Ngày kế sau khi Trịnh Hi Vận rời giường quả thực không còn gì để đối mặt người nhà họ Mục, thực sự là ném mất hết mặt mũi.

Nhưng cô lại không thể co đầu rút cổ xuống, chỉ phải kiên trì mở cửa phòng, sau đó cô nhìn thấy Mục Thanh ở ngoài cửa đợi đã lâu. Mục Thanh phất tay cười với cô nói: "A Vận, buổi sáng tốt lành"

Trịnh Hi Vận hung ác liếc mắt trừng cô, sau đó xuống lầu ăn điểm tâm. Mục Thanh bị trừng đến thần thanh khí sảng, trở về phòng thay quần áo.

Cũng may người nhà họ Mục vẫn bình thường, Trịnh Hi Vận cũng không có cảm thấy mất mặt.

Hai ngày sau Trịnh Hi Vận lên máy bay đi Thượng Hải, Mục Thanh tiễn cô đến sân bay, lưu luyến không rời nói với cô: "Có việc nhất định phải gọi điện thoại cho tôi, tôi gọi tới cho dù không tiếp sau đó cũng phải gửi tin nhắn cho tôi a! tôi phải biết đang mạnh khỏe tại Thượng Hải. Cũng không cần tăng ca thức đêm, đúng hạn ăn đúng hạn ngủ"


Trịnh Hi Vận lấy Vali từ trong tay cô, nói với cô: "Ngươi thật dong dài"

Mục Thanh đột nhiên tà ác cười nói: "Tôi đây hôn cô một cái cô sẽ không chê tôi dài dòng nữa"

"Cút!" Trịnh Hi Vận tức giận trừng cô, nhưng sự tức giận của cô ở chỗ Mục Thanh tựa hồ không thể xài được, cứ như một chưởng đánh vào trên bông vải, rõ ràng đã dùng hết khí lực toàn thân, lại không tạo ra được bất cứ thương tổn gì với cô.

Đưa Trịnh Hi Vận đến chỗ kiểm chỗ, Mục Thanh rất không nỡ đem vali trả lại cho cô, cuối cùng nói: "Vừa nãy Tôi nói đều nhớ hết sao? Tôi sẽ kiểm tra ah"

Kiểm tra xong đi tới cửa lên máy bay, Trịnh Hi Vận nghĩ tới lời nói của Mục Thanh mới rồi trong lòng cảm giác là lạ, cô chưa từng trải qua kiểu đưa tiễn như vậy, giống như bị Mục Thanh nâng trên lòng bàn tay. Yếu ớt thở dài, Trịnh Hi Vận bỏ qua cảm giác kỳ quái trong lòng, tự nói với mình phải cố gắng làm việc.


Dự án đầu tư Khang Minh Hồng để lại là một công viên giải trí, trước khi thành lập Khang Minh Hồng đã bắt đầu quảng bá, hiện tại hầu như toàn quốc đều biết cái công viên giải trí này. Đáng tiếc một dự án tốt như vậy, ở trên tay Trịnh Dao Cầm lại đình công, nghe nói hết thảy tập thể công nhân bãi công. Tin tức công nhân bãi công kèm theo tin Khang Minh Hồng ở tù lần nữa bị xào lên ở trên internet, độ hot của công viên lại một lần nữa bị kéo theo, đáng tiếc bây giờ cũng đã □□.

Một cơ sở giải trí như vậy ở trong lòng mọi người không còn cách nào lưu lại một ấn tượng tốt, sau này khi xây xong số lượng người tham quan sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Người nhận điện thoại là thư ký trước kia của Khang Minh Hồng, Tôn Hiểu Kỳ.

Trịnh Hi Vận để cô dẫn mình tới khách sạn, vui vẻ thay lại quần áo khác, Trịnh Hi Vận trang điểm nhẹ mang giầy đế bằng đi công viên giải trí. Nguyên nhân công nhân bãi công Trịnh Hi Vận nghe nói rất nhiều loại, bây giờ trọng yếu là đi tìm hiểu lý do tại sao bọn họ phải bãi công.


Đội nón bảo hộ lên, nhìn người phụ trách xây dựng công viên nhìn thoáng qua chân của mình, Trịnh Hi Vận nói: "Tôi nhớ trên công trường không cho mang giày cao gót" cho nên cô mới cố ý thay giầy đế bằng và quần dài.

