Mạc Lưu Ly gằn từng chữ, trừng mắt nhìn dáng vẻ đắc ý của Chu Vân Nguyệt, trong mắt nàng tràn ngập lửa hận.

Chu Vân Nguyệt hết lần này đến lần khác tìm cách hãm hại nàng, làm nhục nàng trước mặt Trịnh Hàn cùng tôi tớ phủ Xung vương, Mạc Lưu Ly thiện lương trong sáng đến mức nào cũng phải cảm thấy phẫn nộ, uất ức đến tột cùng.Chu Vân Nguyệt nhêch mép cười, vỗ tay hai cái, ngoài cửa lập tức xuất hiện thêm một người.Người này Mạc Lưu Ly và Mộc Tràm không hề có chút quen biết, thế nhưng vừa nhìn thấy Mạc Lưu Ly, hắn đã quỳ dưới đất hướng nàng mà bái phỏng:“Thảo dân tham kiến Đại vương, Vương phi, Trắc vương phi!”Trịnh Hàn nhìn một màn trước mắt mình, trong lòng hắn cảm thấy chán ghét Chu Vân Nguyệt đến cực điểm.

Hắn những tưởng nàng ta chỉ là một nữ nhân nông cạn, thích ba hoa, lẻo mép, lại nhỏ mọn, những chuyện lớn nhỏ trong hậu viện giữa nàng ta và các di nương hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua suốt mấy năm.


Thế mà từ lúc Mạc Lưu Ly nhập phủ, nàng ta đã gây ra không ít chuyện hãm hại Mạc Lưu Ly.“Ngươi kể lại toàn bộ chuyện mà ngươi biết được, nhất định phải thành khẩn trung thực trước mặt Đại vương.”Chu Vân Nguyệt cúi nhìn tên chủ tiệm cầm đồ, nhướn đôi lông mày mảnh như lá liễu.

Tên chủ tiệm cầm đồ lập tức nhớ lại căn dặn của nàng ta, rành rọt nói:“Bẩm Đại vương, thảo dân có một tiệm cầm đồ ở chợ phiên, sáng nay đứa con gái này có mang theo một số trang sức quý giá đến tiệm của thảo dân cầm đổi lấy ngân phiếu và bạc.

Thảo dân thấy bộ dạng nó lấm la lấm lét, lại thấp thỏm nhìn ngó xung quanh nên cũng e dè không muốn giao dịch.

Thế nhưng thấy mấy món đồ này tinh xảo trân quý, thảo dân không kiềm được nên mới đổi cho nó.


Không ngờ, nó thực sự ăn cắp nữ trang của Trắc vương phi đem cầm.”“Ngươi nói dối!” Mạc Lưu Ly lập tức phân trần.

“Đại vương, hắn ta nói dối!”Trịnh Hàn giơ bàn tay lên, ra hiệu cho Mạc Lưu Ly im lặng.

Hắn ngáp một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên chủ tiệm cầm đồ đang quỳ mọp dưới đất.

Hắn không nhanh không chậm hỏi gã:“Ngươi đã gặp qua Vương phi sao?”.