"..."


Trán Thẩm Cảnh Nhiên hiện đầy hắc tuyến, lên giường cái gì... không nói hết câu được sao? Chỉ là Thẩm Cảnh Nhiên vẫn theo lời nằm xuống, nói.


"Em tốt nhất nằm yên đừng có lộn xộn, phải để mồ hôi ra thì mới chóng khỏe."


"Ưhm, nhưng mà nóng quá, em muốn cởi sạch."


Lâm Thu Đồng vẫn một bộ biểu cảm đầy nghiêm túc khi thảo luận về bệnh tình. Đầu Thẩm Cảnh Nhiên hiện lên thêm một hàng hắc tuyến khác, cởi gì mà cởi, lại còn cởi sạch... cô nhóc này lớn đầu rồi, cảm lạnh vào là tế bào mắc cỡ đều chết sạch, cũng không biết đỏ mặt.


"Không được cởi, cũng không được động đậy, ngoan ngoãn nằm yên, đến khi chị bảo thì phải đắp cho kín vào."


Tiếp xúc lâu, Thẩm Cảnh Nhiên càng phát hiện, Lâm Thu Đồng rất thiếu đòn, có những lúc dịu dàng cơ bản hoàn toàn không có tác dụng, phải mạnh bạo. Quả nhiên, Lâm Thu Đồng liền đàng hoàng, giống con nhộng đang vùi mình vậy, có lúc ngứa ngáy, thân thể sẽ lắc lư một cái. Thẩm Cảnh Nhiên ôn nhu nhìn, khóe miệng không nhịn được cong lên, tư thế này thật đáng yêu, haha!


Hồi lâu, Lâm Thu Đồng vẫn thành thật nằm đó, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ, Thẩm Cảnh Nhiên đưa tay sờ lên trán Lâm Thu Đồng, cảm giác nóng hổi và ướt át ập tới, rốt cuộc cũng bắt đầu toát mồ hôi, Thẩm Cảnh Nhiên xoa xoa lau qua vài cái. Lâm Thu Đồng uốn éo người, đặt đầu bên hông Thẩm Cảnh Nhiên dùng sức cọ cọ vài cái, lầm bầm.


"Khắp mình đều đau nhức."


"Lúc cảm sốt sẽ bị vậy, ra mồ hôi, ngủ một giấc là khỏe lại ngay."


Thẩm Cảnh Nhiên ôn nhu trả lời. Lâm Thu Đồng lại không đứng đắn, rúc rúc cái đầu nhè nhẹ cọ cọ lên người Thẩm Cảnh Nhiên, giống như đứa bé đang khát khao tình thương của mẹ vậy, nức nở nói.


"Không ngủ được... em rất nhớ mẹ..."


Thanh âm hơi run rẩy, Thẩm Cảnh Nhiên nghe thấy trong lòng cũng run lên theo.


"Lúc còn bé, mẹ luôn hôn trán mỗi khi em bị cảm lạnh, sau đó sẽ nói mọi cơn đau sẽ bay đi hết... nhưng về sau... không còn được vậy nữa."


Lâm Thu Đồng nói chuyện tương đối đáng thương.


"..."


Thẩm Cảnh Nhiên đang ôn nhu thì hơi khựng lại, trán hiện lên ba sọc hắc tuyến, trầm thấp nói.


"Cho nên, em muốn nói, chị cũng nên hôn lên trán em?"


"Không, không ạ."


Lâm Thu Đồng quay mặt đi nơi khác.


"Em không có ý đó."


"Chị thấy em chính là ý đó, em đang nhắc khéo, chị là mẹ kế, nên thích ứng với những chuyện mà mẹ kế nên làm."


Thẩm Cảnh Nhiên tức giận nói.


"Chị cảm thấy lúc còn bé em nhất định rất dính người."


Thẩm Cảnh Nhiên bất mãn, chỉ là, vẫn nhổm người dậy, chồm qua tay nắm lấy cằm Lâm Thu Đồng, còn bản thân thì nhẹ nhàng hôn lên trán em ấy.


