Nam Cung Diệc Phi biết Đông Phương Hạ ở trong phòng ngủ, nhưng những năm này Đông Phương Hạ không ở nhà, cô cũng quen đẩy cửa đi vào, bởi vì cô cũng ở căn phòng này, cho nên vừa rồi mới không kịp phản ứng lại.

“Xin lỗi! Mấy năm này tôi quen rồi! Không kịp phản ứng lại”, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Đông Phương Hạ, Nam Cung Diệc Phi giải thích trước, sau đó mới thấp giọng nói: “Dì bảo tôi qua đây”.

Sao lại cảm thấy Nam Cung Diệc Phi này kỳ lạ, không giống với Nam Cung Diệc Phi mà mình biết, cũng không phải là người tối qua nói bản thân không cho anh mặt mũi.

Mẹ bảo cô ấy qua đây, đêm nay chắc chắn là ngủ chung giường rồi! Ôi…mẹ thật tốt với mình! Quan trọng là…

“Cô Nam Cung…cô…”
“Ở đây không phải là trường học, gọi Diệc Phi là được rồi!”, Nam Cung Diệc Phi cắt ngang nói.

Xì…ở trường tôi không gọi cô là cô Nam Cung thì cô có thể làm gì được tôi! Đông Phương Hạ hơi đắc ý, nói: “Việc đó…Diệc Phi…chúng ta nói chuyện chút”.

Đông Phương Hạ có chút chưa quen, kéo ghế tựa ngồi xuống, ra hiệu Nam Cung Diệc Phi ngồi lên giường!
Nam Cung Diệc Phi cũng khó xử, nhưng vẫn tự nhiên ngồi xuống! Ánh mắt nhìn Đông Phương Hạ có chút né tránh, mặc dù là vợ chưa cưới của Đông Phương Hạ, nhưng dẫu sao hai người cũng chưa từng ở chung, trước đây cũng không biết Bek Ji chính là Đông Phương Hạ, càng không hiểu rõ.

Nhưng, đối với màn thể hiện tối nay của Đông Phương Hạ, Nam Cung Diệc Phi cũng động lòng rồi.

“Nghỉ ngơi đi! Có việc gì thì để mai nói”.

Nam Cung Diệc Phi cũng muốn nói chuyện cùng Đông Phương Hạ, nhưng những năm này Đông Phương Hạ quá mệt rồi! Hiện tại khó khăn lắm mới được về nhà, nên nghỉ ngơi thật tốt! Nam Cung Diệc Phi cô không phải là người không biết thông cảm với người khác.


Nghỉ ngơi, Nam Cung Diệc Phi còn gấp hơn so với mấy người già sao! Đông Phương Hạ đảo mắt, dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu bắt chéo chân, lãnh đạm nói: “Diệc Phi, có một số lời tôi phải nói với cô…cô gái có tu dưỡng lại xinh đẹp như cô, Đông Phương Hạ tôi thích còn không kịp, nhưng những ngày này tôi đã hiểu được nhiều thứ, sở dĩ cô kiên quyết làm cháu dâu nhà họ Đông Phương, về cơ bản là bởi vì sự áy náy của cô đối với nhà họ Đông Phương, việc năm đó, là do mối quan hệ của chúng ta mà thành, tôi chết rồi, cô muốn chuộc tội!”
Nhìn thấy sự trầm mặc của Nam Cung Diệc Phi, Đông Phương Hạ ngừng lại một chút, thu lại ý cười, tiếp tục nói: “Nếu là như vậy, là không công bằng! Mỗi người đều mong muốn tìm được tình yêu đích thực của mình, nắm giữ việc hôn nhân đại sự của mình, không làm vật hy sinh cho chính trị, tôi và cô cũng không ngoại lệ! Lần đầu tiên gặp cô, lúc tôi còn chưa biết cô là vợ chưa cưới của tôi, tôi đã động lòng với cô, nhưng việc hôn nhân đại sự, chúng ta cũng không thể qua loa đại khái, cuộc hôn nhân này, cô làm chủ! Nếu cô muốn tiếp tục chuộc tội, tôi chỉ có thể giải trừ hôn ước, bởi vì Đông Phương Hạ tôi không muốn tình cảm dính líu đến thứ khác! Phía ông nội tôi sẽ đi nói chuyện”.