"Kỳ thực bọn họ cũng không muốn bãi công, đều là người đi ra nuôi gia đình sống qua ngày, bớt làm một ngày thì ít tiền một ngày, thế nhưng giám đốc Trịnh yêu cầu thực sự hơi quá đáng, hơn nữa cô ấy ở chỗ này bắt đầu cho giảm lương của mọi người, rất nhiều công nhân không tiếp thụ được" người phụ trách mang Trịnh Hi Vận ở trên công trường kiểm tra, ứng với yêu cầu của Trịnh Hi Vận nói cho cô biết lý do bãi công thực sự.

Nghe nói hôm nay Trịnh Hi Vận muốn đi qua, tất cả các công nhân đều tới công trường, mọi người ngồi chung một chỗ, nhưng không làm việc.
Trịnh Hi Vận đi tới chỗ công nhân tụ tập, nhìn quần áo lao động màu xám trắng của bọn họ và màu da ngăm đen vì thời gian dài phơi nắng dưới ánh mặt trời, đối với người phụ trách nói: "Anh nói cho bọn họ biết, tiền lương sẽ không giảm"

Người phụ trách kinh ngạc nhìn cô: "Nhưng giám đốc Trịnh đã đem hồ sơ đệ trình cho tổng công ty, nghe nói tổng tài đã ký tên"

"Tôi sẽ xử lý" sau đó cô lại nói: "Những cái khác cũng sẽ không thay đổi, mấy rắc rối Trịnh Dao Cầm mang đến cho các người đều có thể không cần để ý tới, tôi sẽ tìm người phụ trách dự án này một lần nữa"

Đây không thể nghi ngờ là cách tốt giải quyết nhất, người phụ trách vui vẻ bằng lòng, đi tới chỗ các công nhân.

Trịnh Hi Vận nhìn biểu cảm trên mặt mọi người từ chờ mong quật cường biến thành kinh hỉ, biết bọn họ sẽ không bãi công nữa, lúc này mới yên lòng lại.
Vào lúc này Trịnh Dao Cầm lại xuất hiện, cô mặc lấy trang phục mùa xuân kiểu mới, lộ ra đôi chân nhỏ mảnh khảnh, trên chân mang giày cao gót mười phân, vì bảo vệ kiểu tóc nên không mang nón bảo hộ.

"Chị, dự án này công ty đã giao cho em, sao hôm nay chị tới đây" Trịnh Dao Cầm giả vờ như cái gì cũng không hiểu, tựa như việc Trịnh Hi Vận xuất hiện là hết sức kinh ngạc.

Trịnh Hi Vận mang giầy đế bằng so với Trịnh Dao Cầm hơi thấp một ít, thế nhưng trông cứ như cô bao phủ Trịnh Dao Cầm, khí tức lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ cô nên sớm hiểu rõ, cổ đông công ty ngoại trừ Trịnh Gia Lăng, không ai không muốn kiếm tiền, bao gồm Trịnh Toàn Phong. Không có ai sẽ nguyện ý đem lợi ích của mình nên trên thân thể cô, có thể đem một dự án tốt như vậy làm thành bộ dáng thế này, cô cũng thật là có bản lĩnh"
Sắc mặt Trịnh Dao Cầm có hơi trắng bệch, cắn răng nhìn Trịnh Hi Vận: "Chị cho rằng chị có thế giúp bọn họ kiếm vài đồng tiền lẻ bọn họ sẽ nguyện ý để ý tới chị? Hồ sơ tôi giao lên chú đã ký tên, hôm nay ở chỗ này chị nói bất luận cái gì cũng không có tác dụng, dự án này vẫn là tôi quản lý"

Trịnh Hi Vận mắt lạnh nhìn cô, đột nhiên tiến lên một bước, sợ đến Trịnh Dao Cầm chợt lui lại, giày cao gót giẫm ở trên công trường lồi lõm, Trịnh Dao Cầm đột nhiên té ngã, trên y phục đầy bụi đất, chật vật không ngớt.

