Lý Chiển ngồi thẫn thờ trên giường bệnh viện.

Cô chăm chú nhìn cổ tay của mình.

Thật sự không ngờ đến, cô dám làm chuyện như vậy.

Nếu… nếu mọi người không phát hiện ra, có lẽ cô… Vậy Nghị Hằng sẽ ra sao? Có thật anh sẽ day dứt đến suốt đời không? Giống như ba cô? Cô cảm thấy hối hận về hành động của mình.

Nhưng không hiểu sao, lúc ấy, cô lại… nghĩ quẫn.

Bác sĩ nói, cô có dấu hiệu của rối loạn lo âu toàn thể, cần phải cẩn trọng hơn.

Vì không biết tâm lý lúc nào sẽ bất thường, cho nên, bác sĩ yêu cầu phải có người thân bên cạnh hàng ngày.

Lý Chiển nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế dựa, cô thấy xót xa.

Cô đau lòng cho anh, vì cô mà anh phải lo lắng, chăm sóc, thậm chí là trông chừng cô.

Lý Chiển cúi mặt, không nhìn anh nữa.

Một cảm giác tội lỗi đang ngập tràn trong lòng Lý Chiển.
Nghị Hằng không bỏ sót bất cứ hành động, cử chỉ nào của người trên giường bệnh.

Cổ tay cô đã được băng lại, băng trắng trên đầu vẫn chưa tháo, … Cả người ốm yếu, xanh xao.

Chỉ cần một cơn gió thổi đến là có thể tan biến đi bất cứ lúc nào.

Anh thật đau lòng.

Mắt anh nhìn thẳng vào người trước mặt, vẻ mặt cực kì yêu thương, cực kì trân trọng, và cả xót xa, khổ sở.

Tất cả mọi chuyện xảy ra với cô đều liên quan đến anh.

Anh quá tin tưởng vào chính mình, cho rằng mình suy nghĩ đúng.

Anh luôn thấy cô mạnh mẽ, sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt.

Thế nhưng, anh lại không tính đến.

Lòng tin phải được bồi đắp, xây dựng dần dần.

Anh luôn im lặng, không hề nói mọi chuyện với Lý Chiển.

Chính vì anh không rõ ràng, khiến cô hoài nghi, lo lắng rồi tự hành hạ chính mình.
Anh không thể để cô một mình.

Anh đã giao lại công việc cho Nghị Minh, sau khi cô trở về, anh sẽ chuyển hẳn sang nhà cô.

Một mình Păn xê sẽ không thể chăm lo hết được.

Hơn nữa cô ấy còn có Thụy Khang, lại phải trông nom cửa hàng hoa.


Anh hối hận, anh sẽ không vì lí do nào khác để cô phải buồn, phải suy nghĩ, phải một mình.

Anh sẽ luôn rõ ràng mọi thứ với cô.

Anh đã bước vào được trái tim cô, thì anh phải biết trân quý.

Không phải điều gì cũng có cơ hội lần hai.

Mà anh đã hai lần tự mình bỏ lỡ.

Anh quyết định như thế.
Thấy cô có chút buồn bã, Nghị Hằng vội đứng lên, bước tới bên cạnh cô.

Anh ôm vai cô, thì thầm vào tai cô:
- Lại suy nghĩ vẩn vơ gì rồi phải không?
- … Anh...!có thấy… mệt mỏi với em không?
- Không có.
Nghị Hằng thấp giọng trả lời, cô vẫn rúc vào ngực anh.

Nghị Hằng nhẹ nhàng kéo cô ra, bắt cô nhìn anh:
- Nghe này, Mật Mật, em không sai gì cả.

Là lỗi của anh, anh không nói rõ ràng mọi chuyện với em.

Để em phải tự đoán rồi suy nghĩ vu vơ, để em phải khổ sở một mình.

Anh thật sự xin lỗi.
- …
Lý Chiển nhìn gương mặt quen thuộc của anh, râu đã mọc lổm chổm, bọng mắt cũng rõ ràng dưới mi mắt.

Người đàn ông luôn tươm tất, rạng rỡ, “hoa lá cành”, nay vì cô lại trở nên bết bát.

Anh thật sự yêu thương cô, chỉ do cô quá yếu đuối.

Anh phải chăng vô cùng đau lòng, khổ sở khi cô như thế này? Cô bật khóc.

Cô cúi người, muốn đem gương mặt đầy nước mắt giấu đi.

Nghị Hằng lại không cho, anh kiên quyết nâng cằm cô lên.

Hôn nhẹ lên mắt cô, anh thì thào:
- Mật Mật, là anh sai.

Là anh sai, anh không nên trở về mà không nói với em.

Là anh sai, anh không nên vì ân nghĩa mà quá quan tâm người khác rồi lại bỏ em một mình.

Anh và Kim Ngân không có gì cả, chỉ là chút ân tình ngày cũ mà thôi.
Nước mắt vẫn rơi, Lý Chiển vẫn không ngừng khóc.

