Trịnh Hi Vận cảm thấy thái độ Chương Nghệ đối với Mục Thanh có chút kỳ quái, rõ ràng hai người cũng chỉ gặp mặt mấy lần, vì sao ngày hôm nay ở trên bàn cơm vẫn có thể trò chuyện với nhau thật vui? Ngồi trên xe Mục Thanh, Trịnh Hi Vận thấy Chương Nghệ gởi tin nhắn tới: "Mình cảm thấy kiểu người như Mục Thanh thật không tệ"

Trịnh Hi Vận ở trên màn hình điện thoại di động hung hăng chọt hai cái: "Cậu bị cô ta mua chuộc?"

Chương Nghệ nói: "Không có, chỉ là suy xét lý trí một tí, nói cho cậu biết cái nhìn của mình mà thôi"

Chương Nghệ biết ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, lại là con gái, đối với tình cảm khá nhạy cảm, nhìn so với hai cô thấu hơn. Trịnh Hi Vận về mặt tình cảm không phải người chủ động, bất kể là tình thân, tình bạn hay là tình yêu. Bởi vì sự thay đổi của gia đình làm cô đối với cảm tình sinh ra cảm giác không tín nhiệm, nếu không phải quen nhau từ nhỏ, Chương Nghệ biết rõ mình cũng sẽ không trở thành người bạn thân nhất của Trịnh Hi Vận.


Mục Thanh lại không giống, Mục gia có bao nhiêu cưng Mục Thanh hỏi thăm một chút đều có thể biết, dù sao Mục Thanh là đứa con gái duy nhất trong đời này của họ, bất kể là trưởng bối hay là ngang hàng, đều rất cưng chiều cô. Cho nên Mục Thanh tùy ý cởi mở, hăng hái xung động. Nhưng cô cũng không giống cái kiểu bị cưng chìu đến hư nhị thế tổ, từ nhỏ du lịch từng trải nhiều thứ cô nhìn thấy mọi điều trong cuộc sống, cho nên tính cách tùy ý xung động cũng có trầm ổn và lý trí.

Nếu không phải tính cách không hợp, Chương Nghệ ngay từ lúc đầu sẽ tác hợp hai người. Nhưng hôm nay hai cô đã kết hôn rồi, Chương Nghệ thông qua Trịnh Hi Vận đã rất hiểu rõ cuộc sống của cô. Nếu quan hệ đã đến trình độ này, Mục gia về sau cũng sẽ không thả người, Mục Thanh nhân phẩm bề ngoài mọi thứ đều qua được khảo nghiệm. Chương Nghệ cũng muốn đẩy bạn tốt của mình một bả.


Trịnh Hi Vận nhìn tin nhắn cô gửi tới cảm thấy như lọt vào sương mù: "Vậy cái nhìn của cậu là gì?"

Chương Nghệ nói: "Cái nhìn của mình đó là em gái cậu không giữ được dự án ở Thượng Hải, cậu có thể cùng Honey nhà cậu cùng nhau liên hợp bắt lấy cái dự án đó "

Trịnh Hi Vận suy nghĩ những lời này, Khang Minh Hồng vào tù, trong lòng Trịnh Dao Cầm là cực hận cô, nhưng cô ta cũng không dám xuất thủ đối phó mình, Trịnh Hi Vận biết chuyện này nhất định có bàn tay của Mục gia. Vì muốn để Trịnh Dao Cầm an phận, Trịnh Hi Vận cũng không đi tranh đoạt dự án Khang Minh Hồng lưu lại với cô ta, tùy ý Trịnh Dao Cầm đi Thượng Hải quậy phá.

Bây giờ Chương Nghệ nói cho cô biết Trịnh Dao Cầm không giữ được dự án này, nếu mục tiêu của Trịnh Hi Vận không phải Trịnh thị, cô sẽ không lo lắng dự án có thành công hay không, nhưng Trịnh Hi Vận muốn lấy lại không phải là một thứ trống rỗng, cho nên nếu Trịnh Dao Cầm giữ không được, vậy cô sẽ không khách khí nữa rồi.


Mọi thứ đều cần bàn bạc kỹ hơn.

