Tân Thụy Hòa rất hối hận, nếu biết sự tình sau đó sẽ diễn ra như thế này, hắn suy nghĩ đến rụng hết tóc cũng sẽ không cầu xin cha hắn giúp đỡ. Lúc đó còn tốt, bản điều trần viết đã tốt, lại còn đem bản thân mình ném vào trong đó. Từ ngày ấy, cha hắn nhìn thấy chỉ thị của Thái Tử xong, liền đối với hắn mặt sưng mày xỉa, không có việc gì cũng tìm đến nhi tử để bày ra mười bảy mười tám tật xấu, Thụy Hòa cảm thấy cuộc sống này thật gian nan.
Cũng không thể trách Tân Nhất Lai không thoải mái, hắn vốn dĩ cho rằng Thụy Hòa là thiếu niên thông minh nhất mà hắn gặp được, đọc sách tốt không nói, đối nhân xử thế cũng rất kheo đưa đẩy, lại có tài trị quốc, Tân Nhất Lai cảm thấy đứa nhỏ này tương lai sớm muộn gì cũng được phong hầu tước, quang tông diệu tổ, kết quả không ngờ, ở đâu chui ra một Thái Tử điện hạ, cho dù học vấn thế nào, thì chỉ nhìn việc phê chuẩn đơn từ này, cái này cũng thỏa đáng chu đáo, Thụy Hòa vậy mà còn đứng dưới hắn --- người ta mới có mười năm tuổi, cái này rốt cuộc do ai dạy ra thế?
Dù sao thì cũng không phải lão gia tử nhà mình dạy, Tân Nhất Lai trong lòng thầm nghĩ, ngày khác nhất định phải tìm Thái Tử điện hạ hỏi cho rõ ràng ai là người dạy hắn mấy cái này.
Trái lại với Thụy Hòa, Đại Trân lại như cá gặp nước. Ngày ấy nàng ở trong thành đi dạo một vòng, chỉ cảm thấy cái gì buôn bán cũng không tốt, trong đầu bỗng nghĩ ra một ý nghĩ, muốn mở một tiệm tạp hóa, đem tất cả đồ dùng, ăn uống đều bán ở một nơi, “.. Đỡ cho mọi người mua bán phải chạy tất tả nhiều nơi.” Đại Trân nói.
Hoàng thị nghĩ thầm trong lòng, cái này không phải là siêu thị ở hiện đại hay sao? Khuê nữ nhà mình quả nhiên thông minh, rất có tiền đồ.

Nhưng mà, mở siêu thị, không… Tiệm tạp hóa lớn cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì, bây giờ cũng không giống hiện đại, chỉ cần nhập hàng là có thể làm người to lớn có quyền. Đại Trân lại không vì khó khăn mà lùi bước, ngược lại càng thêm quyết tâm. Tiểu cô ngương thay đổi nam trang cùng người đi làm chuyện làm ăn, đi sớm về trễ, cũng không thèm để ý. Mới đầu mọi người còn thấy tuổi nàng còn nhỏ mà ma cũ bắt nạt ma mới, nhưng Đại Trân cũng không còn hồn nhiên dễ nói chuyện như lúc cùng “Cố huynh” gặp mặt, thường xuyên qua lại, người khác đều biết được, thiếu niên này không dễ lừa gạt, trong lòng không tự chủ mà sinh ra chút kính sợ. Hoàng thị thấy nàng ngày càng phát triển, cuối cùng cũng buông được lo lắng, không còn ngày ngày nhìn tiểu cô nương chằm chằm.
Còn về Tân Nhất Lai, trừ việc làm sai sử chuyện cửa biển, thì còn rất quan tâm đến Thái Tử điện hạ. Ân, xác thực mấy ngày qua, hắn ngo ngoe rục rịch muốn tự mình tiến cử với Mao Tịch Chí, tự đề cử mình đến thư phòng làm sư phó, nhưng nghĩ đến phản ứng của Tân thái phó, hắn lại lùi bước.
