Chương 27
Hôm sau, tôi vừa mới tới, Út Thêm hỏi liền:
- Hôm qua anh làm gì vậy ?
- Làm gì đâu ?
- Tại sao đang nói chuyện với Út anh bỏ đi một mạch vậy ?
Tôi cười giả lả:
- Tại tôi sực nhớ có chuyện phải về.
Út Thêm chớp mắt:
- Anh làm Út sợ hết hồn.
Tôi lại cười. Thực ra, hôm qua chính tôi mới là người sợ hết hồn. Tin nó sắp lấy chồng đã làm tôi thao thức suốt đêm. Nhưng sau một hồi trằn trọc suy nghĩ, tôi dần dần bình tĩnh trở lại. Và tôi bắt đầu nghi ngờ những gì Út Thêm nói. Nếu tôi hỏi đùa về chuyện chồng con để tìm cách bày tỏ tình cảm với nó thì tại sao nó lại không nói đùa về chuyện lấy chồng để thăm dò phản ứng của tôi. Ừ, biết đâu được. Út Thêm đã mười sáu tuổi rồi, lẽ nào nó lại ngốc nghếch đến mức không hiểu được lòng tôi. Có khi nó đã biết tỏng bụng dạ tôi nhưng cứ giả bộ ngờ nghệch để khó dễ tôi đó thôi. Những ý tưởng rạng rỡ và mới mẻ đó mỗi lúc mỗi thắp sáng đầu óc mê muội của tôi và khiến lòng tôi vô cùng ấm áp. Và cuối cùng chúng đã giúp tôi đi vào giấc ngủ trễ tràng nhưng thanh thản và đầy những cơn mơ đẹp.
Chính vì những lẽ đó mà trên đường xuống xóm Miễu chiều nay, tôi đã đi trên đôi chân nhảy nhót và mồm không ngừng huýt sáo, hệt như bọn chim sâu nhiều chuyện trong vườn ông Tư Thiết. Và khi Út Thêm trách tôi về hành động đường đột hôm qua, tôi đã nhe răng cười hoan hỉ, lòng bay biến hết giận hờn.

Hôm nay là ngày đầu tập viết. Tôi đem theo một cây viết chì mới cho Út Thêm. Cây viết hôm trước giao cho thằng Dư.
Tôi viết một hàng chữ mẫu dọc ngoài lề trên hai cuốn tập Dế cho dạo nọ, rồi phân cho hai chị em mỗi người một cuốn, bắt viết theo.
Trong khi hai chị em Út Thêm ngồi bặm môi hí hoáy từng nét chữ, tôi lặng lẽ nhìn ra sân nắng, đầu loay hoay nghĩ đến những ngày sắp tới. Những ngày sắp tới tôi phải nói gì với Út Thêm đây. Sau bước thăm dò ban đầu đầy mạo hiểm, tôi sẽ còn phải đi những bước vòng vo nào nữa. Dù sao, mùa hè cũng sắp kết thúc rồi. Trước khi rời làng Hà Xuyên, tôi rất muốn biết tình cảm của Út Thêm đối với tôi để ít ra khi trở về thành phố tôi còn nghĩ đến ngày quay lại.
Tôi nghĩ, nghĩ mãi, mà chẳng tìm ra một mưu chước nào. Chẳng biết làm sao, đợi cho Út Thêm chạy xuống bếp đun nước, tôi quay sang "điều tra" thằng Dư:
- Dư nè!
- Dạ.
- Chị Út Thêm ấy mà!
- Dạ.
Tôi ngập ngừng:
- Chỉ có hay nói gì... về anh không?
- Có! - Dư gật đầu - Chỉ khen anh hoài!
Tôi nín thở:
- Khen sao ?
- Chỉ khen anh tốt bụng.
- Vậy thôi hả ?
- Còn nữa. Chỉ khen anh dạy dễ hiểu.
Dư làm tôi thất vọng quá chừng. Tôi nhìn nó, phấp phỏng:
- Chỉ còn khen gì nữa không?