Đầu tư Mặt nạ dưỡng da dưới tay của Chương Nghệ phát triển rất tốt, trò chơi của công ty internet gần đây bắt đầu quảng bá đợt thứ hai, Dư Hạ Hề cũng quản lý rất tốt, hiệu quả rất rõ rệt, đầu tư điện ảnh có Mục Thanh, các dự án hiện nay tiến hành rất thuận lợi, Mục Thanh cũng đang lôi kéo người và nghệ sĩ của Gia Đằng. Một thứ tiến hành rất thuận lợi, so với đời trước thuận lợi gấp trăm ngàn lần, cho nên bây giờ cô hoàn toàn không tính ra thời gian đi xử lý việc ở Thượng Hải.

Trịnh Hi Vận rửa mặt xong điều tra một chút tiến triển của dự án Thượng Hải, quả thật bị Trịnh Dao Cầm làm hỏng bét.

Mục Thanh tắm rửa xong đi ra thấy Trịnh Hi Vận ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, trên đùi để một cái máy tính bảng, bởi vì cúi đầu cổ Trịnh Hi Vận dài ra, lộ ra mấy đốt cột sống nhô lên, da thịt trắng muốt làm cho cổ của cô nhìn qua ôn nhuận như ngọc. Mục Thanh nhịn không được ngắt nhéo tay, nghĩ thầm mình thực sự là phiên bản của Liễu Hạ Huệ, mỗi ngày ngủ cùng một giường với Trịnh Hi Vận còn nằm trong lòng vậy mà vẫn không loạn, vui buồn lẫn lộn, nhưng cũng thật đáng buồn đáng tiếc a!
Cô đi tới bên cạnh Trịnh Hi Vận, nghe trên người cô nhàn nhạt hương chanh, tiến tới nhìn máy tính bảng của cô. Đợi thấy rõ ràng tư liệu trên màn hình, Mục Thanh thở dài nói: "Đây là dự án công ty cô đầu tư?"

Trịnh Hi Vận ngẩng đầu nhìn cô, lại thấy khoảng cách hai người có hơi quá gần, nhưng tư thế ngồi hôm nay của cô lại không có cách điều chỉnh lại khoảng cách của hai người, chỉ có thể hơi đối mặt nhau như vậy mà nhìn: "ừ, có thể tôi phải đi đoạt dự án ở Thượng Hải"

"Tôi cũng đi" Mục Thanh không chút do dự nói.

Trịnh Hi Vận khẽ nhíu mày: "Cô không phải còn theo dõi tiến trình quay phim sao? Hơn nữa cô còn có hẹn nghệ sĩ ở công ty"

Mục Thanh bất động nói: "Theo lý thuyết chúng ta bây giờ đang ở thời gian tuần trăng mật, không có ngày nghỉ cũng đã đủ thảm rồi, mới vừa kết hôn thì đã tha hương, tôi không đồng ý"
Chân mày Trịnh Hi Vận nhíu chặt hơn: "Cô đừng có ngây thơ như vậy, cứ như thằng bé con vậy"

Mục Thanh mới vừa muốn phản bác, tâm tư vừa chuyển, lại nói: "Vậy cô hôn tôi một cái, hoặc là để tôi hôn cô một cái, tôi sẽ ở nhà hảo hảo mà trông chừng dự án phim của cô"

"Cái gì mà dự án phim của tôi" nhìn Mục Thanh nói còn nhích lại gần mình, Trịnh Hi Vận nhích người lui lại, lấy tay chống ở bả vai Mục Thanh: "Không phải cô cũng có đầu tư sao? Chúng ta là cùng ký hợp đồng, là quan hệ hợp tác"

Mục Thanh cười nói: "Đúng vậy, đó là dự án của chúng ta" cô nói lời này cùng con trai của chúng ta không khác là mấy, trong mắt Trịnh Hi Vận dấy lên một chút lửa giận, như là giây kế tiếp sẽ bạo phát.

Mục Thanh cũng không sợ cô, phải nói Mục Thanh rất ít sợ Trịnh Hi Vận đối với cô mắt lạnh tức giận, cái này cũng là hết lần này tới lần khác Trịnh Hi Vận đối với cô không có biện pháp giải quyết.
"Cô không hôn tôi sao?" Mục Thanh mở mắt thật to, tất cả đều là tràn đầy chờ mong.

Trịnh Hi Vận kiên quyết nói: "Không, cô có thể nói chuyện đoàng hoàng với tôi sao?"