Chưa biết Hoàng đế có đồng ý hay không, nhưng Tân lão gia nhất định sẽ tạc mao, Tân Nhất Lai cơ hồ có thể tưởng tượng ra sắc mặt kinh thường của Tân thái phó, “…. Nhị Giáp còn đứng thứ ba từ dưới lên, không biết xấu hổ mà đòi dạy Thái Tử điện hạ, này không hải là sẽ dạy hư con nhà người ta hay sao? Đừng có mà làm mất mặt lão tử…”
Thật là đau đầu a!

Tân đại nhân quá đau đầu nên đã quyết định đi giúp nương tử làm chuyện buôn bán, Hoàng thị đã mượn người ở thôn để mở xưởng sản xuất xà phòng, hàng mẫu vừa mới đưa vào phủ. Đồ vật làm được rất tinh xảo, so với xà phòng bán mấy đồng ở siêu thị hiện đại thì xinh đẹp hơn nhiều, mùi hương cũng dễ ngửi hơn, còn dùng hộp trạm trổ để đựng, rất cao cấp lại còn thời thượng.
“Cái này bán bao nhiêu tiền?” Tân Nhất Lai ước lượng chiếc hộp trong tay, “Lấy gùi bỏ ngọc a.”
Hoàng thị đắc ý nói: “Việc làm ăn này, chàng biết cái gì, ngay cả bé con cũng hơn chàng đó.”
Tân Nhất Lai lập tức không phục, “Tại sao ta lại không bằng bé con chứ? Bé con không phải là đang mở tiệm tạp hóa sao, cái đó thì có gì khó chứ?” Tân Nhất Lai vẫn luôn quan sát Đại Trân cùng với Cố gia đại lang cùng làm ăn kia, còn trộm đi thăm dò Cố gia đại lang, Cố gia đại lang kia là người cao lớn thô kệch nhìn có chút khờ khạo, thật không giống nam nhi ngay thẳng dũng cảm mà Đại Trân hay nói, nếu hắn không hề suy nghĩ mà lấy ra hai vạn lạng bạc cùng với Đại Trân làm ăn buôn bán, nhất định là một người rất có chủ kiến, xem ra, quả nhiên là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Hoàng thị lười nhìn hắn.
“Nàng xem thường người ta quá đáng.” Tân Nhất Lai tức giận hừ hừ, “Đừng khinh thường ta, giáo sư nổi giận sẽ có hậu quả khó lường đó.”
Hoàng thị cười như không cười, “Ta chờ xem chàng có trò gì.”
Tân Nhất Lai thở hồng hộc, đặt hộp xà phòng lên bàn, đứng dậy nói, “Tức giận rồi, ta đi tìm khuê nữ nhà chúng ta.”
Hoàng thị che miệng cười, “Ai ya, thật tức giận. Đừng vội, bé con nhà chúng ta rất bận, chàng cũng đừng có đi làm phiền bé con, có thời gian đi ôm Tân nhi cùng Thọ nhi một cái, nhiều ngày không ôm con rồi, sau này lớn lên sẽ nảy sinh xa cách đó.”
Tân Nhất Lai bĩu môi, “Nói như nàng thì về sau bọn chúng sẽ cùng ta thân thiết lắm ý. Nuôi nhi tử hồi nhỏ, một hồi nước mắt lại nước mũi, sau này cưới thê tử, một giây liền quên ta luôn rồi. Vẫn là khuê nữ tốt nhất.”

Hoàng thị lại không lạc quan như hắn, “Chàng cho rằng bây giờ là thời đại nào? Về sau bé con gả chồng chàng liền khóc. Ta nghĩ cũng không dám nghĩ đến.” Tuy nói rằng dân Đại Lương tính tình cởi mở phóng khoáng, nhưng dù là thời đại nào, thì đối với nữ nhân luôn rất hà khắc, gả cho người chính là người lạ rồi, cho dù bị ủy khuất thì nhà mẹ đẻ cũng thể không ba ngày hai ngày ra mặt giúp đỡ để xả giận, tính nết Đại Trân như vậy, làm thế nào mới chịu được những thứ đó chứ.

Tân Nhất Lai lại nói: “Sợ gì chứ, cùng lắm thì chúng ta tìm người đến ở rể. Ta đau khổ luồn cúi như vậy tiến về phía trước để làm gì, không phải vì để lót đường cho nữ nhi hay sao? Chỉ cần cả nhà chúng ta không ngã, bé con liền không bị thiệt thòi.”
