Ngẩng đầu lên nhìn, đại quân tiên phong của kẻ địch đã xuất động, là bộ binh số lượng khoảng một vạn người, phân thành 10 phương trận hình chữ nhật tiến về phía thành Kim An.

“Lệnh cho cung thủ, lượt tấn công đầu tiên toàn bộ sử dụng cung tên bình thường, không thể quá sớm bại lộ chiến thuật của chúng ta, kéo dầu hỏa lên cho ta”, Lãnh Thiên Minh hô lớn lên.

Kẻ địch xem ra căn bản không hề coi hắn ra gì, một vạn bộ binh cứ như vậy cưỡng ép công thành, đúng là tìm đến cái chết.

Kẻ địch càng lúc càng tới gần, khi còn cách thành 500 thước thì bắt đầu tăng tốc, càng lúc càng nhanh, đến khi tất cả kẻ địch bắt đầu hò hét xông về phía thành Kim An.

“A ha…”
“Cung thủ chuẩn bị”, Trình Phương Thạc giơ cờ hiệu lệnh hô lên.

“300 thước”.


“200 thước”.

“Phóng tên…”
Năm ngàn cung thủ sau khi bắn ra lượt cung tên đầu tiên liền nhanh chóng bắn ra lượt thứ hai, thứ ba.

Bia chắn của kẻ địch đa số dùng để bảo vệ người leo thang và xe đâm, vào khoảnh khắc không có bảo hộ, vô số người đã bị trúng tên, tử thương khắp trên mặt đất.

Nhưng kẻ địch không hề để ý đến cái chết của đồng đội bên cạnh, chỉ liều mạng xông lên, 200 thước chẳng qua chỉ là khoảng cách trong nháy mắt, kẻ địch sau khi tổn thất hơn 1000 người thì đã xông tới dưới chân thành, vô số thang leo được dựng lên tường, chuẩn bị leo lên.

“Cung thủ rút về, đổi thành bắn tự do, chiến sĩ tiến lên, ném đá và cây xuống”.

Bắn tự do là Lãnh Thiên Minh dạy bọn họ, nói trắng ra chính là đứng ở phía sau bắn lên trên trời, khiến mũi tên rơi xuống tự do, mặc dù như vậy thì tỉ lệ chính xác cực thấp, nhưng lại có thể bảo vệ được cho cung thủ, đồng thời có thể khiến cung thủ vẫn duy trì được năng lực tấn công.


Vô số thân cây lớn dưới sự hợp sức của vài binh lính đã được ném xuống tường thành, nháy mắt khiến thang leo và quân địch đang leo lên bên dưới cùng lúc bị đập rơi xuống, bên dưới tránh không kịp cũng bị đập trúng, không chết cũng thương nặng, còn có rất nhiều đá được ném từ trên thành xuống, nhất thời dưới thành tử thương vô số.

Kẻ địch cũng rất nhanh chóng tổ chức tấn công, dưới sự yểm trợ của bia chắn đã bắn tên lên, binh lính trên tường thành tránh không kịp cũng bị bắn trúng.

Rất nhanh, xe đâm cỡ lớn trong sự yểm hộ của đám đông líu nhíu đã đến trước cổng thành, mấy chục người cùng kéo cây gỗ, sau đó buông tay, ‘uỳnh’ một tiếng cực lớn, cây gỗ đụng mạnh lên cổng thành khiến Lãnh Thiên Minh đang ngồi trong công sự che chắn dưới thành cũng run lên.

“Thất hoàng tử, có cần thần lên trên trợ giúp không?”, Trình Khai Sơn nói.

“Không cần, nếu như một vạn người đến công kích như vậy cũng không chống cự được thì trận này không cần đánh nữa”, Lãnh Thiên Minh lạnh giọng nói.

Trên tường thành, Trình Phương Thạc nhìn kẻ địch đã toàn bộ tụ tập dưới thành rồi, lớn giọng hô lên: “Chuẩn bị dầu hỏa… đổ”.

Nhanh chóng vô số dầu hỏa được đổ từ trên tường thành xuống, nhất là khu vực cổng thành nhận được sự quan tâm đặc biệt, khi kẻ địch còn chưa kịp phản ứng đã có rất nhiều mồi lửa được phóng xuống, dưới thành chớp mắt biến thành một vùng biển lửa.

“A…”
“Chết ta…”