Căn phòng đóng sầm lại, ngăn cách hai thế giới. Cô ngước mắt lên nhìn về phía lối thoát duy nhất, tươi cười bỗng chốc liền suy xụp.

Vì sao cô lại ở Nhật Bản?

Vì sao khi nhìn thấy Akashi liền hôn mê?

Đáp án——Không khỏi quá mức sinh động rõ ràng rồi sao?

Thế nhưng...

Ai tin được!

Nói dối! Tất cả là nói dối!

Nhất định là cô chưa tỉnh ngủ...Nhất định là thế!

Nếu không...tại sao lại bắt đầu cơn ác mộng này! Bạn bè của cô...họ không phải là bạn của cô sao? Tại sao lại thành ra như thế này? Tại sao?

Có gì không thể hảo hảo nói chuyện được sao? Cô chọc họ? Cô làm gì sai? Hay vấn đề là ở chính họ?

Tại sao..

Tại sao, không có ai nói gì cho cô hết vậy!

Chỉ là cô nghĩ nhiều...đúng không? Là do cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi!

Cô...Cô không nên nghi ngờ vô căn cứ như vậy. Như thế là sỉ nhục họ, cũng là sỉ nhục tình bạn này.

Cô tự mình an ủi như thế, dần dần cũng vì liều thuốc an thần bên trong bát cháo mà chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng... Thật sự là như thế sao?

Từ sâu trong tiềm thức, Matabe Kazuha vẫn luôn tồn tại một câu hỏi chưa có lời giải đáp, cũng mãi mãi không muốn có lời giải.

...
Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, tất cả mọi người đã ngồi ở trong phòng. Nhìn bộ dạng thản nhiên cùng ánh mắt đen tối không rõ của họ, trái tim của cô mạnh mẽ trầm xuống.

Miễn cưỡng nở nụ cười, cô cố gắng khiến bản thân tự nhiên hơn chút.

"Sao các cậu lại ở đây..?"

"Bọn tớ có việc quan trọng nên phải ở đây!" Kise cười híp mắt.

Nhìn nụ cười đó của hắn, sự bối rối và khó chịu trong người dần bị cô đè ép xuống. Ryo-chan cười vui vẻ như vậy,  có phải là do cô nghĩ nhiều hay không?

"Tớ...muốn nói chuyện với mẹ."

"Không được đâu." Kuroko tiến lại gần, từ trên cao nhìn xuống: "Cậu đang 'giận dỗi' với bác gái mà."

"...Giận dỗi? Có ý gì?" Cô bất giác nắm chặt ga trải giường.

"Đừng tự lừa mình dối người nữa, tớ biết cậu đã biết đáp án rồi." Midorima nâng kính: "Là sự thật."

"Oáp~" Aomine ngáp một cái, ngoẹo đầu sang một bên ngủ. Murasakibara tiếp tục ăn pockey, hai con mắt không có tinh thần trĩu xuống.

Akashi ngồi trên ghế liếc nhìn bọn họ một cái, khẽ cười:

"Các cậu thật là..."

Còn Kazuha, cô ngây người nhìn họ.

Kise vẫn là bộ dáng ríu rít như hồi trước. Aomine luôn là không kiên nhẫn và buồn ngủ. Murasakibara vẫn là không tinh thần, miệng thì luôn luôn ăn quà vặt. Akashi vẫn treo trên miệng tia cười yếu ớt, Midorima luôn là vẻ nghiêm túc nâng kính. Còn Kuroko, vẻ mặt hắn không gợn sóng nhìn cô.

Làm sao có thể a?

Cô bấu chặt chăn nệm, cúi gằm đầu xuống.

Bọn họ là bạn kia mà? Là bạn a! Lẽ nào là do trước giờ cô tự mình đa tình? Nhưng họ cũng đã nói cô là một người rất quan trọng đối với họ.

Chẳng lẽ chỉ là...nói dối?

Nụ cười của họ, nước mắt của họ, lời hứa của họ, bàn tay của họ... Tất cả, chỉ là giả tượng thôi sao?