Hoàng thị nghe vậy dở khóc dở cười, “Người ta không có nhi tử mới kén người đến ở rể, ai giống như chàng, cũng không sợ người ngoài nói chúng ta dở hơi.”
“Ta không sợ.” Tân Nhất Lai cười nhạo nói: “Thế gian này đều là bắt nạt kẻ yếu, chỉ cần ta đủ cường mạnh, bản thân có thể phong hầu bái tước vào nội các, cả kinh thành này đều không bỏ vào mắt.”
Hoàng thị liền vui đùa nói: “Ta chờ hưởng phúc của chàng đó.”
“Nếu lúc trước ở Tô Châu ta không dám nói vậy, còn bây giờ thì sao ----“ Tân Nhất Lai sờ sờ cằm, mặt lộ ra vẻ thần bí nói, “Nàng không cảm thấy Thái Tử điện hạ rất coi trọng phủ chúng ta hay sao?”
Ba ngày thì hai ngày chạy đến, còn lấy việc chính sự ra chưng cầu ý kiến hắn, với đà này, có thể so với thầy giáo của hoàng đế tương lai rồi chứ. Tân Nhất Lai mặc dù luôn tự nhắc rằng mình không được nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cũng rất hưởng thụ. Thái Tử là trữ quân cả nước, tương lai sẽ kế vị, bọn họ sẽ trở thành cựu thần được trọng dụng, Tân Nhất Lai cảm thấy, nội các đã không còn quá xa xôi với hắn nữa.
Lão nhân gia nhà mình còn có thể vào nội các, có lý nào mà hắn không thể chứ.

Tân Nhất Lai mang theo nguyện vọng tốt đẹp tiếp tục công tác, nhưng vừa mới tiến vào đại môn Công Bộ hắn đã bị một tin tức không hay làm tỉnh lại, Hộ Bộ đem những khoản hắn muốn cấp tiền trả lại!
“Ai, là ai trả lại?” Tân Nhất Lai vỗ bàn giận dữ, “Dựa vào cái gì mà đem những khoản xin của chúng ta đánh trở lại? Điều trần của ta chỗ nào viết không kỹ càng tỉ mỉ, hay là ta dự toán quá cao, ngươi nói cho ta nghe.”
Hộ bộ Chung thượng thư vô cùng tha thiết mà nhìn hắn, “Không có, Tân đại nhân viết điều trần rất tốt, dự toán cũng rất ranh mạch, so với ta nghĩ còn tốt hơn.”
“Vậy rốt cuộc nguyên nhân là gì?”
Chung thượng thư đặc biệt lưu manh mà buông tay, “Chính là chúng ta không có tiền.”
Tân Nhất Lai chỉ cảm thấy như có một ngụm máu tươi muốn phun lên cổ, hận không thể phun lên mặt lão già vô lại trước mặt này.
Mắt thấy Tân Nhất Lai bắt đầu vén tay áo, Chung thượng thư cuống quít chạy trốn, vừa chạy trốn vừa la lớn: “Ai ya, có gì thì nói chuyện đoàng hoàng không được sao, ngươi đừng có kích động. Đây là cái gì, ngươi đường đường là đại quan triều đinh sao lại đánh người như thế.”
Tân Nhất Lai thả tay áo, ngồi xuống bàn cùng Chung thượng thư, “Ngài yên tâm, ta không đánh người, ta cứ ngồi ở đây không đi. Không chỉ hôm nay, mai ta lại đến ngồi, ngài một ngày không đưa tiền, ta một ngày đến đây ngồi không đi. Không chỉ có mình ta, ta còn mang toàn bộ người ở Công Bộ đến đây ngồi, chúng ta nói chuyện đoàng hoàng.”
Chung thượng thư gục đầu xuống bàn, thập phần bất đắc dĩ, “Người trẻ không nên xúc động như vậy, chúng ta muốn nói đạo lý, nói đạo lý ngươi hiểu không. Hộ Bộ này cũng không dễ làm nha, tất cả mọi người đều đến đòi tiền ta, mở mồm là mấy trăm mấy vạn lượng bạc. Năm nào cũng như vậy xuất xuất nhập nhập, nơi nào cũng phải dùng đến tiền, ta đi chỗ nào tìm bạc cho các ngươi? Các ngươi có thông cảm cho lão nhân gia ta không? Đừng có một chút đã đòi động dao động súng. Hôm qua Võ Anh Hầu còn vác đao tới đây, sao các ngươi có thể không nói đạo lý như thế chứ?”
