Thẩm Cảnh Nhiên ngồi xuống, chậm rãi ngẩng đầu, đạm giọng nói.


"Hình như chị chưa từng nói em đã làm sai chuyện gì?"


Sau đó tiếp tục sửa sang lại tài liệu nằm lộn xộn trên bàn.


"Vậy tại sao đột nhiên chị lại không để ý tới em!"


Lâm Thu Đồng ủy khuất nói lớn.


"Là Quan Tư Thành muốn em qua Kiến Nghiệp, có phải ý muốn của chính em đâu, tại sao chị lại lờ em đi vậy?"


Trước cơn giận của Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên giống như không thấy gì vậy, đợi rốt cuộc dọn dẹp bàn xong, cô mới đứng dậy, mặt đối mặt mắt chạm mắt với Lâm Thu Đồng, bình tĩnh nói.


"Thu Đồng, em làm đơn thôi việc đi, sau này em có làm gì, chị cũng sẽ không hỏi tới."


"Chị rốt cuộc là sao!"


Lâm Thu Đồng chống tay trên bàn bất giác ghì sức. Thẩm Cảnh Nhiên hơi ngửa đầu, có thể nhìn rõ biểu cảm nghiến răng nghiến lợi của Lâm Thu Đồng, nhưng vẫn lãnh đạm nói.


"Chị nói rất rõ rồi cơ mà?"


"Không quan tâm! Thẩm Cảnh Nhiên! Chị toàn đi lòng vòng! Rốt cuộc sâu thẳm trong lòng chị muốn điều gì, nói thẳng ra đi!"


Lâm Thu Đồng siết chặt nắm đấm hung hăng đập lên bàn, Thẩm Cảnh Nhiên vẫn mặt không đổi sắc. So với cơn giận ngút trời của Lâm Thu Đồng, cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, nghiêng người tới, khóa chặt hai con ngươi Lâm Thu Đồng, nói với giọng ôn tồn.


"Sau này hai ta đừng gặp lại nữa, đây chính là điều chị mong muốn."


Đừng... gặp lại nhau? Trong nháy mắt Lâm Thu Đồng sững sờ, ngay cả biểu cảm cũng vì những lời này mà đông cứng, con ngươi đang tập trung cũng bắt đầu tan rã, gương mặt Thẩm Cảnh Nhiên trở nên mơ hồ. Hai tay đang siết chặt của Lâm Thu Đồng cũng xụi đi như bỗng bị mất hết sức lực, bàn tay đông cứng run rẩy giữa không trung cuối cùng giơ lên đỡ lấy trán, đôi môi vì bị cắn quá mạnh mà trở nên đỏ thẳm, thân thể loạng choạng, lui về sau vài bước... đôi mắt không còn dũng khí để tiếp tục nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đứng sau chiếc bàn kia, phải chăng ánh nhìn của một người cũng có gai, chứ không, tại sao ngay lúc này trái tim cô lại đau đớn thế này?


Lâm Thu Đồng chạy trốn, cô sợ một giây tiếp theo, Thẩm Cảnh Nhiên sẽ nói lời càng tuyệt tình. Lâm Thu Đồng lao nhanh ra con lộ, hòa vào dòng người đông đúc, đã lâu lắm cảm giác cô độc mới lại bủa vây lấy, lại thêm một người, cô lại bị ruồng bỏ rồi, rõ ràng cô đâu làm gì sai. Lâm Thu Đồng như người vô đích lững thững đứng giữa phố, từ trên xuống dưới như một người mất hồn, chỉ cần vừa nhớ lại câu nói kia, thân thể sẽ lại bị đánh một đòn nghiêm trọng. Tại sao Thẩm Cảnh Nhiên có thể dễ dàng nói đừng gặp lại nhau, trong mắt chị ấy không hề tồn tại một chút không đành nào khi nói câu ấy... trái tim Lâm Thu Đồng đau đến mức không chịu nổi, từ đầu đến cuối, chỉ có mình cô là tự đa tình sao?


Kể từ cái ngày mẹ bỏ cô đi, Lâm Thu Đồng không còn biết khóc, những lúc khó chịu dù đến mức nào ngực cũng chỉ thấy đau nhói, toàn thân vô lực, nhưng giờ phút này, trong mắt cô hình như có nước. Lâm Thu Đồng đưa tay sờ lên, nhưng nước mắt vẫn không chảy xuống, chỉ vờn quanh khóe mắt mà thôi, vậy ra trước kia không khóc được là do cơn đau chưa đủ, mà lần này là đau thật. Thẩm Cảnh Nhiên, chị quả thật làm em rất đau đớn, trước giờ chỉ biết làm chị ấy đau lòng, bây giờ tới lượt chị ấy.


