Đông Phương Hạ ăn xong đồ ăn đêm, lấy một tấm thẻ từ trong ví tiền, đưa cho Hồ Ngạn Hạo: “Anh Hồ, trong này có năm trăm triệu đô la Mỹ, anh cầm lấy, chi tiêu hàng ngày cho anh em! Tôi cho anh thời gian một tháng, thu phục toàn bộ các bang phái nhỏ của Yên Kinh, vẫn là câu nói cũ, người thuận theo thì sống, kẻ chống lại thì chết! Cuối cùng, phái một vài anh em tháo vát nhanh nhẹn mượn danh nghĩa của Hải Bang, gây sự thích đáng với Tào Bang, như vậy họ cũng không có tâm trạng quan tâm đến hành động của anh!”
“Tây Môn, anh ở lại giúp anh Hồ!”, Đông Phương Hạ nói xong, rồi lại nói với Tây Môn Kiếm.

“Vâng, cậu chủ!”
Hồ Ngạn Hạo tỏ ra rất hưng phấn, đến nơi này đã ba năm rồi! Trước đây mãi không phát huy được, bây giờ cuối cùng cũng có thể thể hiện thân thủ rồi! Bảo anh ta làm sao không hưng phấn chứ.


Tây Môn Kiếm trước nay chưa từng làm trái lời Đông Phương Hạ, chỉ lo lắng hỏi: “Cậu chủ, tôi hỗ trợ Ngạn Hạo, thế còn an toàn của cậu chủ…”
“An toàn của tôi? Tây Môn, có phải cậu chủ tôi đã lâu không ra tay, nên anh đã quên cậu chủ của anh ít nhiều cũng có thuật phòng thân chứ!”
Thuật phòng thân? Tây Môn Kiếm nghe xong liền sững người, suýt không tìm lỗ nào chui xuống, tuy mình được gọi là cao thủ đệ nhất ở nhà họ Bek, nhưng nghĩ đến thân thủ đáng sợ của cậu chủ, Tây Môn Kiếm cũng lạnh run người, huống hồ võ công của mình cũng do cậu chủ chỉ dạy.

Vậy nên, Tây Môn Kiếm lúng túng quay mặt, không nhìn Đông Phương Hạ! Thấy vậy, đám Hồ Ngạn Hạo liền cười lớn.

Đông Phương Hạ cùng Hồ Ngạn Hạo, Tây Môn Kiếm sắp xếp một vài chi tiết, anh vươn vai, rồi rời khỏi văn phòng, đi xuống sàn nhảy ở tầng một.

Đông Phương Hạ đứng ở giữa cầu thang, nghe thấy tiếng nhạc DJ ầm ầm! Anh cảm thấy máu nóng toàn thân đang sôi trào! Mùi thơm của rượu ập vào mũi, còn có hơi thở tan tỏa trong không khí! Đông Phương Hạ lắc nhẹ đầu.

Những nơi như này, Đông Phương Hạ không thích, cũng không ghét! Nhìn những chàng trai cô gái không ngừng lắc lư, nhảy múa trên sàn nhảy, anh biết, chỉ có lúc này, những qúy ông, phụ nữ tự cho mình rất đơn thuần mới cởi bỏ lớp áo ngoài giả tạo! Đương nhiên, không phải tất cả đều như vậy.

Đông Phương Hạ đảo nhìn một vòng, đúng là mỗi người muôn màu muôn vẻ! Dưới ánh đèn mờ tối, anh bỗng dừng ánh mắt tại quầy bar, ở đó, có mấy thanh niên quấy rối một người phụ nữ bị rượu làm cho tê dại.


Đông Phương Hạ không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng người phụ nữ này không phải là Thư Lăng Vy sao! Sao cô ấy say đến mức này!
Người phụ nữ này, hôm qua ở cùng em gái Đông Phương Mịch Ngâm của mình, có lẽ sáu năm trước mình cũng quen biết.

“Tống Khải….phải… phải không! Muốn tán tôi… thì phải có bản lĩnh.

Nếu không, cút đi cho bà!”
“Đồ thối tha, thiếu bang chủ của chúng tôi để ý đến cô, là phúc của cô, đừng không biết tốt xấu, uống rượu phạt!”
Đông Phương Hạ đi lại gần quầy bar, nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Thư Lăng Vy và tiếng mắng chửi của đám côn đồ, anh liền cau mày! Thư Lăng Vy như vậy, không phải là người phụ nữ mà mình gặp hôm qua, có phải đã xảy ra chuyện gì khiến cô ấy cảm thấy bức bối, mượn rượu giải sầu!
Vậy nên, Đông Phương Hạ đi xuyên qua đám côn đồ, đến bên cạnh Thư Lăng Vy, ổn định cơ thể lắc lư của cô ấy.

Thư Lăng Vy mở to mắt nhìn Đông Phương Hạ theo phản xạ, phát hiện mình bị ôm chặt, mơ hồ nghiêng khuôn mặt đỏ ửng, khi nhìn thấy cậu nhóc hôm qua: “Là cậu, sao cậu lại ở đây?”
“Nhóc con, cút ra, đây là người phụ nữ mà bang chủ chúng tao để ý.


Mày muốn chết à!”, Đông Phương Hạ còn chưa nói gì, đối phương đã sỉ nhục trước!
Đôi mắt sâu của Đông Phương Hạ hiện lên sát khí, lập tức, ánh mắt chuyển đến người thanh niên ở giữa: “Bang chủ?”
“Đây là thiếu bang chủ của Hải Bang chúng tao, biết điều thì quỳ xuống dập đầu ba cái cho tao, nếu không… Hừ!”
Thiếu bang chủ Hải Bang, tổ tông nhà mày! Tao đang không tìm được cơ hội chơi chúng mày, chúng mày đã tự đến cửa! Đừng trách tao không khách sáo.

“Thiếu bang chủ của Hải Bang, nhân vật lợi hại đấy! Tao sợ quá…”, Đông Phương Hạ bày dáng vẻ rất sợ hãi, lập tức, liền giơ chân đá vào lồng ngực của thiếu bang chủ không có đề phòng.