Đôi môi cô mím chặt, cố gắng không để tiếng nấc bật ra ngoài, người cô càng ngày càng run lên.


Nghị Hằng vội ôm chặt cô vào lòng, anh vỗ về:
- Không sao rồi, em sẽ tha lỗi cho anh, đúng không? Mật Mật? Khi anh nhìn thấy em… lúc đó… anh...
Lý Chiển nín khóc, cô cảm nhận người đàn ông ôm cô đang run rẩy.

Nghị Hằng không nói nữa, anh bỏ dở nửa chừng.

Anh không dám nói, cũng không dám nghĩ.

Cảnh tượng đó, hình ảnh đó, Mật Mật của anh, nước chảy, máu chảy… Thật đỏ gắt, thật chói mắt, thật đau đớn, thật bi thương.
Màu sắc ấy khiến anh cảm thấy khủng hoảng.

Anh đã mang vứt hết tất cả đồ dùng của mình có màu sắc ấy.

Anh sợ, anh ám ảnh.

Cứ nhìn thấy màu đỏ, là anh lại nghĩ đến ngày hôm đó.

Mật Mật của anh.

Cô gái vui vẻ, hoạt bát, cười rạng rỡ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh đến lạnh lẽo, gương mặt tái ngắt, máu chảy thấm hết vào áo, đỏ rực khắp cả phòng tắm… Nghị Hằng lắc lắc đầu:
- Đừng, đừng như thế.

Mật Mật, không được bỏ đi, không được bỏ anh.

Dù thế nào cũng không được, được không? Mật Mật?”.
Lý Chiển bình tĩnh hơn khi nghe những lời anh nói.

Cô không còn thấy mình vô dụng, đáng ghét.

Cô vươn tay mình ra sau ôm lấy anh, vuốt ve lưng anh.

Người đàn ông này, cô đã yêu thật sâu đậm.

Và người đàn ông này cũng yêu cô sâu đậm.

Chỉ có thế, anh mới tỏ ra yếu đuối trước cô, chỉ với một mình cô.
Một lúc sau, Lý Chiển cựa quậy, cô muốn ngồi dậy nhưng không thể.

Cô đành ngước lên nhìn anh.

Mắt anh đỏ oạch, đôi chân mày rậm vẫn còn chau lại.

Cô đưa tay ấn ấn vào giữa mi tâm của anh:
- Em không sao nữa rồi.

Em đã hiểu, em muốn …
- Không, anh không đồng ý.

Mật Mật anh không đồng ý.


Anh không cho, không cho …
Lý Chiển ngơ ngác, cô có nói gì đâu, anh đồng ý hay không đồng ý là chuyện gì chứ? Nghị Hằng vẫn lắc đầu, anh vẫn ôm eo cô, không buông ra, người vẫn vùi vào lòng cô.

Lý Chiển định giải thích thì Nghị Hằng lại lên tiếng:
- Khi nào em suy nghĩ, lo lắng điều gì, em nói cho anh biết được không? Mật Mật? Cứ hỏi anh, chất vấn anh, thậm chí chửi anh, đánh anh cũng được, đừng im lặng nữa Mật Mật?
- Ừm, được.
- Em đồng ý?
- Ừ.
Lý Chiển gật đầu trả lời rồi cô nhìn anh, hỏi:
- Vậy anh có thể cho em biết, anh đang lo lắng gì không? Anh không muốn đồng ý chuyện gì?
… Nghị Hằng im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng:
- Hôm đó, anh thấy em trò chuyện rất vui vẻ, lại còn cười rất sảng khoái với vị cảnh sát kia, anh… không thích…
- …
Lý Chiển định giải thích thì anh nói nhanh:
- Anh biết anh suy nghĩ sai lầm … nhưng anh tủi thân, vì em từ lúc tỉnh lại vẫn không nói chuyện với anh…
- Vậy anh không đồng ý chuyện gì?
- Anh … sợ nghe em nói…
- ?
- Sợ em từ chối anh.

Sợ em nói rằng, em không cần anh… không muốn anh ở bên cạnh em nữa…
- ???
Cô nói như thế khi nào? Lý Chiển trầm ngâm nhìn anh.

Nghị Hằng lại nói:
- Mật Mật, anh thật sự xin lỗi.

Hôm trở về, anh chỉ muốn gây bất ngờ cho em, ai ngờ bị em bắt gặp trước, lại còn hiểu lầm…
- Cũng do em quá đa nghi, em…
- Không phải, là anh không suy nghĩ thấu đáo, anh nên kể mọi chuyện về Kim Ngân với em…
- Ừm.
- Vậy… em… đừng suy nghĩ sai về anh nữa, được không? Mật Mật?
- Ừm.
- Vậy em bỏ qua, tha thứ?
- Ừm.
- Em có thể nói nhiều hơn một chút không? Cười với anh chẳng hạn, anh là...
- Em không biết nói gì.
- Vậy hành động cũng được.