Mục Thanh cũng kiên định nói: "Không, tôi chỉ thích nói như vậy với cô, cô đã không hôn tôi, tôi đây hôn cô cũng được"

Nói xong Mục Thanh chợt bắt lại tay Trịnh Hi Vận, lấy ra tay cô để ở vai mình, tiến lên trước nhắm ngay môi Trịnh Hi Vận là một ngụm. Nhưng động tác cô có lẹ đi nữa cũng không nhanh bằng động tác Trịnh Hi Vận. Cái bụng truyền đến đau đớn, theo cơn đau nhức, Mục Thanh bị một cước đạp xuống giường, kết kết thúc thúc ngã tại trên sàn nhà trong phòng ngủ.

Mục Thanh choáng váng nhìn trần nhà, trong lòng lại cảm tạ mẹ mua cho cô thảm trải nền ở cửa hàng, nếu không thì cũng không chỉ có đau bụng rồi.
Trịnh Hi Vận cũng bị chính mình dọa sợ, vừa rồi cô hoàn toàn bị động tác của Mục Thanh hù dọa, vô ý thức một cước đá về phía Mục Thanh, nhưng không nghĩ tới lại đem Mục Thanh đá xuống giường.

Phục hồi tinh thần lại, Trịnh Hi Vận thấy Mục Thanh chưa đứng lên, vội vã xuống giường quỳ gối bên người cô, thanh âm bởi vì sợ và lo lắng hơi run: "Mục Thanh, cô không sao chứ?"

Mục Thanh đau đến mặt mũi đều nhíu lại rồi, ôi ai yêu nói: "Tôi bị ngã, phải hôn hôn mới có thể đứng lên"

Trịnh Hi Vận vội vã dìu cô, nhưng lúc tay chạm vào bả vai cô trong nháy mắt phản ứng kịp cô nói cái gì, nhất thời cả giận nói: " Mục Thanh cô là lưu manh sao? Cô!"

Mục Thanh nhìn vẻ mặt Trịnh Hi Vận vừa giận vừa vô lực, nghĩ thầm a Vận như vậy càng khả ái hơn, cô thực sự rất muốn hôn cô ấy một cái.
Trịnh Hi Vận cũng không chịu dìu cô rồi, mày nhíu trợn lên giận dữ nhìn Mục Thanh: "Tự cô đứng lên"

Mục Thanh lúc này thu lại vẻ mặt đau đớn, nâng mắt nhìn Trịnh Hi Vận nói: "Tôi thực sự muốn hôn cô"

Trịnh Hi Vận gắt gao siết quả đấm, nhắc nhở chính mình phải nhịn xuống, không thể đánh cô.

Mục Thanh đúng là vẫn tự mình ngồi dậy, sau đó hai tay cô nắm vai Trịnh Hi Vận, ở lúc cô ngây người xoay người đem cô áp dưới thân thể. Trịnh Hi Vận lúc này có hơi lờ mờ, sau đó cảm thụ được trọng lượng mềm mại trên người, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, thẹn quá thành giận nói: " Mục Thanh cô đứng lên cho tôi!"

Mục Thanh mặc cô đùn đẩy mình thế nào cũng không chịu lay động, nhìn khuôn mặt Trịnh Hi Vận mắc cở đến đỏ bừng, nhẹ nói: "Vợ chồng đôi bên có nghĩa vụ thỏa mãn đối phương, tôi chỉ hôn một cái có được không"
Trịnh Hi Vận bực tức nhìn cô chằm chằm, trong lòng cảm thấy xấu hổ cảm giác nhộn nhịp, hai tay đẩy vai Mục Thanh biểu thị cự tuyệt.

Cảm thụ được sức lực ở bàn tay cô, Mục Thanh buông tha thở dài: "Cô không muốn thì thôi" vừa dứt lời, Mục Thanh quả nhiên cảm thụ được tay Trịnh Hi Vận giảm bớt lực, cô cười gian trá, hướng Trịnh Hi Vận cúi xuống.

Trịnh Hi Vận trong nháy mắt mở to mắt, sau đó hai mắt lập tức nhắm thật chặc, ngay cả đôi môi cũng bởi vì cơ thể buộc chặt trở nên cứng ngắc. Trong tưởng tượng nụ hôn cũng không có đến, ngược lại là cái trán bị êm ái chạm vào. Mở mắt ra lần nữa, Mục Thanh đã nhỏm dậy, cười hì hì nhìn cô nói: "Nhìn dáng vẻ cô vừa nãy, có phải cho là tôi muốn hôn cô hay không? Nhưng tôi nói hôn cô, là hôn nhẹ cái trán"

Trịnh Hi Vận hoàn toàn bị cô chọc giận, đứng dậy đánh tới hướng cô, một bộ cô nhất định phải chết.
Mục Thanh hét lên một tiếng, cười ha ha né tránh, cuối cùng vẫn bị Trịnh Hi Vận đánh ngã xuống giường. Hai người ở trên giường ẩu đả, thỉnh thoảng lại lăn lộn, trong đó xen lẫn tiếng cười của Mục Thanh và tiếng Trịnh Hi Vận tức giận mắng.

