Sài Ngọc Tâm trông mong nói: "Ngươi biết đấy, vì tăng lực chiến đấu của đám nữ binh này lên, không biết đã tiêu hết bao nhiêu dược liệu rồi!"

"Lại cho thêm năm vạn lượng, không thể nhiều hơn nữa!" Lâm Bắc Phàm nói.

Mặt mày Sài Ngọc Tâm hớn hở: "Tạ bệ hạ long ân!" "Hiện tại trãm không thay đổi gì sao?"

Lâm Bắc Phàm hỏi.

"Ngươi không đổi! Ngươi vẫn là thiếu niên sung mãn kia, không có chút thay đổi nào!"

Lâm Bắc Phàm: ...

"Tiền tới tay, đi thôi!"

Trong nháy mắt, Sài Ngọc Tâm đã chạy mất dạng.


Lúc này, ngoài cửa truyền đến một thanh âm bén nhọn. "Trấn quốc tướng quân An Lộc Sơn hồi triều bái kiến bệ hạ!"

Tất cả ca múa đều ngừng lại, mọi người không tự kìm hãm được nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy một người thân hình mập mạp, khí thế bưu hãn, ngẩng đầu nghênh ngang đi vào.

Mấy tháng không gặp, mọi người phát hiện An Lộc Sơn thay đổi rất nhiều. Đầu tiên, hình thể càng lớn, càng thêm to béo.

Vốn là khoảng 150 kí, nhưng hiện tại ít nhất đều đạt đến 200 kí, giống như một đầu cự thú nhỏ.

Mặt khác, khí thế trên người hẳn cũng mạnh mẽ hơn, trên đường uy thế như hổ, tràn đầy sát khí ngập trời, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Hắn không nhìn mọi người chung quanh, đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, quỳ một gối lạy, chắp tay la lớn: "Mạt tướng An Lộc Sơn, bái kiến bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn vạn tuết"

Lâm Bắc Phàm cười nói: "An tướng quân mau dậy! Ngươi không trấn thủ ở Mạc Bắc, làm sao về triều?"


An Lộc Sơn sợ hãi nói: "Vì mấy tháng không gặp, mạt tướng thật sự là nhớ nhung bệ hạ, đêm không ngủ được! Thời điểm lễ tết, mạt tướng nhịn không được trở về, bái lạy chúc tết bệ hạ, kính xin bệ hạ thứ tội!"

Lâm Bắc Phàm cười ha hả: "Trong lòng ngươi có trãm, lòng trung thành đáng khen, mới cãi quân lệnh hồi triều, nào có tội gì? Tình huống của Mạc Bắc thế nào, chiêu binh có thuận lợi không?”

"Khởi bẩm bệ hạ, bây giờ Mạc Bắc đang rất yên ổn! Binh mã Đại Nguyệt quân không đủ cho nên không dám quấy nhiễu, đối mặt với Trấn Bắc quân chúng ta cũng phải nhượng bộ lui binh, cho nên mạt tướng mới dám trở về chúc tết ngài! Mặt khác, Trấn Bắc quân chiêu binh phi thường thuận lợi! Lại hai tháng nữa, mạt tướng tất nhiên có thể bồi dưỡng ra một nhánh đại quân thiện chiến!"

Lâm Bắc Phàm long nhan vui vẻ: "Được! An tướng quân có công với triều đình, ban rượu!"

Có người đưa một vò rượu ngon lên, An Lộc Sơn uống một hơi cạn sạch, vô cùng hào sảng.

"Bệ hạ, mạt tướng trở về quá vội vàng, cho nên cũng không có chuẩn bị lễ vật gì, có chút thất trách! Không bằng dâng lên một đoạn múa Hồ Vũ, trợ hứng cho bệ hạ, thế nào?"

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Được! An tướng quân có nhã hứng như vậy, không bằng để trẫm đánh trống cho ngươi, thế nào?"

"Bệ hạ, ngài đây không phải là mạt sát mạt tướng sao?"

"Ái khanh quá lo lắng rồi, hôm nay là bữa tiệc cực lạc, không phân biệt tôn tỉ quân thần, lấy trống đến đây!"

Thế là, An Lộc Sơn nhảy múa ngẫu hứng, Lâm Bắc Phàm đánh trống.