Trịnh Hi Vận đi tới trước người cô cười lạnh nói: "Trịnh Dao Cầm, chỉ số IQ như cô vậy vì sao còn buôn bán gì làm cái gì lãnh đạo nhỉ, nếu như cô ngoan ngoãn đi dạo phố mua đồ, làm một vị tiểu thư nhà giàu, sẽ thích hợp với cô hơn nhiều"
Cô vừa mới dứt lời, thư ký sau lưng Trịnh Dao Cầm nhận được một cú điện thoại, lập tức sắc mặt đại biến nói cho Trịnh Dao Cầm: "giám đốc Trịnh, tổng công ty đột nhiên muốn cô trở về, nói có công tác mới phải giao cho cô, ở đây tạm thời do Trịnh tổng quản lý"

Sắc mặt Trịnh Dao Cầm càng thêm tái nhợt, giùng giằng đứng lên, bụi trên người cũng không kịp phủi sạch sẽ đã cầm điện thoại. Cô ở đầu điện thoại bên này vừa cầu vừa náo, mở miệng một tiếng chú còn làm nũng, muốn tiếp tục ở lại đây. Kết quả cũng không ngoài ý muốn, cô cúp điện thoại hung hăng oán độc trừng Trịnh Hi Vận, trông rất khó coi.

Lúc này Tôn Hiểu Kỳ mới mở miệng nói: "Trịnh tổng, công ty gọi điện thoại tới, để cô tiếp quản dự án này"

Trịnh Hi Vận gật đầu, tạm biệt công nhân và người phụ trách xong đi chi nhánh công ty của Trịnh thị ở Thượng Hải. Sau khi công trường khởi công Trịnh Hi Vận không chút khách khí đem Trịnh Dao Cầm đẩy ra, để cho cô gánh chịu tất cả trách nhiệm về dư luận, sau đó dùng việc cô rời đi để lấy lại hình tượng của công viên. Thời gian còn lại Trịnh Hi Vận sắp sửa sắp xếp người của mình vào. Trong chi nhánh công ty phần lớn đều là người Khang Minh Hồng lưu lại, Trịnh Hi Vận sẽ không khai trừ toàn bộ, thế nhưng có vài người lại cần xử lý, mà vị trí quan trọng thì cần người của mình ngồi lên.
Vì vậy trong khoảng thời gian này Trịnh Hi Vận bận đến chân không chạm đất, nhưng vẫn không có một người thích hợp để quản lý dự án này. Đang lúc Trịnh Hi Vận suy nghĩ mình có cần thường trú ở Thượng Hải hay không, cửa phòng nhẹ nhàng bị gõ, nhân viên phục vụ nhẹ giọng nói làm phiền.

Lúc này trong đầu Trịnh Hi Vận toàn bộ việc kinh doanh, cô cầm tư liệu đi tới mở cửa, lại đột nhiên bị dọa sợ hết hồn.

"Surprise!" thanh âm kinh ngạc vui mừng ở cửa vang lên, sau khi Trịnh Hi Vận nâng mắt nhìn thấy kinh ngạc nói: "Sao cô lại tới đây?"

Xuất hiện ở cửa là Mục Thanh, người vốn là nên ở Bắc Kinh. Mục Thanh đẩy xe đồ ăn vào phòng, vừa dọn ra bàn vừa nói: "Tôi đến Thượng Hải gặp mặt vài nghệ sĩ của công ty, tiện thể tới thăm cô" nói Mục Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Hi Vận, u oán dò hỏi nói: "Tôi đã hơn một tuần lễ chưa thấy cô, tôi siêu cấp nhớ cô nha"
Trịnh Hi Vận thoáng mất tự nhiên dời ánh mắt, ngồi ở trước bàn bưng lên chén đũa bắt đầu ăn. Mục Thanh cũng không ép cô, ngồi xuống cùng cô ăn, đồng thời mang tới cho cô một tin tốt: "Anh tôi giới thiệu một người cho tôi, tôi tặng hắn cho cô nha!"