Đợi hai người đều mệt mỏi, nằm ở trên giường hơi thở dốc. Trong lòng Trịnh Hi Vận tức giận biến mất, cứ như đánh lộn xong mọi thứ đều biến mất hết không còn lại gì. Loại tình huống này Trịnh Hi Vận chẳng bao giờ gặp qua, đánh lộn không phải hẳn là càng đánh càng hăng sao?

Cô nghi hoặc trong lòng, Mục Thanh lại chống khuỷu tay xuất hiện ở phía trên cô, đã nguôi giận Trịnh Hi Vận nhìn cô: "Cô lại muốn làm gì?"

Mục Thanh ở dưới ngọn đèn thấy không rõ vẻ mặt, chỉ nghe giọng cô hơi khàn khàn nói: "Tiếng cô thở rất êm tai"
Trịnh Hi Vận cảm thấy ở giữa mình và Mục Thanh có một cái rãnh biển Mariana, tiếng thở dốc êm tai là có ý gì?

Mục Thanh tựa hồ xem hiểu ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: "Lúc cô hôn môi nếu hô hấp không thuận cũng sẽ thở dốc như vậy sao?"

Hai má Trịnh Hi Vận vốn đã lạnh xuống trong nháy mắt nhiệt độ lại đi lên, việc xấu hổ nhất cô trải qua lại là bị Mục Thanh trêu ghẹo, lúc này Trịnh Hi Vận muốn cùng cô đại chiến ba trăm hiệp!

Nhưng trước đó, Mục Thanh lại không chút do dự cúi xuống, đang lúc Trịnh Hi Vận cho là cô chỉ hôn cái trán, xúc cảm ôn nhuyễn trên môi kíƈɦ ŧɦíƈɦ tất cả đầu dây thần kinh của Trịnh Hi Vận. Cô cảm giác toàn thân như là có điện vào, luồng điện từ môi đến thần kinh truyền tới các vị trí cơ thể, sau đó tóc gáy đứng thẳng, tất cả da gà trên người đều nổi lên.
"Người ơi cứu mạng a a a a!" giọn Mục Thanh thê thảm từ trong phòng truyền ra, cha mẹ Mục Thanh và anh trai không hẹn mà cùng mở cửa phòng, sau đó thấy Mục Thanh từ trong phòng lao ra, Trịnh Hi Vận đuổi theo ở sau lưng cô.

Vốn chuẩn bị đi nhà bếp bắt người Trịnh Hi Vận thấy ba người trên hành lang, mặt vốn là đỏ bừng còn đỏ hơn, phảng phất sau một khắc cả người cô sẽ bốc khói lên.

Phanh một tiếng đóng cửa lại, Mục gia ba người trong nháy mắt hiểu rõ.

Mục Thanh từ cửa thang lầu nhô đầu ra, thấy cha mẹ mình và anh trai đang ở trên hành lang nghiêng đầu nhìn cô, cô chỉ chỉ phòng ngủ của mình, hỏi: "A Vận không có đi ra?"

Mục Cận vẻ mặt là một bộ xem kịch vui: "Không có đi ra, bất quá ước chừng em không vào được"

"Không thể nào!" Mục Thanh co chân đi tới trước cửa, thận trọng gõ cửa hô: "A Vận, a Vận mở cửa đi"
Đáng tiếc đằng sau cánh cửa chưa hề xuất hiện bất kỳ động tĩnh và âm thanh nào, Mục Cận nhìn có chút hả hê nhếch khóe miệng: "Nhờ dì giúp em thu dọn phòng khách a!"

Đáng thương Mục Thanh vùi trên giường ở phòng khách, ngón tay nhẹ nhàng chạm môi, lúc cười ngây ngô lúc lại ảo não, thật lâu cũng không ngủ được.

Editor: Vậy là 'kít' rồi nha mấy nàng!

Tóm tắt 2 giai đoạn chính:

1. 'kít' trán bị đập

2. 'kít' miệng ra phòng khách nằm 

Vậy phải làm thế nào mới được nằm chung giường với a Vận đây :))))