Thân thể Lâm Thu Đồng thoáng chốc như bị lửa thiêu cháy, trợn mắt há hốc nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, dù cô chỉ mong Thẩm Cảnh Nhiên có thể hôn cô, nhưng sự thật cô không dám nghĩ, Thẩm Cảnh Nhiên sẽ thật sự làm vậy, hơn nữa người phụ nữ này, hình như còn mang biểu cảm lạnh lẽo, gương mặt không hề đỏ chút nào, tại sao mình thì lại cảm thấy như thiêu như đốt sau nụ hôn như thế!


"Được rồi, đừng quậy nữa, ngoan ngoãn nằm yên, em ra mồ hôi không ít đâu, để chị đi rót cho ly nước ấm."


Thẩm Cảnh Nhiên khó có được ôn nhu, dù sao cũng đang chăm người bệnh, cho nên tính nhẫn nại cũng tốt bất thường.


Nước bưng tới, Lâm Thu Đồng không chịu uống, trong người đang nóng hừng hực, sao còn uống được nước ấm. Thẩm Cảnh Nhiên dỗ dành cũng không ăn thua, Lâm Thu Đồng lúc này giống hệt đứa con nít thất thường không chịu nghe lời người lớn, Thẩm Cảnh Nhiên đã chạm tới ngưỡng, đúng là chiều chuộng sinh hư, Thẩm Cảnh Nhiên bưng nước lại.


"Lập tức uống cho chị, chị hết kiên nhẫn với em rồi đấy."


"Không uống không uống, hung dữ với người bệnh như vậy, thật vô nhân đạo."


Lâm Thu Đồng chỉ muốn đòi hôn, nhưng không biết nũng nịu bán manh vào lúc này, là không đúng lúc. Thẩm Cảnh Nhiên nắm lấy cằm Lâm Thu Đồng, hiếm khi hung hăng nghiêm khắc nói.


"Em có thấy người mẹ kế nào mà nhân đạo không, uống nhanh lên không thì bảo!"


Lâm Thu Đồng bị nắm cằm, tư thế ngửa mặt lên nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, trong chớp mắt, hàng lông mi khẽ run, một giọt nước lăn xuống, không phải nước mắt, mà là mồ hôi, nhưng giờ phút này, nhìn thể nào cũng giống sắp khóc tới nơi. Đôi chân mày nhíu chặt, mi tâm cũng nhăn lại, hai môi cắn chặt, như thể nếu buông môi ra, nước mắt sẽ liền chảy xuống, chống lại đôi mắt đen huyền đã thấm một tầng hơi nước kia, trái tim Thẩm Cảnh Nhiên, trong phút chốc bỗng mềm nhũn, muốn tiếp tục nổi giận cũng không thể.


"Thôi, ngoan đi, em phải uống nước thì mới khỏi bệnh được, em không khỏe lại, không có ai nấu cho chị ăn, trưa nay chị đâu đã ăn gì, buổi tối còn phải lo chăm cho em, chưa có lấy hột cơm vô bụng, giờ thấy hơi đau dạ dày rồi."


Thẩm Cảnh Nhiên cũng không hiểu vì sao mình lại chuyển đề tài sang bản thân, nhưng cô mơ hồ cảm thấy, nếu làm vậy, Lâm Thu Đồng sẽ đi vào khuôn khổ.


Lâm Thu Đồng chẳng những đi vào khuôn khổ, mà còn lấy tạp dề mặc vào, vào bếp nấu cơm cho Thẩm Cảnh Nhiên. Thẩm Cảnh Nhiên có lôi kéo cỡ nào cũng vô dụng, bữa ăn khuya, cả hai đều ráng chống giữ, có điều cũng chỉ có món cơm chiên. Có vài thứ đã và đang lặng lẽ thay đổi, đến khi phát hiện, thì bản thân sớm đã bị chúng quấn chặt không thể giãy giụa, không thể thoát ra cũng không thể chặt đứt, ở phía đầu còn lại, cũng đang buộc chặt lấy, nhưng người ấy là ai?


Dưới sự cưỡng ép phải trùm kín mít cho ra mồ hôi của Thẩm Cảnh Nhiên bệnh cảm của Lâm Thu Đồng đã đỡ hơn rất nhiều, mọi chuyện nhìn như có vẻ đang rất tốt đẹp. Lúc hai mắt Lâm Thu Đồng chạm đến Thẩm Cảnh Nhiên, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều mỉm cười vui vẻ, trong lòng Thẩm Cảnh Nhiên cảm thấy một cảm giác ấm áp khác lạ, đứa nhỏ này lúc cười lên, thật mê người.