Lâm Thu Đồng về đến nhà, không mở đèn không ăn cơm cũng không đi tắm, làm ổ trên salon đến lúc thiếp đi. Nửa đêm, Lâm Thu Đồng chợt tỉnh giấc, trong đầu chỉ tồn tại suy nghĩ, cô vẫn chưa đi chợ! Ngày mai cơm trưa phải làm sao? Lâm Thu Đồng nhìn đồng hồ, giờ này không còn chỗ nào bán nữa, chỉ đành để sáng mai dậy sớm đi mua. Lúc tờ mờ sáng, Lâm Thu Đồng đi chợ rau cải, ở đó bán rau rất rẻ, mở cửa cũng rất sớm. Lâm Thu Đồng mua đồ về làm xong mới nhớ, ah, hôm qua nấu nhưng Thẩm Cảnh Nhiên không ăn, hộp đựng hẳn vẫn còn ở phòng làm việc, haha, lại quên mang về. Lâm Thu Đồng đứng thất thần nhìn đồ ăn đã nấu xong, lặng lẽ lấy trong tủ hộp đựng mới, cho tất cả vào hộp, hôm qua, chắc chắn chỉ là một cơn ác mộng.


Nhất định là ác mộng, chỉ là, cô chưa tỉnh khỏi cơn ác mộng mà thôi, lúc Lâm Thu Đồng đến phòng làm việc đã trễ, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên vẫn không có mặt trong phòng. Lâm Thu Đồng chạy đi hỏi Khang Mạc mới biết, Thẩm Cảnh Nhiên sáng sớm nay đã lên máy bay, khi nào về, chuyện này ai cũng không có quyền hỏi. Lúc Lâm Thu Đồng trở lại phòng làm việc, Khang Mạc cũng đi theo để tiếp tục bàn giao, Lâm Thu Đồng ngước mắt nhìn Khang Mạc, là cái nhìn ác liệt, Khang Mạc không được tự nhiên mỉm cười, nói.


"Nếu em không có tâm trạng, thì bàn giao lại những việc cần thiết thôi, còn lại để sau cũng được."


Lâm Thu Đồng không còn đi làm, suốt cả ngày cô ngồi trong quán cafe đối diện Cảnh Trí, ánh mắt chưa từng dời đi, bóng người mà cô mong mỏi cũng không xuất hiện. Ba ngày trôi qua, Quan Tư Thành gần như muốn gọi nát di động Lâm Thu Đồng, cho đến lần thứ n Lâm Thu Đồng từ chối hắn, thì trong đầu cô bỗng lóe lên suy nghĩ, tất cả những chuyện này, có phải đều do Quan Tư Thành gây nên, là hắn đã bức ép Thẩm Cảnh Nhiên làm vậy?


Nếu là vậy, Lâm Thu Đồng cô sẽ không ngồi chờ chết, cô đón xe về thẳng nhà, Quan Tư Thành vẫn chưa về, Triệu tỷ đang dọn cơm tối. Lâm Thu Đồng vào bếp nói với Triệu tỷ.


"Triệu tỷ, hôm nay không cần nấu cơm tối, dì về trước nhé!"


Lâm Thu Đồng không muốn có người ngoài, cô đã không còn kiên nhẫn ngồi đợi, phải lập tức làm rõ chuyện này với Quan Tư Thành.


Lúc Quan Tư Thành về nhà, Lâm Thu Đồng đang ngồi trong phòng khách, đầu cúi thấp, thân thể không động đậy, như một pho tượng người vậy, chỉ là quanh thân đều toát lên sát khí.


"Đồng Đồng, cuối cùng con cũng về nhà, mấy ngày nay ba lo cho con lắm biết không, điện thoại không nghe, cũng không đi làm, rốt cuộc con đang làm gì vậy?"


Quan Tư Thành tận lực điều chỉnh tông giọng, nhưng nghe qua vẫn chẳng có mấy thân thiện.


"Quan Tư Thành, tôi có chuyện muốn hỏi ba, ba có thể trả lời tôi thật lòng không?"


