủ nhiệm càng trở nên u ám đáng sợ! Từ lúc nào mà sinh viên ở Yên Kinh lại dám uy hiếp ông ấy! Cho dù là cậu ấm hạng hai, người dám uy hiếp ông ấy, cũng không nhiều!  

      Ngay khi chủ nhiệm sắp nổi giận, Nam Cung Diệc Phi liền nói nhỏ vào tai ông ấy mấy câu! Lúc nghe thấy người gọi mình là “béo” là Đông Phương Hạ cậu chủ của nhà họ Đông Phương, sáu năm trước giết chết cháu trai nhà họ Tư Mã mà vẫn bình an vô sự, khuôn mặt dữ dằn của chủ nhiệm liền trở nên tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh! Ông ấy biết, nếu không trả lời câu hỏi vừa rồi của Đông Phương Hạ, nói không chừng Đông Phương Hạ sẽ thật sự ném ông ấy từ trên này xuống.

      Mẹ kiếp! Đến người nhà họ Tư Mã cậu ta còn dám giết, cậu ta còn có cái gì không dám làm chứ! Ai bảo người ta có bối cảnh khủng chứ!  
      “Cậu Đông Phương, vừa rồi mạo phạm, mong cậu bỏ qua!”, chủ nhiệm khom lưng uốn gối, nhìn đến An Nhiên và hai người còn lại, lúc này mới nói: “Ba học sinh này vi phạm nội quy của trường, chưa được cho phép đã đi ra ngoài cả đêm không trở về kí túc! Hôm nay An Nhiên còn không tham gia huấn luyện quân sự, cho nên…”  
      Nam Cung Diệc Phi biết chủ nhiệm không biết Đông Phương Hạ là ai, sợ Đông Phương Hạ sẽ ném chủ nhiệm xuống dưới! Mới nói cho chủ nhiệm biết thân phận của anh.

Nhìn thấy chủ nhiệm đã bị dọa sợ! Nam Cung Diệc Phi đi đến bên cạnh Đông Phương Hạ, cúi người nói nhỏ vào tai anh: “Đừng ầm ĩ nữa, chủ nhiệm là người tốt, cho ông ấy chút mặt mũi đi!”  
      Đông Phương Hạ nghiêng mặt sang, mùi hương trên người Nam Cung Diệc Phi xộc thẳng vào mũi anh! Lại nhìn thấy rãnh sâu đáng sợ đó, khiến đầu óc anh suýt chút nữa rơi vào hỗn loạn! Luồng khí nóng hừng hực từ từ bốc lên từ chỗ đan điền!  

      Nuốt xuống một ngụm nước bọt! Đông Phương Hạ áp chế chộn rộn trong người: “Chủ nhiệm, ở đây có giáo viên hướng dẫn là được rồi, ông bận việc của ông đi! Bản kiểm điểm của bọn họ tôi sẽ thu giúp ông, giúp ông trừng trị bọn họ! Ông thấy thế được không?”  
      Ý của Đông Phương Hạ chủ nhiệm sao lại không hiểu chứ! Ngay lập tức, nói cảm ơn không ngớt: “Vậy thì phiền cậu! Cảm ơn cậu! Tôi có việc, đi trước!”, nói xong, chủ nhiệm chạy còn nhanh hơn thỏ.

Nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

      Chủ nhiệm vừa đi, An Nhiên lập tức đóng cửa lại, chạy đến bên cạnh Đông Phương Hạ thì thầm nói: “Lão đại, sao anh lâu như vậy mới đến, ông béo đó, không khác gì hổ cái! Thật nhiều lời, không nói cái này thì nói cái khác”, nói xong, đem bản kiểm điểm mình mới viết được một nửa vo tròn, ném vào thùng rác.


      Lục Phong và Tạ Vũ Thần không dám hành động, chủ nhiệm đi rồi! Nhưng Nam Cung Diệc Phi vẫn còn ở đây! Đây là trường học, cho dù bọn họ biết quan hệ giữa giáo viên hướng dẫn và Đông Phương Hạ, nhưng vẫn phải tách biệt rõ ràng!  
      “Viết tiếp đi, tôi ở đây đợi!”, giọng nói của Nam Cung Diệc Phi hòa nhã hơn chủ nhiệm rất nhiều, nhưng khí thế đó, còn đáng sợ hơn cả chủ nhiệm.

      “Chị dâu, không