*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đông Phương Hạ cũng hiểu sự phấn khởi và kỳ vọng của A Thành, nên nói: “Các cậu đều là anh em của Lang Quân, Đông Phương Hạ tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ anh em không quan tâm! Thế này đi, cậu nghỉ ngơi trước, tôi thu thập một số loại thuốc, ngày kia chuyển đến tổng bộ, sau khi họp xong tôi sẽ chữa cho cậu! Nhưng, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước, số thuốc chữa cho cậu, chưa chắc tôi có thể tìm được!”  
      “Huyết Lang, đại ân đại đức của cậu, Vỹ Kỳ cả đời không quên!”  
      “Chỉ cần anh có thể chữa khỏi cho anh tôi, cái mạng của A Phi tôi là của anh!”  
      Hoàng Vỹ Kỳ và A Phi quỳ một chân xuống, khoang mắt ngấn nước nhìn Đông Phương Hạ!  

      Đông Phương Hạ đỡ Hoàng Vỹ Kỳ và A Phi dậy! Tạ Vũ Thần đi đến, trầm giọng nói: “Lão đại, xin nhờ anh!”  
      Thực ra, bây giờ Đông Phương Hạ có thể chữa cho A Thành, nhưng anh muốn để đám người Hoàng Vỹ Kỳ cảm thấy A Thành muốn hồi phục như trước đây cũng không dễ dàng, kéo dài thêm hai ngày, càng khiến họ trung thành với mình! Còn thuốc ấy mà, đúng là nhảm nhí, có ngọc khấu, còn lo cái gì!  
      Nhưng đúng lúc này, một người anh em toàn thân đầy máu hoảng hốt chạy vào: “Bang chủ, không hay rồi!”  
      “Ở đây không có bang chủ, chỉ có Huyết Lang!”, Hoàng Vỹ Kỳ lạnh giọng nói, thấy người của mình chảy máu đầu, rồi nhìn Đông Phương Hạ, mới nói: “Chuyện gì?”   
      “Tào Bang… người của Tào Bang tấn công tổng bộ của chúng ta! Họ có mấy trăm người, các anh em không chống lại được!”, người anh em đó thở hổn hển gấp gáp nói.

      “Tào Bang, một đám chó chết!”  
      “A Phi…”, Hoàng Vỹ Kỳ gọi lại A Phi đầy tức giận định xông ra, quay người nhìn Đông Phương Hạ, bây giờ họ đều là người của Lang Quân, đương nhiên phải nghe lệnh của Đông Phương Hạ.


      Vì mười anh em mà Hồ Ngạn Hạo đưa đến đều ở tầng ba, vì thế anh em phía dưới không đánh lại được Tào Bang.

      Đông Phương Hạ nghe thấy Tào Bang đến, liền ngẩn người! Sau đó, con mắt sâu của anh hiện lên ý cười! Tào Bang, tình báo rất tốt mà! Nếu mình đoán không nhầm, họ đến nhằm vào mình!  
      “Đi thôi, xuống xem xem, tối nay Vỹ Kỳ đưa anh em gia nhập Lang Quân, lão đại tôi phải chào mừng các cậu! Người của Tào Bang đến tối nay, coi như là quà gặp mặt cho các cậu!”  
      Đông Phương Hạ nói xong liền dẫn đầu, đưa theo mấy người Hồ Ngạn Hạo, Dạ Ảnh, Dạ Phong đi xuống.

      Đại sảnh quán bar, đám người Đông Phương Hạ đi xuống phát hiện có không ít anh em đã bị thương, đang từng bước lùi lại từ cổng lớn! Còn người của Tào Bang, đang ở trước cổng lớn, tiến gần đến đại sảnh!  
      Mối hận của Đông Phương Hạ với Tào Bang sâu như biển! Năm đó, Tào Bang trợ giúp nhà họ Tư Mã, đối phó mình! Đông Phương Hạ là người có thù ắt báo.

      Lúc này, sắc mặt của Đông Phương Hạ trở nên lạnh tanh dị thường, hơi thở lạnh băng toàn thân khiến những người xung quanh cũng phải rùng mình! Anh quay khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt nhìn từ trái sang, lần lượt nhìn Hồ Ngạn Hạo, Dạ Ảnh, Dạ Phong và mười anh em mà Hồ Ngạn Hạo đưa đến, lạnh giọng nói: “Không để lại một ai!”  

      “Vâng!”  
      Đám người Hồ Ngạn Hạo gia nhập chiến đấu! Các anh em của Hoàng Vỹ Kỳ mới cảm thấy áp lực giảm đi không ít! Lúc này, An Nhiên và Lục Phong vẫn ở dưới đi đến, An Nhiên bị cảnh trước mặt khiến cho sợ tái mặt, trốn phía sau Đông Phương Hạ, lắp bắp nói: “Lão đại, những người này, không nói một câu đã vung đao chém người!”  
      Thần sắc của cậu nhóc An Nhiên khiến người ta rất thích! Đương nhiên Đông Phương Hạ cũng thích cậu em này! Anh quay người, quan tâm nói: “Không sao, một vài nhân vật nhỏ bé thôi! Lục Phong, cậu không sao chứ?”  
      “Không sao!”  
      “Lão đại, anh lợi hại như vậy, dạy tôi mấy chiêu, được không?”, An Nhiên