Trịnh Hi Vận nâng mắt nhìn cô, vẻ mặt làm bộ thờ ơ: "Có thể nói rõ ràng được không, cô nói cứ như tôi muốn cung cô làm cái giao dịch gì bất chánh"

Mục Thanh phốc cười lên: "Giao dịch bất chánh tôi sẽ tự mình làm, sẽ không cho người khác có cơ hội"

Trịnh Hi Vận trừng cô, cô thu lại ý cười, đối với Trịnh Hi Vận nói: "Người này rất có tài, đặc biệt đối với quản lý việc xây dựng kiến trúc, chỉ bất quá bằng cấp hắn không cao, kỹ năng toàn dựa vào từ nhỏ tích góp từng tí một, làm người rất quyết đoán lại không tệ"
Cho dù không tin ánh mắt Mục Thanh, Trịnh Hi Vận cũng tin tưởng Mục Cận, cô gật đầu nói: "Lúc nào sắp xếp để thấy mặt a! Những chuyện khác tôi đều xử lý tốt, còn kém một người phụ trách dự án"

Bắc Kinh cũng có rất nhiều việc phải làm, nếu Trịnh Hi Vận tìm không ra người, cô có thể sẽ chạy hai đầu, dù sao hai bên cũng không thể bỏ quên.

Sau khi ăn xong Mục Thanh lập tức mang cô đi gặp người kia, lúc Trịnh Hi Vận thấy hắn, lại không tin người này bằng cấp không cao, bởi vì nhìn qua hắn rất có khí chất lãnh đạo. Bất quá chỉ bởi vì bằng cấp không cao, hắn vẫn không được coi trọng, coi như Mục Cận phát hiện ra hắn, ở Mục thị nhân tài đông đúc, cũng không có chỗ của hắn.

Thế nhưng đối với Trịnh thị mà nói, năng lực của người này là cái Trịnh thị cần bây giờ. Nam nhân thấy cô không nịnh bợ cũng không lãnh đạm, thần sắc tôn trọng nói: "Trịnh tổng chào cô, tôi là Lâm Thụ"
Trịnh Hi Vận rất thích thái độ hắn như vậy, liền nói chuyện về công trình công viên giải trí với hắn sau đó đối với hắn nói: "Chức vị quản lý dự án tôi sẽ cho anh, tôi cũng có thể cung cấp cho anh một ít trợ giúp, nhưng làm cách nào để quản lý tốt dự án này, thì để cho người của chi nhánh công ty phối hợp công việc của anh, đây là việc chính anh cần phải nỗ lực để hoàn thành. Trịnh thị có lẽ sẽ tuyển người vô dụng, thế nhưng tôi sẽ không. Nếu anh làm tốt, về sau ở Thượng Hải, phần lớn công việc sẽ do anh toàn quyền phụ trách"

Đây là một cơ hội cho Lâm Thụ, hắn hai mắt sáng lên nhìn Trịnh Hi Vận nói: "Yên tâm đi Trịnh tổng, tôi nhất định sẽ làm cô hài lòng"

Trịnh Hi Vận đem quyền lợi cho hắn, về phần hắn làm như thế nào, đây cũng là chuyện Trịnh Hi Vận không còn cách nào nhúng tay. Bất quá Trịnh Hi Vận lại tin tưởng Lâm Thụ sẽ làm tốt. Người này trước đây bị cánh cửa bằng cấp cho ra rìa, bây giờ chỉ cần cho hắn một cơ hội, hắn sẽ dễ dàng tỏa sáng.
Hoàn thành chuyện này Trịnh Hi Vận rốt cục có thể thở phào nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cô thấy Mục Thanh nằm ở trên giường mình đã cảm giác đau đầu: "Tôi đã nói thư ký đặt phòng cho cô rồi"

Mục Thanh lại chí khí hùng hồn nói: "Chúng ta đã kết hôn rồi, nhưng bây giờ phải chia phòng ngủ? Người khác nghe xong sẽ cười tôi"

Trịnh Hi Vận tức tối xấu hổ nhìn cô chằm chằm, nghĩ thầm cô đúng là biết bày trò, ở đây có ai biết chúng ta kết hôn rồi? Ngủ xa nhau ở trong mắt người khác mới là chuyện bình thường nhất! Nhưng Mục Thanh cứ một bộ vô lại làm Trịnh Hi Vận đối cô không có cách nào, cuối cùng không thể không thỏa hiệp, cùng Mục Thanh cùng giường chung gối lần nữa, cũng may bây giờ Mục Thanh đã hoàn toàn bỏ đi tư thế ngủ xấu, Trịnh Hi Vận an ủi mình như vậy, chí ít bây giờ ngủ với cô cũng có thể ngủ ngon giấc.