Lâm Thu Đồng vẫn cúi đầu như cũ, tay siết chặt cũng buông xuôi dọc hai bên người, Quan Tư Thành ngồi đối diện cô.


"Con nói đi."


"Có phải... ba đã cưỡng ép Thẩm Cảnh Nhiên?"


Lâm Thu Đồng ngẩng đầu lên, ánh mắt hừng hực ngọn lửa trừng Quan Tư Thành.


"Ba đang thao túng tất cả những chuyện này, muốn tôi rời Cảnh Trí, sợ tôi không làm theo, nên ba cưỡng ép Thẩm Cảnh Nhiên?"


Quan Tư Thành nghe thấy những lời này, đột nhiên bật cười rất lớn, có chút không thể tưởng tượng nói.


"Con lấy đâu ra kết luận này vậy?"


Quan Tư Thành vừa nói vừa lắc đầu.


"Sợ rằng đây là câu chuyện buồn cười nhất mà ba từng nghe thấy trong đời, con cảm thấy ba có thể cưỡng ép Thẩm Cảnh Nhiên?"


"Ba thật sự không cưỡng ép chị ấy?"


Lâm Thu Đồng thấy Quan Tư Thành không giống nói đối, quả thật, Thẩm Cảnh Nhiên dù ôn nhu, nhưng tính cách bên trong lại khá vượt trội, mình cũng không phải chưa từng được thấy. Quan Tư Thành quan sát đánh giá Lâm Thu Đồng, trầm thấp nói.


"Cô ta là người có tính chủ đích rất mạnh, vì để đạt được mục đích sẽ không chừa bất kỳ thủ đoạn."


Lâm Thu Đồng vẫn ung dung, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Quan Tư Thành, muốn nhìn ra dấu vết lộ liễu của hắn.


"Ở trong mắt ba, Thẩm Cảnh Nhiên là người như vậy?"


Lâm Thu Đồng nghĩ trong đầu: Chính ông cũng có tốt lành gì, mà đi đánh giá Thẩm Cảnh Nhiên, chị ấy giở thủ đoạn bao giờ!


"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là, Đồng Đồng, con rất để ý Thẩm Cảnh Nhiên sao?"


Quan Tư Thành không biết từ bao giờ, nhưng mỗi lần nói chuyện Thẩm Cảnh Nhiên với Lâm Thu Đồng con bé luôn gọi cả họ lẫn tên, chứ không gọi dì Thẩm, hay là Cảnh Nhiên. Lâm Thu Đồng chưa từng nghĩ muốn làm thân, nhất là từ khi biết chuyện xấu xa của Quan Tư Thành.


"Đúng vậy, tôi rất thích chị ấy, muốn mãi mãi ở lại Cảnh Trí làm thư ký cho chị ấy, cho nên ba đừng lại nhắc tới việc muốn tôi qua Kiến Nghiệp."


Sắc mặt Quan Tư Thành bỗng trở nên âm trầm, sợ Lâm Thu Đồng nhìn ra, hắn quay lưng lại, không lạnh không nóng nhắc lại.


"Con đã phải lòng Thẩm Cảnh Nhiên?"


"Đúng vậy."


Lâm Thu Đồng không kiêu căng không siểm nịnh trả lời, Quan Tư Thành bỗng xoay đầu lại, hỏi.


"Cô ta có biết việc con thích cô ta?"


"Đây là chuyện của tôi, không cần chị ấy phải biết, tôi thích ai là quyền tự do của tôi, cũng như ba, ba cũng có quyền lợi thích một người, nhưng mà, một khi đã thích một người, không nên lại đi tổn thương một người khác."


Lâm Thu Đồng nghĩ tới Diệp Tu, nghĩ tới Quan Tư Thành, nghĩ tới Thẩm Cảnh Nhiên, quan hệ cả ba quả thật quá phức tạp.


"Tôi thật sự không nghĩ ra, rõ ràng ba không thương Thẩm Cảnh Nhiên, tại sao lại cưới chị ấy."