Em có thể biểu hiện rõ ràng hơn không?
- …
Nghị Hằng đưa gương mặt của mình đến gần cô một chút, mắt anh nhìn cô dịu dàng, đầy xót xa và cả yêu thương nữa.

Lý Chiển mỉm cười, trừng anh một cái, rồi cô cũng đưa môi mình tới, hôn lên môi anh.
Tha thứ, tha thứ cho anh và cho em nữa.
Hoài nghi sẽ giết chính mình trước khi giết chết tình yêu.
Lý Chiển nằm mãi trên giường bệnh, cô cảm thấy người càng mệt đi, đành bước xuống muốn đi lại một lúc.

Vừa nhổm dậy, người bên cạnh đã níu lấy:
- Em muốn đi đâu?
- Ừm, em đi tới lui trong phòng thôi.
Cô nhìn Nghị Hằng với bộ mặt như đang trông trẻ của anh, mỉm cười.

Nghị Hằng mới chịu buông tay cô ra.

Anh cũng ngồi dậy, sau đó bước vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Lý Chiển bước tới bên cửa sổ, kéo ghế lại, ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ được một lúc, cô lại ngẩn người.

Người bên dưới kia không phải là Ái Văn sao? Sao cô ấy lại ở đây, còn nữa, người đàn ông kéo tay cô ấy là ai? Sao cô thấy quen quen nhỉ?
Nghị Hằng bước ra ngoài thấy vẻ mặt khó hiểu của Lý Chiển, anh nhanh chóng bước lại bên cô:

- Sao thế?
- Anh nhìn xem người đàn ông đó là …?
- Đàm Thành, bạn anh? Sao thế?
- Anh ta đang kéo kéo với người con gái kia?
- Hửm?
- Đó là bạn em.

Người con gái kia là Ái Văn, là bạn em.

Sao anh ta thô lỗ thế?
Lý Chiển suýt nữa nhảy cẫng lên.

Nghị Hằng liền túm lấy cô, chau mày:
- Em còn đang bệnh.
- Em hết bệnh rồi.
- Em chắc chắn? Anh nhìn lên đầu cô, rồi liếc xuống tay cô đầy ẩn ý.
- …
Lý Chiển ngậm miệng nhưng sau đó, cô liền la lên khiến anh giật cả mình:
- Nhưng đó là bạn em.

Anh ta dám bắt nạt bạn em, em sẽ cho anh ta một cước.

Dù anh ta có là bạn anh đi nữa, cả anh em còn…
- Sao? Cả anh còn sao nào?
Nghị Hằng lại dở trò.

Từ lúc cô khỏe hơn, hiểu lầm giữa hai người được giải thích rõ ràng, thì anh lúc nào cũng muốn trên chọc cô.

Anh vươn tay ôm eo cô, kéo cô sát vào mình.

Anh cố tình để hơi thở mình phả vào mặt cô.

Nhìn cô cố gắng gồng mình cam chịu, anh bỗng muốn cười.

Mật Mật thật dễ thương:
- Sao không nói nữa?
Lý Chiển nhìn anh, cô hết muốn nói rồi.

Lúc anh nói chuyện, đôi môi khép mở khép mở trước mắt cô, thật lôi cuốn sự chút ý của cô.

Đây là dụ dỗ sao? Cô tự mình đưa môi tới, mổ một cái thật nhanh vào đôi môi anh, cô nháy mắt:
- Thế nào? Em thích.
Nghị Hằng cong cong khóe miệng:
- Anh cũng thích.
Lời vừa thốt ra, anh đã cúi xuống ngậm lấy môi cô.

Cùng với cô tận hưởng giây phút ngọt ngào sao những ngày đầy giông bão.
Lý Chiển mải mê với việc tận hưởng nụ hôn đầy yêu thương của Nghị Hằng, mà quên mất người bạn Ái Văn của cô đang rối rắm với anh chàng "bạch tuộc" Đàm Thành kia.
Sau cơn mưa, trời sẽ sáng? Không chắc lắm.

Nhưng, sau những đau khổ, người ta biết quý trọng thêm nhau, biết tranh thủ những giây phút bên nhau, càng biết yêu thương nhau hơn.
Những khi cô đơn nhất, yếu đuối nhất, ai sẽ quan tâm bạn nhất, yêu thương bạn nhất?
Những khi cô đơn nhất, yếu đuối nhất, ai sẽ là người làm cho bạn nhớ đến đầu tiên?
Đó có phải là người bạn mong chờ, được họ yêu thương?
Đó có phải là người bạn hi vọng, được họ che chở?
Đó có phải là người bạn tin tưởng, họ sẽ theo bạn suốt con đường dài phía trước, dẫu biết là đầy khó khăn, cạm bẫy?
Có lúc, sau cơn mưa, trời tiếp tục bão.

Nhưng, khi người ta có niềm tin vào người ta yêu thương, thì, sau cơn mưa, trời không những sáng rõ, mà còn có hẳn cầu vồng, rực rỡ ở phía xa..