Tân Nhất Lai banh mặt lại không nói, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Chung thượng thư.
Chung thượng thư thở ngắn than dài làm bộ bất đắc dĩ, tiến lên vỗ vỗ bả vai Tân Nhất Lai, cắn răng nói: “Như vậy đi, niệm tình ta và lão nhân gia các ngươi là đồng liêu đã nhiều năm, ta đưa trước cho các ngươi hai vạn lượng bạc.”

Tân Nhất Lai cười lạnh, “Trong cung muốn sửa lại cái vườn còn sợ là hai vạn cũng không đủ đâu nhỉ.”
“Cái này… Cho ngươi thêm mười vạn.” Trên mặt Chung thượng thư lộ ra vẻ mặt đau khổ như là cắt từng miếng thịt, “Nhiều thêm một lượng bạc cũng không thể lấy ra.” Ông ta nói xong, còn lấy vẻ mặt đáng khinh nháy nháy mắt với Tân Nhất Lai, “Ngươi trước kia không phải làm quan ở Tô Châu sao, nói đó chính là nơi giàu có và đông đúc nhất, nơi tìm người hóa duyên sao, muốn lấy ra mấy chục lượng bạc thì có khó khăn gì chứ.”
Tân Nhất Lai bản mặt vô tình mà nhìn hắn vái chao, “Hạ quan không biết thế nào là hóa duyên, còn thỉnh Thượng thư đại nhân tự mình làm mẫu. Còn có, Công Bộ chúng ta phải tiếp quản việc xây dựng bến tàu, ngày cảm thấy, ba mươi vạn lượng bạc có thể xây xong ư?”
Chung thượng thư cười đến khuôn mặt nhăn như hoa cúc, “Khắc phục khó khăn, khắc phục khó khăn.”
Tân Nhất Lai không thèm nghe. Chung thượng thư còn giữ lại khuyên nhủ, Tân Nhất Lai nhướng mày, “Ba mươi vạn xây dựng bến tàu cũng không phải không được. Nhưng mà ----“ Hắn hạ giọng nói, hai mắt Chung thượng thư lập tức sáng lên, “Ngươi cứ nói yêu cầu.”
“Thuyền tư ở đó, là do Công Bộ chúng ta quản lý.”
Đồng tử Chung thượng thư co lại, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tân Nhất Lai, trong chốc lát lại cười rộ lên, chỉ ngón tay vào hắn nói: “Tiểu tử này thật sự rất khôn khéo. Nhưng mà, chuyện này ta không tính, phải xem ý tứ của bệ hạ.” Hắn nghĩ nghĩ, lại nhắc nhở: “Chỉ sợ Hình Bộ kia sẽ có nghị dị.”
Tân Nhất Lai hừ một cái nói: “Chúng ta nhất định sẽ không khổ sở mà làm ban sai, sau khi sự nghiệp thành công, lại bị người ta hớt tay trên, trên đời này làm gì có đạo lý như vậy chứ. Nếu như bọn họ không đồng ý, cái đó cũng được, ba mươi lượng bạc đưa xuống, vừa hay một cái bến tàu thì cần mười vạn, chỉ cần bảo bọn họ, nội trong nửa năm đem bến tàu xây xong, Công Bộ chúng ta tự nhiên không còn lời nào để nói.”
Chung thượng thư cười tủm tỉm gật đầu, “Nói có đạo lý, ta đồng ý. Nhưng mà chuyện này vẫn phải đưa lên nội các bàn bạc, chỉ sợ trong chốc lát không có được kết quả.”
“Hạ quan không vội.” Tân Nhất Lai thông thả ung dung gom tay áo lại, “Cùng lắm ta đợi đến mùa đông năm sau mới xây dựng.”
“Người trẻ tuổi chính là thiếu kiên nhẫn.” Chung thương thư chỉ chỉ ngón tay trên đầu hắn, cười xảo quyệt như con cáo già.