Dư nhíu mày một thoáng. Rồi reo lên:
- Chỉ còn khen anh hiền và vui tính.
Vừa nói, Dư vừa hớn hở nhìn tôi. Chắc nó nghĩ những thông báo của nó hẳn khiến tôi sướng mê tơi. Nó đâu có biết những lời khen của chị nó chỉ làm tôi ngán ngẩm. Chị nó khen tôi "vui" tôi càng buồn nẫu ruột. Tôi đâu có chờ đợi những điều đó. Điều tôi nôn nao mong ngóng đã không thèm tới. Nó trốn tôi. Nó nấp ở đâu trong lòng Út, hả Út?
Bất giác tôi nhớ đến điều Út Thêm nói hôm qua. Nếu quả thật Út Thêm sắp lấy chồng, hẳn thằng Dư phải biết.
- Dư nè! - Tôi hắng giọng - Có phải tết này, chị Út Thêm sẽ đi lấy chồng không?
- Dạ.
Tôi giật thót:
- Em nói sao ? Út Thêm lấy chồng thật à?
- Dạ.
Tôi hỏi mà nghe cổ họng khô đắng:
- Chỉ lấy ai vậy ?
- Lấy anh Thoảng.

Tôi kêu lên:
- Anh Thoảng nào ?
- Thì anh Thoảng chứ anh Thoảng nào! Anh Thoảng ở trước nhà ông Hai Đởm đó.
Trời đất, hóa ra Út Thêm sắp lấy anh Thoảng! Tôi không bao giờ ngờ người chồng tương lai của Út Thêm lại là ông thầy dạy võ yêu quí của tôi. Sao trước nay tôi chẳng hề nghe anh Thoảng nhắc tới chuyện này ? Trong lòng tôi bỗng chốc dậy lên bao cảm giác khác nhau. Anh Thoảng hiền hòa, chất phác, lại thương tôi như em. Môn võ gia truyền của anh, anh chẳng dạy cho ai, kể cả thằng Dư em vợ tương lai, vậy mà anh tận tâm truyền thụ cho tôi bởi anh thương tôi gầy gò ốm yếu.
Anh Thoảng tốt là thế, đáng yêu là thế, ai ngờ trong phút chốc anh trở thành người bóp chết những ước mơ của tôi. Nhưng dù sao, tôi chẳng dám giận anh Thoảng, cũng chẳng dám trách Út Thêm. Tôi chỉ buồn cho tôi. Giọng rầu rĩ, tôi hỏi Dư:
- Chị Út Thêm ở xóm Miễu, anh Thoảng ở xóm ngoài, làm sao quen nhau được?
Dư chẳng biết nỗi khổ tâm của tôi. Nó hăm hở giải thích:
- Chị Út Thêm và anh Thoảng không quen nhau nhưng hồi trước ba em và ba anh Thoảng chơi thân với nhau. Và ba em hứa gả chị Út Thêm cho anh Thoảng. Lẽ ra một, hai năm nữa mới làm đám cưới nhưng ba anh Thoảng bệnh hoài, do đó ổng giục phải cưới sớm, trước khi ổng mất.
Tin tức thằng Dư cung cấp đầy đủ đếm mức tôi chẳng còn gì để hỏi nữa. Như vậy là Út Thêm sắp lấy chồng thật rồi. Như vậy là Út Thêm không nói đùa. Út Thêm không biết đùa bao giờ. Nó luôn luôn là nó, trong sáng và hồn nhiên. Trong sáng và hồn nhiên cả trong chuyện lấy chồng. Chỉ có tôi là rắc rối. Mùa hè này tôi đã đánh mất sự thơ ngây của mình. Tôi chẳng còn hào hứng để bắn chim, tắm sông và chia phe ném đất. Đối với tôi, trong cuộc đời giờ chỉ còn lại hai "phe": một bên là anh Thoảng, Út Thêm và tất cả những người còn lại của làng Hà Xuyên mộc mạc, một bên là tôi đang bâng khuâng ngóng đợi buổi rời làng.