Lần đi công tác này của Quan Tư Thành hết một tháng trời, ngày trở về, hắn gọi cho Lâm Thu Đồng báo ba đã về, cùng ăn một bữa cơm với nhau, Lâm Thu Đồng đồng ý. Thẩm Cảnh Nhiên về hơi trễ, nhưng cũng không trễ lắm, dù gì Quan Tư Thành cũng muốn một bữa cơm đoàn viên, cô vẫn là phối hợp một chút.


Bữa cơm vốn nên hài hòa, nhưng đều bị động tác gắp thức ăn cho Thẩm Cảnh Nhiên mấy lần của Lâm Thu Đồng tác động, Quan Tư Thành không kềm được trái tim như bị treo lên, ngoài miệng thì nói không có gì, nhưng lại quan sát rất tỉ mỉ. Đáng tiếc, Quan Tư Thành còn chưa kịp quan sát được gì, thì di động Thẩm Cảnh Nhiên đã reo lên, cô trở về phòng nghe máy xong lúc bước ra, thấy cũng không có thần sắc gì đặc biệt, Lâm Thu Đồng đã ăn xong, chẳng là vẫn ngồi đó không chịu về phòng.


"Công việc của ba thuận lợi không?"


Lâm Thu Đồng đột nhiên hỏi, Quan Tư Thành bất ngờ, con gái cũng biết quan tâm đến hắn.


"Ừm, rất thuận lợi."


"À, vậy thì tốt."


Lâm Thu Đồng trả lời, thoáng nhìn qua chén Thẩm Cảnh Nhiên còn dư lại ít cơm, cười hỏi.


"Có phải dì lại không ăn hết?"


Lâm Thu Đồng vừa định với tay lấy cái chén Thẩm Cảnh Nhiên, thì di động vang lên tin nhắn, màn hình sáng lên, là của Diệp Tu, nhắn: Rất muốn có thể nhặt được huy hiệu mặt cười của em lần nữa, như vậy, có thể lại được hẹn gặp em!


Người phụ nữ này, không có gì tự nhiên lại đi gửi mình tin nhắn như vậy là sao? Cô ta cũng chịu đựng không ít công kích trả đũa của mình, tại sao còn chủ động dâng tới cửa như vậy! Những người khiến Thẩm Cảnh Nhiên đau lòng, đều không thể tha thứ, nếu cô lại xem tôi như kẻ ngốc mà tiếp cận, vậy tôi cũng sẽ đánh trả. Lâm Thu Đồng cau mày nhìn di động, Diệp Tu này thật sự cứng đầu, chỉ vì chuyện cái huy hiệu mặt cười, suốt ngày cứ lôi đề tài đó ra để nói chuyện phiếm, hẹn cô ra gặp mặt.


"Ăn không hết thì bỏ đi."


Quan Tư Thành trước Thẩm Cảnh Nhiên một bước trả lời, Thẩm Cảnh Nhiên gật đầu.


"Ừ, hôm nay không có khẩu vị mấy."


Thẩm Cảnh Nhiên đứng dậy, nói.


"Bạn tôi xảy ra chút chuyện, tôi ra ngoài một chuyến, buổi tối có thể không về."


Thẩm Cảnh Nhiên ra ngoài, Lâm Thu Đồng cũng cáo từ, căn nhà lại đột nhiên trống trãi, Quan Tư Thành đang suy nghĩ gì đó, thì di động có email, cũng đánh vỡ bầu không khí yên lặng. Có lẽ, mọi chuyện cho tới lúc này, tất cả, hắn đều có thể chấp nhận, cũng có thể tự thuyết phục bản thân tin tưởng Thẩm Cảnh Nhiên chỉ là lãnh cảm, chứ không phải đồng tính luyến ái, nhưng mở hộp thư điện tử ra trong ấy toàn là những bức ảnh, kéo qua bức này tới bức khác đều là ảnh của con gái hắn bên cạnh Thẩm Cảnh Nhiên, đã khiến Quan Tư Thành phải từ bỏ suy nghĩ đó. Quan Tư Thành rất tức giận, hắn đã nhẫn nại, cũng đã bao dung, vậy mà Thẩm Cảnh Nhiên lại vô ơn, còn lôi kéo con gái hắn bước vào con đường sai trái, tuyệt đối không thể tha thứ được!