Lâm Thu Đồng tự lẩm bẩm, như đang độc thoại vậy. Quan Tư Thành lại nghe rõ mồn một, tức giận đến nỗi xém không áp chế được, rốt cuộc Thẩm Cảnh Nhiên đã nói gì đã làm gì với Đồng Đồng, có thể khiến nó u mê mất hết hồn vía như vậy, còn nói gì mà dạy dỗ thật tốt cho Đồng Đồng, Quan Tư Thành cảm thấy hắn đã sai lầm khi tin tưởng Thẩm Cảnh Nhiên. Thẩm Cảnh Nhiên lợi dụng hắn thì cũng thôi, bây giờ ngay cả con gái hắn cô ta cũng không buông tha, người phụ nữ này, dã tâm cũng lớn lắm. Đáng tiếc, hắn cũng đâu phải dễ chọc, hắn có cách nâng đỡ Thẩm Cảnh Nhiên để tập đoàn Cảnh Trí được lớn mạnh như hôm nay, đương nhiên cũng sẽ có cách hủy diệt nó.


"Đồng Đồng, con cảm thấy Thẩm Cảnh Nhiên đối xử con rất tốt?"


Quan Tư Thành xoay người về hướng Lâm Thu Đồng, thần sắc lại vô cùng ôn hòa.


"Nhưng con có từng nghĩ, đó là lòng tốt xuất phát từ nội tâm?"


Lâm Thu Đồng mơ hồ cảm thấy, tiếp theo Quan Tư Thành sẽ nói lời rất tổn thương, nhưng cô rất muốn nghe tiếp, cô muốn xem thử, Quan Tư Thành muốn cố gắng bức Thẩm Cảnh Nhiên thành bộ dạng xấu xa nào, Quan Tư Thành à, rốt cuộc ba còn có thể tồi tệ đến mức nào nữa?


"Ba vốn không định nói ra, nhưng, Thẩm Cảnh Nhiên là một quả bom nổ chậm, cô ta đối xử ba thế nào ba cũng có thể chấp nhận, nhưng ba không thể chấp nhận cô ta lợi dụng con để đạt được mục đích, còn con lại mơ mơ hồ hồ tưởng rằng Thẩm Cảnh Nhiên là thật lòng đối đãi, thậm chí tới mức khiến con phải đối nghịch ba."


Quan Tư Thành ung dung thong thả vừa nói, vừa tới cạnh Lâm Thu Đồng, đứng mặt đối mặt với cô, cố gắng khơi gợi ngọn lửa giận kiềm nén trong đôi mắt kia, bình tĩnh nói.


"Ba biết nói vậy, con sẽ cảm thấy ba chê trách cô ta, nhưng ba vẫn muốn đánh nát ảo tưởng của con, Thẩm Cảnh Nhiên trước giờ đối xử tốt với con, và bây giờ không còn thế nữa, đều chỉ muốn đạt được mục đích của mình mà thôi."


"Ba nói đối!"


Lâm Thu Đồng kích động hét lớn, cô không chịu được bất kỳ ai nói xấu về Thẩm Cảnh Nhiên, kể cả có là ba ruột của cô.


***


Còn nhớ ở chương trước, Quan Tư Thành gọi điện gấp cho Thẩm Cảnh Nhiên vào giờ cơm trưa, và suốt buổi chiều khi Thẩm Cảnh Nhiên trở về thì lại rất mệt mỏi, trước đó lại có người bí ẩn đã gởi ảnh Đồng và Nhiên bên nhau cho hắn, những chuyện xảy ra vào buổi chiều đó hẳn là nguyên nhân cho sự thay đổi đột ngột của Thẩm Cảnh Nhiên. Chính xác là chuyện gì, tất cả sẽ được từ từ phơi bày ra hết. Dù đã đang và sẽ làm gì thì động cơ sau cùng nhất của Thẩm Cảnh Nhiên vẫn chỉ là muốn ly hôn với Quan Tư Thành, hợp đồng hôn nhân đó tuy chỉ là thỏa thuận bằng miệng giữa đôi bên, nhưng giấy tờ kết hôn thì lại là hợp pháp đúng luật, cho nên Thẩm Cảnh Nhiên cũng phải có được giấy ly hôn hợp pháp và đúng luật, cho nên từ đó có thể thấy Quan Tư Thành đang nắm đằng cán. Đáng tiếc toàn bộ những chuyện này Lâm Thu Đồng không thể biết được cũng không thể nào mà đoán được nên vô tình cô bé cũng chịu nhiều đau khổ nhất, cơ mà không lâu nữa đâu, công quân sẽ đòi lại lợi ích của mình thôi, hợ hợ hợ, Nhiên à, chị tự cầu nhiều phúc đi *mặt nham hiểm*