"....Tại sao?" Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Tại sao?" Lần này Kì Tích nghe rõ hơn, là Kise trả lời: "Tại cậu."

"Không phải tại tôi...Tại sao? Tại sao? Tại sao!!" Cô ngửa đầu quát to một tiếng, sau đó lại ôm ngực thở dốc. Đau quá... Đau quá... Thế nhưng, làm sao đau bằng tư vị của sự phản bội!

"Là nói dối đúng không?" Kazuha nhìn chằm chằm bọn họ, trong mắt tràn đầy trông mong và cầu xin.

Là nói dối, tất cả chỉ là lời nói dối mà thôi, đúng không?

Là do cô chưa tỉnh ngủ, cho nên vẫn mộng mị đúng không?

Cơn ác mộng này sẽ kết thúc khi cô mở mắt tỉnh lại...đúng không?

Akashi lại gần, vươn tay nhẹ nhàng gạt giọt nước mắt trên khoé mắt cô đi:

"Là sự thật, Kazuha."

"Chúng tớ, giam cầm cậu."

...

Nash nhai kẹo cao su, sau đó thổi ra một hơi. Quả bong bóng màu hồng đào bị cưỡng chế thổi phồng ra, rồi lại hút lại. Hắn đứng ở bên ngoài sân tập, nhìn ngó một hồi.

Đây đã là ngày thứ sáu hắn không thấy cô đâu nữa, điều này không khỏi làm hắn có chút không ổn.

Bảy ngày trước, chính xác là vào buổi tối cuối cùng cô ở nước Mĩ, Nash đã tình cờ gặp cô.

Cô giống như một người mịt mờ vô thố đứng trên cầu khóc như một đứa trẻ. Đó—-đâu phải cô gái kiêu ngạo mà hắn biết?

Cho nên hắn quyết định đứng trong bóng tối liếc nhìn. Sau đó đột ngột có điện thoại từ Jason, khi quay đầu lại, cô đã biến mất.

Chẳng lẽ có ẩn tình gì?

"Yêu, là Nash." John lấy tay đẩy đẩy Ronaln nói. Ronaln ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Nash thật thì khẽ kinh ngạc: "Tại sao Nash lại đến đây?"

"Có lẽ là tìm Alice đi. Nhưng Alice về Nhật rồi mà?"

Cảm thấy đáng thương cho Nash, Silver quyết định thông báo cho hắn:

"Này, Nash." Thấy hắn nhìn mình, Silver nở nụ cười: "Tìm Alice phải không?"

Nash không nói, chỉ ngạo mạn nhướng mày. Silver không tức giận chút nào, hắn lắc đầu nói:

"Anh đến muộn rồi, Alice đã trở lại Nhật Bản."

"Thì sao?" Nash híp mắt: "Tôi đâu có rảnh để tìm cô ta. Mấy người có sức tưởng tượng ghê thiệt."

"Vậy à?" David gãi đầu: "Vậy xin lỗi nhé, bọn này ảo tưởng quá."

Bị ngữ khí châm chọc đó làm cho tức giận, Nash phản cười:

"Đúng vậy đấy."

Lắc đầu nhìn bóng dáng hắn rời đi, John thở dài ngao ngán:

"Cho nên nói hai người họ không đến được với nhau."

"Tính tình không hợp mà." Ronaln hất tóc: "Nói thật tớ cũng không thích hắn lắm, chỉ là cảm động lúc Alice trị thương trong bệnh viện hắn thường xuyên đến 'thăm' thôi."

"Á?" David hoàn toàn không biết tình hình. Trong đám bạn hắn luôn là kẻ đầu gỗ: "Cho nên nói giỏ hoa quả vô danh hồi đó bị tớ ăn hết là của Nash?!"

Silver liếc hắn một cái, nói:

"Chứ chú nghĩ là của ai?"

David: "..."

Không biết gì cả Nash: "..."

Nash đáng thương, kiêu ngạo cho lắm vào nhé.