Người vừa gọi tới, là một người xa lạ, nói liên quan đến chuyện ảnh giường chiếu của Quan Tư Thành với vợ bé, muốn có chúng thì Thẩm Cảnh Nhiên tự đến lấy, địa điểm là quán bar XX. Sấp phong thư ảnh hồi đó cuối cùng cũng có hồi đáp, Thẩm Cảnh Nhiên đã giữ lại những cảnh giường chiếu đó để làm bằng chứng sau này, không ngờ người nọ chủ động liên lạc tới. Thẩm Cảnh Nhiên y theo lời hẹn, tưởng người sẽ tới, nhưng trong phòng, chỉ có những tấm hình được bày ra trên giường, ngoài ra không còn gì hết. Người trong hình, lần này có thể thấy rõ là ai, Diệp Tu. Những bức ảnh nhận được lần trước đã được làm mờ, chỉ có thể thấy Quan Tư Thành nằm trên giường với đối phương, bây giờ, có thể nhìn rõ người trong hình, kèm với biểu cảm trên gương mặt của cả hai, quả đúng dáng vẻ đang làm tình, trong lòng Thẩm Cảnh Nhiên có một loại cảm giác mừng rỡ.


Lâm Thu Đồng hơi hối hận, lẽ ra cô không nên theo dõi Thẩm Cảnh Nhiên, nhưng, tối rồi Thẩm Cảnh Nhiên lại một mình ra ngoài cô không yên tâm. Rốt cuộc bạn bè gì mà lại hẹn gặp ở bar như vậy, Lâm Thu Đồng cảm thấy Thẩm Cảnh Nhiên không phải người có tâm cơ, chị ấy cũng đã vào được một lúc, sao vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ, gọi điện cũng không nghe, Lâm Thu Đồng do dự hồi lâu, vẫn là tiến vào. Bước vào thang máy, Lâm Thu Đồng sững sốt, cô không biết Thẩm Cảnh Nhiên ở tầng mấy, thôi kệ, lên lầu cao nhất trước. Thang máy lên tới tầng mười, chuông kêu một tiếng, cửa mở ra, nhưng không có ai, Lâm Thu Đồng đang lúc do dự, bỗng đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, nhanh chân chèn cửa thang máy lại, thò đầu ra nhìn một vòng, bóng lưng Thẩm Cảnh Nhiên vừa vặn biến mất sau khúc rẽ cạnh thang máy. Kekeke, quả là may mắn! Đợi Lâm Thu Đồng đuổi theo, Thẩm Cảnh Nhiên cũng mất dạng, nhanh quá vậy, hai! Lâm Thu Đồng đứng trước quầy rượu than thở, chán không kể xiết, thì Thẩm Cảnh Nhiên gọi tới.


"Ban nãy gọi chị có việc gì không?"


Thanh âm rất bình thường, Lâm Thu Đồng an tâm không ít.


"Dạ không gì, muốn hỏi thử chị về chưa đó mà."


"Ừm, không việc gì thì tốt, em nghỉ ngơi sớm đi, chị cúp máy trước."


Thẩm Cảnh Nhiên nói xong cũng cúp máy, Lâm Thu Đồng gãi gãi đầu, cúp nhanh vậy, còn muốn nói thêm vài câu. Không phải gặp bạn, nhanh vậy đã rời bar, là bạn nào chứ? Lẽ nào? Lẽ nào! Là con nhím xù lông kia muốn mượn rượu làm chuyện xấu sao! Suốt đêm, trong đầu Lâm Thu Đồng toàn là những tình tiết cua đồng cua bể này nọ, nào là con nhím xù lông muốn khinh bạc Thẩm Cảnh Nhiên bị ăn tát, nào là Thẩm Cảnh Nhiên chủ động dâng mình, cả hai tương thân tương ái gì gì đó... nói chung là một đêm hết sức bão táp mưa giông đối với Lâm Thu Đồng!