Nói xong, ánh mắt Đông Phương Hạ trở nên vô cùng sắc bén, cả người toát ra hơi thở mạnh mẽ! Những lời này, không phải là từ miệng của những cậu ấm cả ngày chơi bời lêu lổng ở Yên Kinh, mặc dù Đông Phương Hạ cà lơ phất phơ, nhưng chuyện nghiêm chỉnh, anh không có chút tâm thái bỡn cợt.

Nam Cung Diệc Phi không ngờ cậu ấm Đông Phương Hạ này lại nói như vậy, cô cũng muốn có được thứ hạnh phúc thuộc về riêng mình, Đông Phương Hạ còn tốt hơn, trưởng thành hơn so với những gì cô tưởng tượng trước đây! Cân nhắc một lát, Nam Cung Diệc Phi thở ra một hơi! Nói ra suy nghĩ hiện tại của mình.

“Tôi thừa nhận những điều anh nói không sai, trước đây tôi là muốn chuộc tội, nếu người Tư Mã Khúc Tuấn thích không phải là tôi, cũng sẽ không xảy ra việc đó.

Nhưng cuộc hôn nhân này, tôi nhận! Đông Phương Hạ, tôi lớn hơn anh hai tuổi, trước đây tôi luôn xem anh là đứa trẻ, cậu ấm chỉ biết chơi bời! Nhưng từ ngày cái tên “Bek Ji” xuất hiện, cộng thêm từng lời nói từng việc làm trong tối nay của anh, tôi đã thay đổi cách nhìn của mình về anh! Chúng ta không có tình cảm, nhưng tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, tôi cũng sẽ không lừa dối bản thân mình, tôi cũng động lòng với anh”.

Nghe vậy, Đông Phương Hạ cười nhạt: “Không ngờ chúng ta đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên dưới tiền đề vợ chồng, đúng là câu chuyện cổ tích! Vợ, chúng ta có phải hay không có thể cùng giường rồi.

Ha ha…”, Nam Cung Diệc Phi đã bày tỏ thái độ của mình, Đông Phương Hạ cũng không còn gì để nói, ngay lập tức trêu đùa.


Nói xong, còn duỗi tay định chạm vào khuôn mặt trắng ngần của Nam Cung Diệc Phi.

“Tránh ra…”
Sự trái ngược trước sau của Đông Phương Hạ khiến Nam Cung Diệc Phi có chút kinh ngạc, thấy vậy, lập tức tránh đi! Trừng Đông Phương Hạ, nói: “Ngoan ngoãn một chút cho tôi, mặc dù quan hệ của chúng ta là thế, nhưng bây giờ anh không được làm bừa! Còn nữa, ở trường không được gọi lung tung”.

“Ôi…gần một báu vật quốc sắc thiên hương như vậy mà lại không thể động vào, ông trời ơi!”
Đông Phương Hạ giả bộ thất bại, ngã lên trên giường, nhìn chằm chằm vẻ mặt muốn cười lại không cười ra của Nam Cung Diệc Phi! Lười biếng nói: “Hiện tại tôi là học sinh của cô, là thật! Nhưng tôi đến trường không phải để học, cô cũng đừng nghĩ muốn quản tôi, đợi đến một ngày tôi chán ngán cuộc sống đó, tôi sẽ rời đi!”
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đây chính là bản tính của các cậu ấm! Nam Cung Diệc Phi bất lực: “Bất kể như nào, ở trường không được gọi lung tung!”
“Được rồi! Ngủ thôi, vợ!”