Ai ngờ không có y quán nào trong trấn dám tiếp nhận chữa trị cho người đã bước nửa đường vào quỷ môn quan, nàng lại không thể đem người ném trên phố lớn, đành phải cứu ngựa chết thành ngựa sống, cõng người về nhà, mời đại thúc bên nhà lúc trước có làm bác sĩ thú y vài chục năm hiện đã đổi sang làm nghề thợ mộc thử chữa trị.

Chữa như thế nào, Phàn Trường Ngọc không rõ ràng, chẳng qua trước mắt vẫn chưa tắt thở.

Đơn thuốc này cũng do đại thúc nhà bên cạnh đưa cho.

Phàn Trường Ngọc nắm chắc đơn thuốc quay về nhà.


Ngôi nhà của Phàn gia tọa lạc tại một mảnh đất trong ngõ ở phía tây của trấn, nhà kề nhà, rất là đông đúc.

Trong ngõ nhỏ âm u ẩm ướt, chân tường mọc đầy rêu xanh, nhà cửa hai bên ngõ đều rất cũ kỹ, tường loang lổ xám xịt, gỗ của các cửa sổ đều cũ kỹ xiêu vẹo, tỏa ra một cỗ hương vị mục nát.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, Phàn Trường Ngọc vừa đi đến cửa ngõ, đối diện đã đụng mặt với mẫu tử Tống gia.

Trên người cả hai đều là xiêm y mùa đông mới may, chất liệu vô cùng tốt, trên lỗ tai Tống mẫu còn đeo khuyên tai bằng vàng, sắc mặt cũng không còn khắc khổ như trước, có thêm vài phần khí chất.


Sau khi Tống Nghiễn thi đậu cử nhân, thân hào nông thôn và các phú thương đều cho bạc cho nhà, Tống gia hiện tại rất phong quang.

Người ta thường nói, người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên cương, Tống Nghiễn một thân trường sam dài màu xanh mỏ quạ thêu hoa văn lá trúc văn trường sam, đầy vẻ thư sinh, tao nhã bức người, cũng còn tồi tàn như trước, rất có khí chất của một công tử cao quý.

Phàn Trường Ngọc mới ở nhà Trần gia mổ lợn trở về, lưng nàng còn đang cõng túi đựng dao mổ lợn, chiếc áo choàng cũ và dính đầy vết máu do khi mổ lợn bắn tung tóe, một tay cầm theo gói thuốc, một tay mang theo thùng gỗ đựng lòng lợn, thật sự trông có chút chật vật.

Tống mẫu bất động thanh sắc tránh sang một bên, còn giơ tay cầm khăn lụa phẩy phẩy trước mũi, trên tay cũng có đeo nhẫn vàng.

.